Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 196: liệu ngươi có dám hay không?”






“Dừng tay!”





Trong lúc nhà vua đang bị bàn tay xương trắng của Triệu Vũ siết chặt, một tiếng kêu thanh thúy vang lên.



Không biết từ lúc nào, công chúa Alice trong bộ trang phục màu trắng chậm rãi đi tới, hướng về phía Triệu Vũ với ánh mắt vô cùng kiên định. Nhìn thấy hình ảnh này, không thiếu người kinh hãi hô lên, trong đó còn có cả dân chúng ở bên dưới tường thành.



“Không được, công chúa không nên đi tới đó!”



Bọn họ thật sự là quá sợ hãi, kẻ đang đứng trước mặt của bọn họ lúc này chẳng khác nào là một tên ác ma, giết người không gớm tay. Ngay cả Hắc Tháp có thực lực mạnh mẽ như vậy còn bị đánh bay. Nhà vua bây giờ đã bị bắt giữ, nếu như công chúa còn đi tới, chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm hay sao?



Nhưng ở trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, bước chân của nàng vẫn kiên cường đi tới, nhìn về phá Triệu Vũ, lạnh nhạt nói ra: “Ngươi đừng làm tổn thương cha ta, ta có thể trị thương cho ngươi, có thể để ngươi an toàn rời khỏi nơi này. Chỉ cần ngươi muốn, ta cũng có thể trở thành con tin của ngươi!”



Lời này của nàng mặc dù nghe rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào. Nhưng ai ở đây cũng hiểu, nàng thật sự rất lo cho sự an nguy của nhà vua, giống như cái cách mà nàng đã từng trợ giúp, chữa trị cho dân chúng trong thành.



Quả thật, công chú Alice là một thiếu nữ vô cùng thiện lượng. Triệu Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được, bên trong lời nói của nàng không hề có một tia dối trá nào.



“Ngươi muốn cứu hắn, cũng được, ta có thể đem cha ngươi thả ra. Nhưng mà, ta cần ngươi phải cho ta một thứ, liệu ngươi có dám hay không?”



Nghe được lời này của Triệu Vũ, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng mà nhìn về phía công chúa của bọn họ. Từ bên trong anh mắt, cũng như hành vi cử chỉ của Triệu Vũ, bọn họ tin tưởng lời đề nghị này của hắn tuyệt đối không có ý định tốt đẹp nào.



Nhưng mà, công chúa không có một chút do dự nào. Nàng gật đầu, lên tiếng: “Ta có thể đồng ý với ngươi bất kỳ một yêu cầu nào, kể cả là sinh mệnh của ta. Chỉ cần ngươi có thể thả cha của ta ra, ta có thể dùng linh hồn thề ước, hứa với người!”



Nàng vừa nói, vừa niệm lấy chú ngữ, hướng về phía Triệu Vũ lẩm nhẩm. Cảm nhận được một cỗ linh hồn đặc thù giữa hai người kết dính lại với nhau, trong ánh mắt của Triệu Vũ nhất thời hiện lên một tia tán thưởng mà nhìn lấy công chúa Alice.



“Nhà vua thật sự rất may mắn, ông ta may mắn vì mình đã sinh ra được một cô công chúa thiện lương giống như nàng!”



Nói xong, Triệu Vũ cũng không có ý định nắm giữ nhà vua ở trên tay của mình nữa, hắn dùng lực đem thân thể của nhà vua ném về phía đám hoàng tộc. Nhất thời, cảm đám binh sĩ và người của hoàng gia đều nhao nhao với nhau, tranh thù thời gian tiếp được nhà vua.



“Khụ khụ…”



Nhà vua được Triệu Vũ buông thả, trong miệng ông ta không ngừng hít thở lấy không khí bên ngoài, ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn lấy công chúa cùng với kẻ xâm nhập trước mặt.



Ông ta biết được, hiện tại ưu thế của ông ta đã bất. Bên trong vương quốc tuyệt đối không có kẻ thứ hai, có thể đối kháng được với Triệu Vũ.



Ầm!



