Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 192: Hoàng hậu của ta đâu rồi?”






Cho dù Triệu Vũ muốn đem toàn bộ sức mạnh bộc phát, đem không gian giam cầm xung quanh phá vỡ. Nhưng hắn rốt cuộc cũng nhận ra sự thật rằng, nữ tu sĩ ở phía đối diện, thực lực quá mức mạnh mẽ, một người như hắn không thể nào chống đỡ được.





“Tà Thần, từ trên người của ngươi ta cảm nhận được khí tức của Tà Thần. Hơn nữa, ta còn cảm nhận được U Minh Thần Hỏa ở trên người ngươi. Xem ra, ngươi chính là truyền nhân của Hỏa Thần cùng với tên Ma Thần kia?”



Lời này của nàng nghe rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng ở trong lòng của Triệu Vũ lại cảm giác vô cùng nặng nề.



“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết được thân phận của ta?”



Đến lúc này, Triệu Vũ cũng không hề nghi ngờ chút nào, thân phận của mình rốt cuộc cũng đã bị bại lộ. Hơn nữa, người này rất có thể là đúng như lời của Hỏa Nhi vừa nói, nàng nhận được một loại lực lượng nào đó của thần linh, có thể bộc phát ra được sức mạnh đủ để hủy diệt hết thảy mọi thứ.



“Ta sao? Chính ta cũng không biết rõ mình rốt cuộc là ai. Nhưng ta có thể thấy được trên người của ngươi có một loại vận mệnh nào đó, mà ngay cả ta cũng không thể nào suy đoán ra được.”



Nàng nói xong, âm thanh bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt hướng về phía Tiêu Nhược Lan nằm ở trong lồng ngực của Triệu Vũ nói ra: “Trên người của nàng ta cũng có được sự cảm nhận tương tự. Thế nhưng, vận mệnh của nàng dường như bị thứ gì đó. Vừa rồi ta còn không biết vì sao, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân. Vì thế, hôm nay ta có thể nể mặt nàng, tha cho ngươi một mạng.”



Vừa nói, cánh tay của Merlin vừa vung lên, trực tiếp đem thân thể của Tiêu Nhược Lan vẫn còn đang hôn mê ở trong ngực của Triệu Vũ, cuốn về phía mình. Nhất thời, trong lòng Triệu Vũ liền kinh hoảng, vội vàng muốn đưa tay ra đoảt lại, nhưng bản thân hắn lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy người phụ nữ của mình bị bắt đi.



“Ngươi hãy yên tâm đi, nàng với ta là người có duyên, nên ta sẽ không hại nàng. Với lại, chính nàng là người đã thức tỉnh linh hồn của ta. Vì vậy, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình dạy dỗ cho nàng. Sau này, ngươi cũng không cần đến tìm nàng nữa. Bởi vì, Thần giới không phải là nơi mà ngươi nên đến!”



Nói xong, cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp lên tiếng phản ứng, một luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy thân thể của Tiêu Nhược Lan, trực tiếp đem nàng, biến mất ở ngay trước mặt của Triệu Vũ.



Sau khi luồng ánh sáng này tan đi, thân thể của nữ tu sĩ Merlin lúc này mới vô lực ngã xuống mặt đất, không gian giam cầm ở xung quanh của Triệu Vũ cũng được giải phóng, mất đi hiệu lực.



Thế nhưng, trên mặt của Triệu Vũ lại không hề có một chút vui mừng nào. Hắn nhìn lấy khoảng không trước mặt, lại cảm nhận được hơi ấm của Tiêu Nhược Lan vừa mới lưu lại trên người. Trong lòng Triệu Vũ lúc này đang không ngừng gầm thét. Hắn không thể nào tin tưởng nổi, vừa rồi mình còn nhìn thấy nàng ở trước mặt. Nhưng chỉ quay đâu một lúc, thân ảnh của nàng đã lại biến mất không thấy.



Nếu như đây là một giấc mộng, thì nó đối với Triệu Vũ chính là một cơn ác mộng. Hắn phải cố gắng bao lâu mới có thể may mắn tìm được hình bóng của nàng. Bây giờ, người vừa mới tìm được, đã bị đưa đi không một lời từ biệt.



“Tất cả, đều chỉ tại thực lực của ta còn chưa đủ mạnh. Nếu như hiện tại ta có thể đột phá đến Bán Thần, vượt qua Thần Cấp, còn ai có thể đem nàng đoạt đi ở trước mặt ta?”



Lúc này hai bàn tay của Triệu Vũ đã siết chặt lại với nhau, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia lửa giận.



