Mặc dù trong lòng lúc này có chút sợ hãi, nhưng vua Arthur dù sao cũng là một vị quốc vương, ông ta rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ mà nhìn lấy kẻ lạ mặt trước mắt trừng trừng.
Hiển nhiên, Triệu Vũ không thèm để ý gì đế kẻ này. Hắn lạnh nhạt đem bàn tay của vua Arthur vung ra ngoài. Sau đó cúi xuống, nắm lấy khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Nhược Lan, khẽ thì thầm.
“Nhược Lan, là ta đã tới trễ, là ta đã để cho nàng chịu nhiều đau khổ rồi!”
Nói xong, cũng không đợi cho mọi người kịp phản ứng, Triệu Vũ liền đem vị hoàng hậu vừa mới sắc phong này của quốc vương Arthur bế trên tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh.
“Hôm nay ta không muốn giết người, nên các ngươi tốt hơn hết là đừng có ngăn cản ta!”
Lời này của Triệu Vũ nói ra, tuy rằng nghe rất ngạo mạn. Nhưng người ở đây, đều có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng kinh khủng. Bọn họ tin tưởng, nếu như thật sự động thủ, kẻ này có thể đồ sát hết tất cả mọi người ở đây.
Nhưng vua Arthur đối với Tiêu Nhược Lan thật sự rất để tâm. Hơn nữa, nàng hôm này còn là hoàng hậu mà ông ta vừa mới sắc phong, bị một gã đàn ông xa lạ bắt đi. Cho dù biết được kẻ này có thể rất mạnh, nhưng uy nghiêm của một vị vua làm sao có thể bị chà đạp đơn giản như vậy được?
“Ngươi muốn đem hoàng hậu của ta đi, vậy thì hãy hỏi thanh kiếm này của ta đi!”
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vua Arthur lúc này đã đem thanh kiếm trước đó giao cho cận vệ, cầm trên tay, hướng về phía Triệu Vũ chém xuống.
Trên thanh kiếm này, ẩn chứa một loại lực lượng nào đó. Cho dù là Triệu Vũ, cũng có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng khổng lồ. Hắn biết được, đây chắc chắn là một thanh kiếm có lai lịch rất lớn, hoàn toàn không phải là loại vũ khí mà Thiên Long tinh này có thể làm ra được.
Nhất thời, sắc mặt của Triệu Vũ trở nên nghiêm túc lại. Hắn cũng không có làm ra tránh né, mà trực tiếp vung ra một quyền, hướng về phía thanh Hắc Thạch Kiếm của vua Arthur đánh tới.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ giữa hai người mạnh mẽ lan ra, đem những người đứng ở bên cạnh đều hất lui ra ngoài. Ngay cả tường thành, lúc này cũng bị chấn động đến mức bể thành một mảng thật lớn.
Tí tách…
Nhìn lại vết máu lưu ở trên nắm tay của mình, giữa hai hàng lông mày của Triệu Vũ không khỏi cau lại. Hắn thật sự không nghĩ đến, thanh Hắc Thạch Kiếm nhìn như rất bình thường này, lại có sức công phá ghê gớm đến như vậy.
Phải biết, vừa rồi một quyền của hắn, không chỉ vận dụng U Minh Thần Hỏa, còn dùng đến cả huyết mạch Thiên Long để tạo thành một lớp lân giáp bảo vệ ở trên đó. Thế nhưng, nắm tay của hắn vẫn bị Hắc Thạch Kiếm làm cho tổn thương. Có thể thấy được, thanh kiếm này không chỉ là thần khí đơn giản như vậy, bên trong của nó hẳn còn ẩn chứa một loại quy tắc nào đó.
Triệu Vũ lúc này cũng hơi cúi xuống nhìn về phía thân thể của Tiêu Nhược Lan nằm ở trong ngực của mình. Vừa rồi, trong lúc đối chiến với vua Arthur, hắn đã cố ý đem lĩnh vực của mình bao trùm lên cơ thể của nàng, để cho nàng không nhận phải bất kỳ một tổn thương nào.