Ngay lúc này, thân hình to lớn, cứng như cương thép của Hắc Tháp từ bên trong đống phế tích của cung điện nhảy ra, hướng về phía nhà vua dừng lại. Từ trên người của Hắc Tháp, mọi người có thể dễ dàng thấy được, vị trí trước ngực của nó đã bị lõm xuống một cái hố sâu. Nhưng vì bản thể của nó chỉ là một bộ khôi lỗi, thế nên mặc dù trúng phải vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng nó vẫn có thể hoạt động bình thường.



Thế nhưng, nhà vua biết được, bây giờ ông ta đã không có cơ hội thay đổi thế cục. Bởi vì, vết thương trên người của Triệu Vũ đã được công chúa chữa trị, mà nàng cũng nhanh chóng trở thành con tin ở trong tay của hắn.



“Vua Arthur, ta nghe nói trong cung điện của ông có được truyền tống trận có thể truyền tống người khác đến biên giới của Lang Sa đế quốc. Hiện tại, ta muốn rời khỏi nơi này, để đi về Lang Sa đế quốc. Chỉ cần ông có thể đáp ứng được điều kiện của ta, từ đây ân oán giữa ta với vương quốc của ông xóa bỏ, ông thấy thế nào?”



Lúc này, Triệu Vũ đột nhiên hướng về phía nhà vua đưa ra lời đề nghị của mình. Nhưng trong lúc nhà vua còn chưa kịp trả lời, thì đã có người nhịn không được lên tiếng phản đối.



“Đức vua, ngài không thể đáp ứng lời đề nghị của hắn, đây là bí mật cũng là căn cơ của vương quốc chúng ta, không thể nào để cho một kẻ ngoại nhập như hắn xâm phạm được!”



Kẻ lên tiếng là một tên Thánh Kỵ Sĩ, có cấp bậc không thua kém gì với nhà vua. Nhưng trên người của hắn, Triệu Vũ cảm nhận được một cỗ khí tức ghen tị, ác độc. Rất rõ ràng, đây là một kẻ có tâm niệm bất chính, không phải là một người tốt lành gì.



Nhưng việc này, Triệu Vũ cũng không có ý định xen vào, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về phía nhà vua chằm chằm, chờ đợi lấy câu trả lời của ông ta.



Quả nhiên, nhà vua không ngoài dự định của Triệu Vũ, ông ta nhìn lấy tên kỵ sĩ vừa mới lên tiếng ngăn cản, liếc mắt một cái, dọa cho tên kỵ sĩ này không khỏi sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống, thối lui về phía sau vài bước.

“Dừng tay!”





Trong lúc nhà vua đang bị bàn tay xương trắng của Triệu Vũ siết chặt, một tiếng kêu thanh thúy vang lên.



Không biết từ lúc nào, công chúa Alice trong bộ trang phục màu trắng chậm rãi đi tới, hướng về phía Triệu Vũ với ánh mắt vô cùng kiên định. Nhìn thấy hình ảnh này, không thiếu người kinh hãi hô lên, trong đó còn có cả dân chúng ở bên dưới tường thành.



“Không được, công chúa không nên đi tới đó!”



Bọn họ thật sự là quá sợ hãi, kẻ đang đứng trước mặt của bọn họ lúc này chẳng khác nào là một tên ác ma, giết người không gớm tay. Ngay cả Hắc Tháp có thực lực mạnh mẽ như vậy còn bị đánh bay. Nhà vua bây giờ đã bị bắt giữ, nếu như công chúa còn đi tới, chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm hay sao?



Nhưng ở trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, bước chân của nàng vẫn kiên cường đi tới, nhìn về phá Triệu Vũ, lạnh nhạt nói ra: “Ngươi đừng làm tổn thương cha ta, ta có thể trị thương cho ngươi, có thể để ngươi an toàn rời khỏi nơi này. Chỉ cần ngươi muốn, ta cũng có thể trở thành con tin của ngươi!”



Lời này của nàng mặc dù nghe rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào. Nhưng ai ở đây cũng hiểu, nàng thật sự rất lo cho sự an nguy của nhà vua, giống như cái cách mà nàng đã từng trợ giúp, chữa trị cho dân chúng trong thành.



Quả thật, công chú Alice là một thiếu nữ vô cùng thiện lượng. Triệu Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được, bên trong lời nói của nàng không hề có một tia dối trá nào.



