Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 109: Khó lòng phòng bị sẽ bị mưu hại




Khi tôi đi ra thì trên hành lang không có một bóng người, cũng không biết Khưu Thiên Trường và mọi người đã đi đâu, nhưng mà như vậy lại càng hợp ý của tôi, có điều loại cảm giác yêu đương vụng trộm này vô cùng kích thích.

Tôi chỉnh sửa lại quần áo một chút, xác định không có gì sai thì mới đi về phía phòng khách, tuy rằng chúng tôi rất kịch liệt, nhưng Khưu Thiên Trường vẫn rất cẩn thận nên anh ấy không có lưu lại dấu vết gì ở trên người của tôi.

Tiệc tối đã bắt đầu rồi, mùi thơm của thức ăn từ trong phòng khách bay tới, tôi mới vừa đi tới cửa của phòng khách thì đã nhìn thấy Tiêu Lạc Thiên đen mặt đứng ở nơi đó, đại khái là đang đợi tôi, khi anh ta nhìn thấy tôi thì tức giận nói: "Cô chạy lung tung làm cái gì vậy, chúng ta còn phải đi mời rượu, chẳng lẽ trong đầu của cô toàn là phân thôi sao?"

"Ha ha, não của tôi đã bị rơi mất rồi, bây giờ trong đầu của tôi toàn là anh." Trong long tôi tự tán thưởng bản thân ba mươi hai lần, Tiêu Lạc Thiên hạ thấp tôi thì tôi cũng dựa theo lời của anh ta để mắng anh ta là phân, tôi thật lợi hại.

Tiêu Lạc Thiên bị tức giận đến mức cả người đều đang run rẩy, nhưng anh ta cố gắng kiềm chế, ai bảo trong phòng khách có nhiều người như vậy, anh ta đưa lưng về phía tôi và nói vài câu khó nghe, nếu anh ta thực sự làm chuyện quái quỷ gì đó thì tuyệt đối sẽ bị người khác cười nhạo.

"Đi thôi, chúng ta đến mời rượu giám đốc Triệu và mọi người thôi." Tiêu Lạc Thiên cố sức nắm lấy cổ tay của tôi, rất đau, mẹ nó, nhất định sẽ để lại vết bầm. Bên trong phòng tiệc ăn uống linh đình và vô cùng náo nhiệt, tôi bị ép đi theo Tiêu Lạc Thiên, tôi giả vờ rất tình cảm và nâng ly với các đối tác làm ăn của anh ta, sau một vòng thì tôi có chút say, tuy rằng người phụ nữ đã chuẩn bị loại rượu sâm panh cao cấp.

Loại sâm panh này khi uống vào thì sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng sức ngấm về sau lại rất lớn, tôi ôm đầu, có chút choáng váng, Tiêu Lạc Thiên nhìn thấy thì nhíu mày, anh ta sợ tôi uống say sẽ làm xấu mặt anh ta trước mặt mọi người, vì vậy anh ta dẫn tôi ra vườn hoa, anh ta lấy cho tôi một ly nước trái cây: "Uống chút nước trái cây thì sẽ ổn hơn."

Tôi tiếp nhận ly nước trái cây và uống vài hớp, lúc này tác dụng của rượu mới chậm lại, tôi đỡ lấy thân cây và cố gắng tỉnh táo lại, nhưng gió lạnh thổi qua lại khiến tôi càng cảm thấy chóng mặt hơn, tôi nhìn xung quanh và bắt đầu hoa mắt, mọi thứ trước mắt đều đảo loạn, Tiêu Lạc Thiên cũng biến thành ba bốn người.

Tôi dùng sức lắc đầu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

"Cậu ở nơi này làm cái gì vậy? Tôi đã đi tìm cậu khắp nơi, chúng tôi đang chơi phạt rượu, vài cậu ấm đều ở đây, chỉ còn thiếu mỗi mình cậu." Tống Văn Kiệt đi tới và gọi Tiêu Lạc Thiên.

"Đường Vân uống say." Tiêu Lạc Thiên nói.

"Cô ta uống say thì cậu dẫn cô ta đi nghỉ ngơi, thật không hiểu tại sao bà nội của cậu lại xem trọng một người vô dụng như vậy, một bữa tiệc như thế này mà cũng không thể ứng phó được, thực sự là quá mất mặt." Tống Văn Kiệt không chút khách sáo mà bắt đầu nói xấu tôi.

"Cậu bớt tranh cãi đi, đợi một hồi thì tôi sẽ đi qua đó!" Tiêu Lạc Thiên đứng tại chỗ và không hề nhúc nhích.

"Như Ngọc đã ở đó rồi, cậu thực sự không qua à, chúng tôi cũng rất thích cô ấy, nếu như cậu không nỗ lực thì đừng trách bạn thân cạy góc tường và ôm người trong lòng của cậu đi." Tống Văn Kiệt nửa đùa nửa thật.

Tiêu Lạc Thiên lập tức căng thẳng, dù sao Nhan Như Ngọc quả thực rất được hoan nghênh trong giới cậu ấm ở thành phố A, đồng thời mọi người đều biết anh em nhà họ Tống đều thích cô ta, anh ta quay đầu nói với tôi: "Cô đi nghỉ ngơi đi, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đi chơi thuyền."

"Được rồi, nhưng tại sao tôi phải đi, nếu như tôi đã đồng ý với bà nội sẽ ở lại cho đến khi bữa tiệc kết thúc thì tôi sẽ không rời đi, tôi là một người coi trọng lời hứa." Đầu của tôi càng thêm choáng váng, đồng thời thân thể cũng càng ngày càng nóng, rõ ràng là đang trong mùa thu nhưng tôi lại muốn cởi hết quần áo ra và nhảy vào bồn tắm nước lạnh.

Trạng thái này có chút không ổn, tôi không muốn đứng ở bên cạnh Tiêu Lạc Thiên, tôi thầm nghĩ đến việc đuổi anh ta đi, quả nhiên, khi cái miệng thích nói móc của tôi vừa hé ra thì anh ta dùng sức đẩy tôi một cái, mắng tôi một câu không biết "đối nhân xử thế", anh ta không nói hai lời thì đã rời đi.

Tôi lảo đảo vài bước, đỡ lấy thân cây nên mới không khiến cho bản thân té ngã trên đất, vừa vặn có người giúp việc đi ngang qua, tôi nhanh chóng gọi người đó lại và bảo anh ta dẫn tôi đến phòng nghỉ dành cho khách, vừa đi vào trong phòng nghỉ dành cho khách thì tôi nhào tới trên giường và sắp ngủ đến nơi.

Thế nhưng thân thể lại không chịu sự chỉ huy của tôi, vô số cây đuốc lan tràn trên người tôi, chúng không ngừng thiêu đốt lý trí của tôi, tôi bắt đầu xé rách quần áo của mình ra, nóng quá!

Tầm nhìn của tôi càng ngày càng không rõ, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, có người đang nói chuyện, tôi nỗ lực mở to hai mắt thì lại không thấy rõ ai đang đứng trước mặt, ngọn lửa trong thân thể tôi càng ngày càng nóng, có người đỡ tôi đứng lên, ngón tay của người đó rơi vào trên cổ của tôi...