Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 221: mờ ám nào đó hay sao?




 

“Thế sao? Nhưng ta từ trước đến nay, chưa bao giờ thích nghe người khác nói miệng. Nếu như, ngươi muốn được ta thả cho một con đường sống, vậy thì đem linh hồn của ngươi ra đây, ta sẽ để lại cho ngươi một mạng!”  

 

Nghe được lời này, lại cảm nhận được lực lượng trên tay của Triệu Vũ bắt đầu tăng dần, vẻ mặt của Lucian liền trở nên trì trệ. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến, kẻ trước mặt lại khó chơi như vậy.  

 

Nhưng nếu như giao ra linh hồn bổn nguyên, hắn chẳng khác nào trở thành nô lệ, mặc sức cho Triệu Vũ sai khiến. Làm như vậy, so với trực tiếp giao ra bản đồ kho báu, có cái gì khác nhau?  

 

Hơn nữa, một khi linh hồn của hắn bị chưởng không, sau này tính mệnh của hắn hoàn toàn bị người khác nắm giữ, vận mệnh cũng trở nên hư vô mờ mịt, tuyệt đối là điều mà một tên đạo tặc như hắn không thể nào chấp nhân được.  

 

Trong lúc bản thân Lucian còn đang đấu tranh tâm lý, động tác của Triệu Vũ vẫn không có ý định ngừng lại. Một luồng lực lượng tà ác ở trên người Triệu Vũ đột nhiên tiến vào bên trong đầu của Lucian, dọa cho Lucian phải kinh hoảng la lên một trận.  

 

“A, ngươi muốn làm cái gì? Mau bỏ tay ra đi, bỏ tay ra đi!”  

 

Truyện đăng độc quyền trên metruyenhot và metruyenhot.com.vn. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên metruyenhot và metruyenhot.com.vn để ủng hộ tác giả!  

 

Thế nhưng, Triệu Vũ làm sao dễ dàng để cho hắn toại nguyện như vậy. Luồng lực lượng tà ác này, rất nhanh hướng vào bên trong linh hồn của Lucian xâm nhập, đem ý chí của hắn bắt đầu ăn mòn. Mặc dù Lucian vô cùng ngoan cố giãy giụa, nhưng bằng lực lượng tà ác mà Triệu Vũ sở dụng, linh hồn của hắn chẳng mấy chốc liền bị khuất phục.  

 

Đến cuối cùng, ánh mắt của Lucian liền trở nên đờ đẫn, nhìn lấy Triệu Vũ một mặt ủy khuất, giống như là con dâu của nhà bên bị ăn hiếp, khóc lên ô ô.  

 

“Ô ô ô… số mệnh của ta, số mệnh của ta làm sao lại trở nên khổ sở như vậy? Ô ô ô…”  

 

Nhìn thấy biểu hiện lúc này của hắn, Triệu Vũ tức thì nổi giận, không một chút khách khí, đạp cho một cái.  

 

“Im miệng! Khóc cái gì mà khóc? Đừng ở trước mặt của ta trang một bộ như vậy. Nếu không, ta cũng không ngại biến ngươi thành một bộ khôi lỗi, không có linh hồn!”  

 

Vừa rồi nhìn thấy thủ đoạn kinh người của Triệu Vũ, bây giờ lại nghe được ngữ khí tràn đầy tức giận của hắn, Lucian thật sự là bị dọa sợ.  

 

Hắn trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Triệu Vũ, nói ra: “Chủ nhân, xin ngài đừng có biến ta trở thành khôi lỗi, tất cả bảo khố của ta đều giao hết cho ngài. Chỉ cần sau này ngài đừng đem ta vứt bỏ, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ngài!”  

 

Vừa nói, trên mặt của hắn vừa chảy ra nước mắt, nước mũi, thật sự là làm cho Triệu Vũ có chút im lặng, không thể nói thành lời. Hắn không rõ, làm sao một đám thủ hạ, đều là một bộ như vậy? Chẳng lẽ, ta thật sự đáng sợ như vậy sao?  

 

Hiển nhiên, Triệu Vũ cũng không xoắn xít ở chỗ này. Hắn mục đích đến đây là để tra hỏi tung tích của viên Thần cách bị mất trộm. Thế nên, lúc này Triệu Vũ mới nghiêm mặt lại nói.  

 

“Được rồi, đừng có ở đó giả vờ với ta nữa. Nói đi, rốt cuộc kho báu mà ngươi cất giấu ở đâu? Với lại, viên thần thạch lần trước ngươi cướp được, đã đem nó bỏ ở nơi nào?”  

 

Nghe Triệu Vũ không còn ý định đem mình biến thành khôi lỗi nữa, trong lòng của Lucian không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng mà vừa nhắc đến chuyện kho báu, vẻ mặt của hắn liền nhăn nhó, giống như không muốn đem nó giao ra bên ngoài.  

 

Tất nhiên, Triệu Vũ chỉ vừa liếc mắt một cái, tên này liền vô cùng ngoan ngoãn, cười lên hì hì, một bộ hết sức nịnh bợ, xoa tay lấy lòng.  

 

“Chủ nhân, thật ra cái kho báu ở trong miệng lão già đó nói đến, cũng chỉ là cái tin đồn mà thôi. Toàn bộ đồ vật thuộc hạ lấy trộm được, đều đem vào bỏ ở trong chiếc hộp giấu dưới đầu giường của hoàng hậu. Nếu như muốn mở ra chiếc hộp này, cần phải lấy được chìa khóa ở trên tay của hoàng hậu. Việc này, cần chủ nhân trực tiếp đi vào hoàng cung một chuyến mới được!”  

 

 

“Chủ nhân, xin người chớ có suy nghĩ lung tung. Thật ra, hoàng hậu của đế quốc Lang Sa chính là chị gái của ta. Mà bản thân ta cũng là quý tộc của đế quốc, tước vị tử tước.”  

Càng nghe tên này giải thích, Triệu Vũ càng triệt để im lặng. Một tên quý tộc, làm sao lại không ở bên trong đế quốc hưởng thụ lấy đãi ngộ quý tộc của mình, còn chạy đi ra ngoài trộm cắp? Chẳng lẽ, hoàng tộc của một đế quốc lại nghèo khó đến mức như vậy sao?