“Ngươi muốn cứu hắn, cũng được, ta có thể đem cha ngươi thả ra. Nhưng mà, ta cần ngươi phải cho ta một thứ, liệu ngươi có dám hay không?”



Nghe được lời này của Triệu Vũ, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng mà nhìn về phía công chúa của bọn họ. Từ bên trong anh mắt, cũng như hành vi cử chỉ của Triệu Vũ, bọn họ tin tưởng lời đề nghị này của hắn tuyệt đối không có ý định tốt đẹp nào.



Nhưng mà, công chúa không có một chút do dự nào. Nàng gật đầu, lên tiếng: “Ta có thể đồng ý với ngươi bất kỳ một yêu cầu nào, kể cả là sinh mệnh của ta. Chỉ cần ngươi có thể thả cha của ta ra, ta có thể dùng linh hồn thề ước, hứa với người!”



Nàng vừa nói, vừa niệm lấy chú ngữ, hướng về phía Triệu Vũ lẩm nhẩm. Cảm nhận được một cỗ linh hồn đặc thù giữa hai người kết dính lại với nhau, trong ánh mắt của Triệu Vũ nhất thời hiện lên một tia tán thưởng mà nhìn lấy công chúa Alice.



“Nhà vua thật sự rất may mắn, ông ta may mắn vì mình đã sinh ra được một cô công chúa thiện lương giống như nàng!”



Nói xong, Triệu Vũ cũng không có ý định nắm giữ nhà vua ở trên tay của mình nữa, hắn dùng lực đem thân thể của nhà vua ném về phía đám hoàng tộc. Nhất thời, cảm đám binh sĩ và người của hoàng gia đều nhao nhao với nhau, tranh thù thời gian tiếp được nhà vua.



“Khụ khụ…”



Nhà vua được Triệu Vũ buông thả, trong miệng ông ta không ngừng hít thở lấy không khí bên ngoài, ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn lấy công chúa cùng với kẻ xâm nhập trước mặt.



Ông ta biết được, hiện tại ưu thế của ông ta đã bất. Bên trong vương quốc tuyệt đối không có kẻ thứ hai, có thể đối kháng được với Triệu Vũ.



Ầm!



Ngay lúc này, thân hình to lớn, cứng như cương thép của Hắc Tháp từ bên trong đống phế tích của cung điện nhảy ra, hướng về phía nhà vua dừng lại. Từ trên người của Hắc Tháp, mọi người có thể dễ dàng thấy được, vị trí trước ngực của nó đã bị lõm xuống một cái hố sâu. Nhưng vì bản thể của nó chỉ là một bộ khôi lỗi, thế nên mặc dù trúng phải vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng nó vẫn có thể hoạt động bình thường.



Thế nhưng, nhà vua biết được, bây giờ ông ta đã không có cơ hội thay đổi thế cục. Bởi vì, vết thương trên người của Triệu Vũ đã được công chúa chữa trị, mà nàng cũng nhanh chóng trở thành con tin ở trong tay của hắn.



“Vua Arthur, ta nghe nói trong cung điện của ông có được truyền tống trận có thể truyền tống người khác đến biên giới của Lang Sa đế quốc. Hiện tại, ta muốn rời khỏi nơi này, để đi về Lang Sa đế quốc. Chỉ cần ông có thể đáp ứng được điều kiện của ta, từ đây ân oán giữa ta với vương quốc của ông xóa bỏ, ông thấy thế nào?”



Lúc này, Triệu Vũ đột nhiên hướng về phía nhà vua đưa ra lời đề nghị của mình. Nhưng trong lúc nhà vua còn chưa kịp trả lời, thì đã có người nhịn không được lên tiếng phản đối.




Nhưng việc này, Triệu Vũ cũng không có ý định xen vào, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về phía nhà vua chằm chằm, chờ đợi lấy câu trả lời của ông ta.



Quả nhiên, nhà vua không ngoài dự định của Triệu Vũ, ông ta nhìn lấy tên kỵ sĩ vừa mới lên tiếng ngăn cản, liếc mắt một cái, dọa cho tên kỵ sĩ này không khỏi sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống, thối lui về phía sau vài bước.