Mà Hỏa Nhi lo sợ trong lòng của Triệu Vũ sinh ra tâm ma, nên nàng mới vội vàng lên tiếng an ủi: “Chủ nhân, ngài không cần phải sốt ruột! Với tư chất của ngài, Hỏa Nhi tin tưởng không tốn bao nhiêu thời gian, ngài sẽ vượt qua hết thảy, sẽ đem nữ chủ nhân cứu trở về. Hơn nữa, từ giọng nói và khí tức vừa rồi của người kia, Hỏa Nhi có thể đoán ra được. Nàng ta là một trong số ba phân thân của Nữ Thần Vận Mệnh. Chỉ cần sau này chủ nhân đột phá đến Thần Cấp, phi thăng lên Thần giới, tìm đến cung điện của Nữ Thần Vận Mệnh là có thể tìm được người!”



Nghe Hỏa Nhi nhắc nhở, Triệu Vũ lúc này cũng buông xuống tâm tình khó chịu của mình. Quả thật, vừa rồi nếu đổi lại là một vị thần linh khác. Triệu Vũ sợ rằng, ngay cả cơ hội chạy trốn, hắn cũng không thể nào làm được. Chính vì thế, lúc này cho dù vô cùng tức giận, hắn cũng chỉ có thể kiềm nén, biến đổi nó thành động lực, quyết tâm để tăng cường thực lực của mình lên.



“Hoàng hậu, hoàng hậu của ta đâu? Hoàng hậu của ta đâu rồi?”



Đúng lúc này, âm thanh của vua Arthur đột nhiên kinh hãi hô lên.



Vừa rồi những lời đối thoại giữa Triệu Vũ và linh hồn ẩn chứa bên trong cơ thể của thánh nữ Merlin, cũng chỉ có hắn và Hỏa Nhi nghe được. Những người bên ngoài, chỉ nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ đứng đối diện nhau, sau đó không rõ nguyên do, thánh nữ Marlin lại đột nhiên ngất đi.



Mà lúc này, vua Arthur cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy hoàng hậu của mình vô duyên vô cớ biến mất không thấy, trong lòng của ông ta vô cùng phẫn nộ, cầm lên vũ khí, hướng về phía Triệu Vũ mà gào thét lao tới.



Vốn dĩ trong lòng đang vô cùng khó chịu, lại gặp vua Arthur phát điên như vậy, Triệu Vũ hiển nhiên cũng không có ý định khách khí. Lúc này, toàn bộ lực lượng ở bên trong cơ thể của hắn đều thả hết ra ngoài, vung mạnh một quyền đánh về phía thân hình của vua Arthur.



Mặc dù lưỡi kiếm của vua Arthur thật sự rất sắc bén. Nhưng bản thân ông ta cũng chỉ là một tên cường giả Thánh Vực bình thường mà thôi, còn không có đủ cứng đến mức ngăn chặn được một quyền này của Triệu Vũ.



Ầm!

Cho dù Triệu Vũ muốn đem toàn bộ sức mạnh bộc phát, đem không gian giam cầm xung quanh phá vỡ. Nhưng hắn rốt cuộc cũng nhận ra sự thật rằng, nữ tu sĩ ở phía đối diện, thực lực quá mức mạnh mẽ, một người như hắn không thể nào chống đỡ được.





“Tà Thần, từ trên người của ngươi ta cảm nhận được khí tức của Tà Thần. Hơn nữa, ta còn cảm nhận được U Minh Thần Hỏa ở trên người ngươi. Xem ra, ngươi chính là truyền nhân của Hỏa Thần cùng với tên Ma Thần kia?”



Lời này của nàng nghe rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng ở trong lòng của Triệu Vũ lại cảm giác vô cùng nặng nề.



“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết được thân phận của ta?”



Đến lúc này, Triệu Vũ cũng không hề nghi ngờ chút nào, thân phận của mình rốt cuộc cũng đã bị bại lộ. Hơn nữa, người này rất có thể là đúng như lời của Hỏa Nhi vừa nói, nàng nhận được một loại lực lượng nào đó của thần linh, có thể bộc phát ra được sức mạnh đủ để hủy diệt hết thảy mọi thứ.



“Ta sao? Chính ta cũng không biết rõ mình rốt cuộc là ai. Nhưng ta có thể thấy được trên người của ngươi có một loại vận mệnh nào đó, mà ngay cả ta cũng không thể nào suy đoán ra được.”



Nàng nói xong, âm thanh bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt hướng về phía Tiêu Nhược Lan nằm ở trong lồng ngực của Triệu Vũ nói ra: “Trên người của nàng ta cũng có được sự cảm nhận tương tự. Thế nhưng, vận mệnh của nàng dường như bị thứ gì đó. Vừa rồi ta còn không biết vì sao, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân. Vì thế, hôm nay ta có thể nể mặt nàng, tha cho ngươi một mạng.”



Vừa nói, cánh tay của Merlin vừa vung lên, trực tiếp đem thân thể của Tiêu Nhược Lan vẫn còn đang hôn mê ở trong ngực của Triệu Vũ, cuốn về phía mình. Nhất thời, trong lòng Triệu Vũ liền kinh hoảng, vội vàng muốn đưa tay ra đoảt lại, nhưng bản thân hắn lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy người phụ nữ của mình bị bắt đi.



“Ngươi hãy yên tâm đi, nàng với ta là người có duyên, nên ta sẽ không hại nàng. Với lại, chính nàng là người đã thức tỉnh linh hồn của ta. Vì vậy, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình dạy dỗ cho nàng. Sau này, ngươi cũng không cần đến tìm nàng nữa. Bởi vì, Thần giới không phải là nơi mà ngươi nên đến!”



Nói xong, cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp lên tiếng phản ứng, một luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy thân thể của Tiêu Nhược Lan, trực tiếp đem nàng, biến mất ở ngay trước mặt của Triệu Vũ.



Sau khi luồng ánh sáng này tan đi, thân thể của nữ tu sĩ Merlin lúc này mới vô lực ngã xuống mặt đất, không gian giam cầm ở xung quanh của Triệu Vũ cũng được giải phóng, mất đi hiệu lực.



Thế nhưng, trên mặt của Triệu Vũ lại không hề có một chút vui mừng nào. Hắn nhìn lấy khoảng không trước mặt, lại cảm nhận được hơi ấm của Tiêu Nhược Lan vừa mới lưu lại trên người. Trong lòng Triệu Vũ lúc này đang không ngừng gầm thét. Hắn không thể nào tin tưởng nổi, vừa rồi mình còn nhìn thấy nàng ở trước mặt. Nhưng chỉ quay đâu một lúc, thân ảnh của nàng đã lại biến mất không thấy.



Nếu như đây là một giấc mộng, thì nó đối với Triệu Vũ chính là một cơn ác mộng. Hắn phải cố gắng bao lâu mới có thể may mắn tìm được hình bóng của nàng. Bây giờ, người vừa mới tìm được, đã bị đưa đi không một lời từ biệt.



“Tất cả, đều chỉ tại thực lực của ta còn chưa đủ mạnh. Nếu như hiện tại ta có thể đột phá đến Bán Thần, vượt qua Thần Cấp, còn ai có thể đem nàng đoạt đi ở trước mặt ta?”



Lúc này hai bàn tay của Triệu Vũ đã siết chặt lại với nhau, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia lửa giận.



Mà Hỏa Nhi lo sợ trong lòng của Triệu Vũ sinh ra tâm ma, nên nàng mới vội vàng lên tiếng an ủi: “Chủ nhân, ngài không cần phải sốt ruột! Với tư chất của ngài, Hỏa Nhi tin tưởng không tốn bao nhiêu thời gian, ngài sẽ vượt qua hết thảy, sẽ đem nữ chủ nhân cứu trở về. Hơn nữa, từ giọng nói và khí tức vừa rồi của người kia, Hỏa Nhi có thể đoán ra được. Nàng ta là một trong số ba phân thân của Nữ Thần Vận Mệnh. Chỉ cần sau này chủ nhân đột phá đến Thần Cấp, phi thăng lên Thần giới, tìm đến cung điện của Nữ Thần Vận Mệnh là có thể tìm được người!”



Nghe Hỏa Nhi nhắc nhở, Triệu Vũ lúc này cũng buông xuống tâm tình khó chịu của mình. Quả thật, vừa rồi nếu đổi lại là một vị thần linh khác. Triệu Vũ sợ rằng, ngay cả cơ hội chạy trốn, hắn cũng không thể nào làm được. Chính vì thế, lúc này cho dù vô cùng tức giận, hắn cũng chỉ có thể kiềm nén, biến đổi nó thành động lực, quyết tâm để tăng cường thực lực của mình lên.



“Hoàng hậu, hoàng hậu của ta đâu? Hoàng hậu của ta đâu rồi?”



Đúng lúc này, âm thanh của vua Arthur đột nhiên kinh hãi hô lên.



Vừa rồi những lời đối thoại giữa Triệu Vũ và linh hồn ẩn chứa bên trong cơ thể của thánh nữ Merlin, cũng chỉ có hắn và Hỏa Nhi nghe được. Những người bên ngoài, chỉ nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ đứng đối diện nhau, sau đó không rõ nguyên do, thánh nữ Marlin lại đột nhiên ngất đi.



Mặc dù lưỡi kiếm của vua Arthur thật sự rất sắc bén. Nhưng bản thân ông ta cũng chỉ là một tên cường giả Thánh Vực bình thường mà thôi, còn không có đủ cứng đến mức ngăn chặn được một quyền này của Triệu Vũ.



Ầm!