May mắn, kẻ trước mặt dường như cũng vô cùng cố kỵ, sợ làm tổn thương đến nàng, nên lực lượng công kích của hắn chỉ tập trung ở trên nắm tay của Triệu Vũ, thế nên không hề ảnh hưởng gì đến nàng.
“Ừm!”
Triệu Vũ mặc dù bị thương, nhưng trong lòng của vua Arthur lúc này vẫn không ngừng rung động. Một kiếm vừa rồi của ông ta, mặc dù không có dùng hết toàn lực. Nhưng Hắc Thạch Kiếm mà ông ta sử dụng, quả thật là một thanh thần kiếm được luyện chế từ một viên vẫn thạch ở trên Thần giới lưu xuống. Trước đây, là tổ tiên của ông ta được một vị thần linh truyền lại, lai lịch của nó hết sức bất phàm.
Đổi lại là một tên tu sĩ bình thường, nếu như nhận phải công kích như vậy, không chỉ là bị thương đơn giản giống như Triệu Vũ. Có thể, cánh tay của hắn lúc này đã bị Hắc Thạch Kiếm chặt đứ rồi.
Thế nhưng, kẻ này thật sự là một tên quái thai. Ngay cả thần khí cũng không làm gì được hắn?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của vua Arthur không khỏi trầm xuống. Mà nữ tu sĩ áo trắng, không biết làm như thế nào, lại hướng về phía bên này đi tới.
Nhìn thấy pháp trượng ở trên tay của nàng, lại nhìn ánh mắt màu lam thâm thúy của nàng nhìn về phía mình, trong lòng Triệu Vũ nhất thời cảm nhận được một cỗ cảm giác bất an. Dường như, trên người của nàng ẩn chứa một loại lực lượng nào đó, hoàn toàn có thể đem hắn diệt sát.
“Kẻ này, có được năng lực của thần linh phụ thể. Chủ nhân, chạy nhanh!”
Trong linh hồn của Triệu Vũ, lúc này vang lên âm thanh vô cùng sợ hãi của Hỏa Nhi.
Thế nhưng, lúc này tất cả đã chậm. Trên người của thánh nữ Merlin đột nhiên phát lên một trận thần quang rực rỡ. Cây pháp trượng của nàng vừa gõ nhẹ xuống đất, một luồng ánh sáng nhanh chóng đem không gian giữa nàng và Triệu Vũ vây lại, để cho hắn không có cách nào chạy thoát ra ngoài.
Mặc dù trong lòng lúc này có chút sợ hãi, nhưng vua Arthur dù sao cũng là một vị quốc vương, ông ta rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ mà nhìn lấy kẻ lạ mặt trước mắt trừng trừng.
Hiển nhiên, Triệu Vũ không thèm để ý gì đế kẻ này. Hắn lạnh nhạt đem bàn tay của vua Arthur vung ra ngoài. Sau đó cúi xuống, nắm lấy khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Nhược Lan, khẽ thì thầm.
“Nhược Lan, là ta đã tới trễ, là ta đã để cho nàng chịu nhiều đau khổ rồi!”
Nói xong, cũng không đợi cho mọi người kịp phản ứng, Triệu Vũ liền đem vị hoàng hậu vừa mới sắc phong này của quốc vương Arthur bế trên tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh.
“Hôm nay ta không muốn giết người, nên các ngươi tốt hơn hết là đừng có ngăn cản ta!”
Lời này của Triệu Vũ nói ra, tuy rằng nghe rất ngạo mạn. Nhưng người ở đây, đều có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng kinh khủng. Bọn họ tin tưởng, nếu như thật sự động thủ, kẻ này có thể đồ sát hết tất cả mọi người ở đây.
Nhưng vua Arthur đối với Tiêu Nhược Lan thật sự rất để tâm. Hơn nữa, nàng hôm này còn là hoàng hậu mà ông ta vừa mới sắc phong, bị một gã đàn ông xa lạ bắt đi. Cho dù biết được kẻ này có thể rất mạnh, nhưng uy nghiêm của một vị vua làm sao có thể bị chà đạp đơn giản như vậy được?
“Ngươi muốn đem hoàng hậu của ta đi, vậy thì hãy hỏi thanh kiếm này của ta đi!”
