Đường Độc Là Một Đôi

Chương 22: Nam Chính Đối Đầu Với Quái Vật Cuối Cùng!




Lúc thái dương dâng lên, Đường Tam đã thu thập hết ám khí trở lại kí túc xá. Lúc này, Thẩm Tu cũng đi đến, sắc mặt đã hồng hào trở lại, y vẻ mặt mê mang phát ngốc, Áo Tư Tạp vẫn còn ôm chăn ngủ khò khò.

“Tiểu Tu, nghỉ ngơi ổn rồi?” Đường Tam vài bước tiến đến.

“Ừm, ổn rồi.” Thẩm Tu nhảy xuống giường, cười nói, thần sắc có chút phức tạp.

Chuyện lúc trước khi y hôn mê Áo Tư Tạp đã đem nói một lần với y, Tam ca…

“Áo Tư Tạp, dậy mau!” Thẩm Tu không chút khách khí đá một chân Áo Tư Tap: “Tiểu Vũ tỷ ở đâu?”

Áo Tư Lạp rên một tiếng, nói: “Tiểu Tu ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy động tác không cần phải dã man vậy đâu! Các ngươi đi về bên trái kí túc xá, đại khái ba mươi mét, bên đó có một căn nhà gỗ, là chỗ của Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi. Học viện có quy định nam dọc viên không được tùy tiện quấy rầy nữ học viên. Nói cách khác, nội quy của trường rất nghiêm. Sử Lai Khắc học viện chiếm một phần ba thôn, bên kia là nơi thôn dân sinh hoạt. Ngày thường cố gắn đừng đi đến đó. Được rồi, ta đi ngủ tiếp đây.

Sử Lai Khắc học viện quả thật không có tiền. Cả học viện là thuê một phần ba diện tích của thôn, sau đó xây dựng đơn giản mà lập nên. Cả trường học cùng với các phòng học đều chỉ là nhà gỗ trước kia của thôn mà thôi. May là cự li chia cắt cũng tương đối gần nên khi mua đồ cũng tương đối thuận lợi.

Đường Tam cùng Thẩm Tu rời khỏi ký túc xá, rất mau đã đến bên ngoài ký túc xá của Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh. Thẩm Tu tiến lên trước, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Vũ tỷ, Tiểu Vũ tỷ!”

Không cần chờ quá lâu, cửa mở, Tiểu Vũ từ bên trong đi ra, nàng hướng hai người làm một thế nhỉ tiếng: “Vinh Vinh còn đang tu luyện, đừng làm phiền đến nàng. Tiểu Tu, thương thế ngươi sao rồi?”

“Đã tốt rồi. Tiểu Vũ tỷ, cảm ơn ngươi quan tâm. Chúng ta đi tìm chỗ ăn đi. Ta đói quá.”

“Được đó, ta cũng đói bụng.” Tiểu Vũ vui vẻ nhận lời.

Ba người mới đến, hôm qua lại hôn mê vì chiến đấu nên đối với Sử Lai Khắc học viện một chút cũng không biết. Rơi vào đường cùng, đành phải xem nơi nào đang có khói bếp bốc lên qua xem thử có kiếm được chỗ ăn không.

Thôn cũng không lớn, đi tới đi lui, bọn họ bất giác đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện.

Bên này Sử Lai Khắc học viện rất yên tĩnh, nhưng bên kia thôn dân đã lu bù trong công việc. Mặt trời mọc là đã ra đồng. Đây là thói quen bình thường của nhà nông. Bọn họ dựa vào nông nghiệp mà tạm duy trì được cuộc sống. Nhà ăn của học viện cũng không biết ở nơi nào. Đường Tam quyết định đi vào trong thôn mua ít đồ ăn để ba người lót dạ.

Đường Tam đang chuẩn bị tìm một nông gia nào đó mua chút đồ ăn thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang tranh cãi điều gì đó.

Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.

Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với bọn họ không sai biệt lắm. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.



Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi: “Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!”

Gã mập mạp giọng nói quái dị: “Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?”

Thẩm Tu hai mắt sáng lên, không hề dừng lại bước chân lôi kéo Đường Tam cùng Tiểu Vũ ở một bên rất có hứng thú nhìn.

Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng: “Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!”

Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: “Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay.”

Vừa nói, gã béo vung tay kéo lấy Thúy Hoa.

Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.

Thúy Hoa cầu khẩn van xin: “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”

Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài: “Dừng tay!”

Gã béo cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt mập mạp không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng: “Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”

“Cái rắm.” Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa: “Ngươi là một tên tiểu lưu manh, nhỏ như vậy mà không lo học. Ban ngày ban mặt còn muốn cưỡng đoạt dân nữ có phải không?”

Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt gã béo lập tức trầm xuống: “Đây là chuyện của chúng ta, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác. Đã không phải muốn làm đàn bà của ta thì cút ngay!”

“Tiểu Vũ tỷ!” Thẩm Tu lo lắng tiến lên. Dung mạo khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo làm Mã Hồng Tuấn không rời mắt được, đáng khinh cười: “Ô ô ô, mỹ nhân này thật xinh đẹp, mỹ nhân ngươi được lắm ~ cùng ca ca đi chơi đi?”

