Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 220: ta cái gì cũng sẽ nói!”




Nhìn thấy đám thủ hạ của mình lúc này chạy vào bên trong tầng hầm, sắc mặt của Moren không những không cảm thấy vui mừng, mà ngược lại còn lộ ra biểu hiện khó coi. Từ động tác cũng như biểu hiện vừa rồi của Lucian, lão đã nhận ra được tên nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt này, tuyệt đối không phải là người mà lão và đám thuộc hạ của mình có thể đối phó được.  

 

 

“Chậc chậc, không ngờ đến ông chủ lại thịnh tình khoản đãi như vậy? Thế nào, ông chủ tính dùng đám người này để đối phó với ta sao?”  

 

Triệu Vũ nhìn thấy đám thợ săn hung hăng xông đến, hắn không nhịn được mà xoay đầu nhìn lại, vừa cười vừa nói.  

 

Nhất thời, trái tim trong lồng ngực của lão nhanh chóng đập lên thình thịch. Lão cảm nhận được, một cỗ khí tức vô cùng tà ác đang xâm lấn vào trong linh hồn của mình. Đồng thời, một loại áp lực vô hình, khiến cho cơ thể của lão cứng ngắt, vô lực, ngã bịch xuống đất.  

 

“Ta…”  

 

“Ông chủ!”  

 

Nhất thời, cả đám thợ săn đều kinh hoảng đưa mắt nhìn nhau. Đừng nhìn bộ dáng của bọn hắn hung hăng như vậy, mà cho rằng bọn hắn lợi hại bao nhiêu. Thực chất, thực lực của từng người bọn họ, còn không ai thắng qua được lão già Moren.  

 

Thế nên, lúc này nhìn thấy lão già Moren bị dọa đến mức nằm ngã xuống đất ngất xỉu, cả đám đều nhận ra được tình huống không ổn, tức thì thi nhau chạy trốn ra khỏi tầng hầm, cũng chẳng có ai để ý đến việc ông chủ của mình vẫn còn đang nằm dưới đất.  

 

Đối với những kẻ này, Triệu Vũ hoàn toàn không thèm để ý đến. Với thực lực của hắn hiện tại, thật sự muốn giải quyết những kẻ này, chỉ là tùy tiện một cái nhấc tay mà thôi.  

 

“Được rồi, đừng có nằm ở dưới đất giả vờ nữa, nhanh đứng lên đi. Nếu không, ta không ngại tiễn ông một đoạn đường, để ông có thể tụ họp với tổ tiên của mình!”  

 

Nghe giọng nói không rõ nóng lạnh lúc này của Triệu Vũ, lão già Moren vốn đang nằm “hôn mê” ngất xỉu ở dưới đất, bỗng nhiêu dùng đến tốc độ nhanh nhất bậc dạy, một bộ mê mang nhìn lấy bốn phía tầng hầm xung quanh, tử bị lẩm nhẩm.  

 

“Nơi này là nơi nào? Ta là ai? Làm sao ta lại ở đây?”  

 

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, tên đạo tặc Lucian vẫn còn đang bị bắt trói ở trên cột gỗ, tức thì không nhịn được mắng lên một trận.  

 

“Lão già vô sỉ, ta không ngờ đến lão còn học được một bộ này của ta? Phi, ta khinh!”  

 

Thế nhưng, lão già Moren này làm như không biết, còn một mặt cảnh giác, đề phòng nhìn lấy Triệu Vũ, nói ra: “Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi lại có mặt ở đây? Còn nơi này là nơi nào? Ta làm sao lại xuất hiện ở một chỗ như vậy?”  

 

Triệu Vũ dứt khoát không nói nhiều lời, trực tiếp tung lên một cước đem lão già Moren này đạp bay ra ngoài.  

 

“Đừng có giả vờ hồ đồ ở trước mặt ta! Cút đi!”  

 

Bị một cược không nặng không nhẹ này của Triệu Vũ làm cho hù sợ, lão già Moren liền nhanh chóng tỉnh hồn lại, vội vàng chạy ra khỏi tầng hầm, còn một bộ chấn kinh chưa hoàn hồn, vỗ lấy bộ ngực già nùa của lão, nói ra: “Thật là đáng sợ! Người trẻ tuổi bây giờ thật là đáng sợ!”  

 

Nhưng hiển nhiên, Triệu Vũ thừa biết lão già này là đang giả vờ. Sợ rằng, lúc này lão đã thu dọn đồ đạc, đem toàn bộ tài sản của mình tấu tán khỏi thị trấn hẻo lánh này cũng không biết chừng.  

 

Bất quá, những chuyện như vậy Triệu Vũ mặc kệ, không thèm để ý đến. Chỉ cần lão già này biết thức thời một chút, không động chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.  

 

Chỉ là, nếu như lão già này còn muốn đùa giỡn hoa chiêu, hắn cũng không ngại tiễn lão đi một đoạn, để cho lão có thể trực tiếp nghỉ hưu sớm!  

 

Mà tên đạo tặc Lucian lúc này nhìn thấy Triệu Vũ đưa mắt nhìn về phía mình, trên mặt hắn không nhịn được hiện lên nụ cười hề hề, còn một bộ lấy lòng nói ra: “Dũng sĩ, thiếu hiệp! Ta chẳng qua chỉ là một tên trộm vặt mà thôi, trước đây mặc dù có lấy trộm không ít đồ vật, nhưng tất cả những món đồ đó, đều bị lão già kia lột sạch hết rồi. Nếu thiếu hiệp không ngại, có thể lấy tạm một chút tiền vàng còn lưu lại ở trên người ta đi!”  

 

Nhìn bộ dáng hèn mọn lúc này của Lucian, Triệu Vũ thật sự rất có xúc động muốn đem hắn trực tiếp chụp chết. Nhưng nghĩ đến viên Thần cách bị mất trộm, hắn chỉ có thể nhịn xuống.  

  “Đại nhân, đừng có giết ta! Ta nói, ta nói, chỉ cần ngài hứa là buông tha cho ta một mạng, ta cái gì cũng sẽ nói!”  

  Đối mặt với áp lực từ trên người của Triệu Vũ tạo ra, Lucian lúc này đành phải xuống nước chịu phục. Nhưng từ bên trong linh hồn của hắn, Triệu Vũ lại nhìn ra được một tia giả tạo, dối trả.  

  Rất rõ ràng, tên này mặc dù ngoài miệng tỏ ra sợ hãi, kính phục, nhưng bên trong suy nghĩ của hắn vẫn có ý đồ lừa gạt, chạy trốn.  

  Thế nhưng, hắn làm sao biết được Triệu Vũ có năng lực khám phá được tà niệm ở trong lòng của hắn?