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vua Arthur lúc này đã đem thanh kiếm trước đó giao cho cận vệ, cầm trên tay, hướng về phía Triệu Vũ chém xuống.
Trên thanh kiếm này, ẩn chứa một loại lực lượng nào đó. Cho dù là Triệu Vũ, cũng có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng khổng lồ. Hắn biết được, đây chắc chắn là một thanh kiếm có lai lịch rất lớn, hoàn toàn không phải là loại vũ khí mà Thiên Long tinh này có thể làm ra được.
Nhất thời, sắc mặt của Triệu Vũ trở nên nghiêm túc lại. Hắn cũng không có làm ra tránh né, mà trực tiếp vung ra một quyền, hướng về phía thanh Hắc Thạch Kiếm của vua Arthur đánh tới.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ giữa hai người mạnh mẽ lan ra, đem những người đứng ở bên cạnh đều hất lui ra ngoài. Ngay cả tường thành, lúc này cũng bị chấn động đến mức bể thành một mảng thật lớn.
Tí tách…
Nhìn lại vết máu lưu ở trên nắm tay của mình, giữa hai hàng lông mày của Triệu Vũ không khỏi cau lại. Hắn thật sự không nghĩ đến, thanh Hắc Thạch Kiếm nhìn như rất bình thường này, lại có sức công phá ghê gớm đến như vậy.
Phải biết, vừa rồi một quyền của hắn, không chỉ vận dụng U Minh Thần Hỏa, còn dùng đến cả huyết mạch Thiên Long để tạo thành một lớp lân giáp bảo vệ ở trên đó. Thế nhưng, nắm tay của hắn vẫn bị Hắc Thạch Kiếm làm cho tổn thương. Có thể thấy được, thanh kiếm này không chỉ là thần khí đơn giản như vậy, bên trong của nó hẳn còn ẩn chứa một loại quy tắc nào đó.
Triệu Vũ lúc này cũng hơi cúi xuống nhìn về phía thân thể của Tiêu Nhược Lan nằm ở trong ngực của mình. Vừa rồi, trong lúc đối chiến với vua Arthur, hắn đã cố ý đem lĩnh vực của mình bao trùm lên cơ thể của nàng, để cho nàng không nhận phải bất kỳ một tổn thương nào.
May mắn, kẻ trước mặt dường như cũng vô cùng cố kỵ, sợ làm tổn thương đến nàng, nên lực lượng công kích của hắn chỉ tập trung ở trên nắm tay của Triệu Vũ, thế nên không hề ảnh hưởng gì đến nàng.
“Ừm!”
Triệu Vũ mặc dù bị thương, nhưng trong lòng của vua Arthur lúc này vẫn không ngừng rung động. Một kiếm vừa rồi của ông ta, mặc dù không có dùng hết toàn lực. Nhưng Hắc Thạch Kiếm mà ông ta sử dụng, quả thật là một thanh thần kiếm được luyện chế từ một viên vẫn thạch ở trên Thần giới lưu xuống. Trước đây, là tổ tiên của ông ta được một vị thần linh truyền lại, lai lịch của nó hết sức bất phàm.
Đổi lại là một tên tu sĩ bình thường, nếu như nhận phải công kích như vậy, không chỉ là bị thương đơn giản giống như Triệu Vũ. Có thể, cánh tay của hắn lúc này đã bị Hắc Thạch Kiếm chặt đứ rồi.
Thế nhưng, kẻ này thật sự là một tên quái thai. Ngay cả thần khí cũng không làm gì được hắn?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của vua Arthur không khỏi trầm xuống. Mà nữ tu sĩ áo trắng, không biết làm như thế nào, lại hướng về phía bên này đi tới.
Trong linh hồn của Triệu Vũ, lúc này vang lên âm thanh vô cùng sợ hãi của Hỏa Nhi.
Thế nhưng, lúc này tất cả đã chậm. Trên người của thánh nữ Merlin đột nhiên phát lên một trận thần quang rực rỡ. Cây pháp trượng của nàng vừa gõ nhẹ xuống đất, một luồng ánh sáng nhanh chóng đem không gian giữa nàng và Triệu Vũ vây lại, để cho hắn không có cách nào chạy thoát ra ngoài.