Thẩm Tu sắc mặt trầm xuống, Đường Tam không chút do dự ra tay, hắn không thể để người khác vũ nhục Thẩm Tu. Chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, một chân liền hướng ngực tiểu mập mạp đá.

Mắt thấy Đường Tam một cước đá tới, Mã Hồng Tuấn không chút do dự vung lên hai đấm về phía trước, ngăn cản cú đá của Đường Tam, trên người lóng lánh tử quang nhàn nhạt, rõ ràng là hồn lực dao động.

Đường Tam một cước đá ra đột nhiên ngưng lại trong không trung, sửa thế, chuyển đá thành đạp, hướng về phía bụng dưới mập mạp mà phóng tới.

Tốc độ ứng biến của Mã Hồng Thuận cũng rất nhanh. Đồng thời hạ thấp hai đấm, vẫn hướng về phía Đường Tam.

một tiếng trầm đục, Đường Tam thu cước lui về phía sau. Gã mập mạp cũng bị thụt lùi vài bước. Hai người như vậy mà kẻ tám lạng người nửa cân. Hồn lực của gã mâp mạp cũng chỉ kém hơn so với Đường Tam một chút.



Mã Hồng Thuận sửng sốt nói: “Hóa ra ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực”

Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng: ” Phượng hoàng phụ thể”

Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiểu Vũ cười:” Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà đất hơn.”

Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn càng giống như một con gà mái mập mạp.

Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: “Ngươi nói ai là thổ kê?” Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Thẩm Tu và Tiểu Vũ lóe lên.

Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.

“Cẩn thận.” Thẩm Tu giữ chăt tay Tiểu Vũ, một cái Nghênh Phong Hồi Lãng lui ra phía sau, Trùng Địch trong tay xẹt qua một độ cung tuyệt đẹp: “Băng Tằm Khiên Ti Ngưng Sương Lộ.”

Đối thủ cũng không mạnh Thẩm Tu cũng không phóng thích kĩ năng, chỉ là cấp thêm cho hai người họ Băng Tằm. Tiểu Vũ tính tình trước giờ nóng nảy, lúc này đã gấp không chờ nổi phóng thích Võ Hồn liền nhảy ra ngoài. Tai thỏ lông xù hơi rung động bởi hành động bởi hành động của nàng, ánh sáng đỏ toàn thân cực mạnh, hồn lực toàn thân phóng ra ngoài.

Mã Hồng Tuấn thấy Tiểu Vũ hướng về phía mình mà vọt tới thật đúng với ý nguyện, cũng không khách khí bắn ra một hơi hỏa tuyến. Hỏa tuyến xuất ra một cái vòng hình tròn, phong tỏa mọi mặt của Tiểu Vũ.

Mã Hồng Tuấn tưởng rằng Tiểu Vũ muốn đột phá hỏa tuyến của đệ nhất hồn hoàn kĩ. Đột nhiên, thân thể Tiểu Vũ trong không trung nhát mắt cuộn mình lại, đồng thời đang phiêu phiêu trong không trung, bỗng nhúc nhích một cái. Thân thể dường như cực hạn phóng đi. Xuyên qua khe hở của hỏa tuyến mà phóng tới bên người Mã Hồng Tuấn. Khi thân thể lại lần nữa giản ra thì đã tới kế bên Mã Hồng Thuận.

Thực lực của Tiểu Vũ như thế nào? Đường Tam trong tình huống không dùng ám khí, nhiều nhất chỉ có thể hòa với nàng. Nhưng đấy là với điều kiện không tới gần nàng.

Dục hỏa phượng hoàng đệ nhị hồn hoàn kĩ của Mã Hồng Tuấn đúng là phòng ngự toàn bộ phương diện, đồng thời còn có phụ trợ thêm năng lực công kích, nhưng Tiểu Vũ đem phóng xuất toàn bộ hồn lực ra bên ngoài, chống đỡ trong thời gian ngắn tuyệt không vấn đề gì.

Quả nhiên, Tiểu Vũ không để cho Mã Hồng Tuấn kịp phán ứng. Thân hình vừa di chuyển đã tới ngay sau lưng hắn. Hai tay chống xuống đất, hai chân trong nháy mắt bật lên, trực tiếp kẹp lấy cổ của Mã Hồng Tuấn. Đệ nhất hồn hoàn kĩ Yêu Cung phát động.

Thân thể Tiểu Vũ hệt như một chiếc cung lớn, quang mang của đệ nhất hồn hoàn bao trùm toàn thân. Ngay sau đó, thân thể của nàng bỗng nhiên như chiếc cung đã được kéo căng mà phát lực, đem thân thể của Mã Hồng Tuấn ném văng ra ngoài.

Tên béo lúc này hoa chân múa tay lăn mấy vòng trong không trung, cuối cùng rơi phịch cái mông xuống đất, ngã đến mê muội đầu óc.

“Đừng đánh, các người đừng đánh nữa.” Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn cũng biến mất khi hắn bị quăng đi. Cả người choáng váng, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên.