Đường Độc Là Một Đôi

Chương 21: Tiến Vào Học Viện Sử Lai Khắc Thôi Nam Chính!




Các loại ám khí từ trên người Đường Tam trong tay ném ra, Triệu Vô Cực liêm tục trúng chiêu, rốt cuộc nổi giận. Tay phải ông ta che phía trước, tay trái vỗ một chưởng phách vào ngực Đường Tam. Đương nhiên một chưởng này cũng không dùng quá nhiều lực, chỉ là bản thân đã chịu không ít khổ, không trả thù một chút thì trong lòng ông ta thực sự không thoải mái được. Đây là một chưởng ông đánh ra khi đã thu hồi ngàn năm Hồn Hoàn Trọng Lực hỗ trợ, nếu không Đường Tam muốn không chết cũng khó.

Phanh! Phanh! Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời truyền đến.

Thân thể Đường Tam bị chưởng của Triệu Vô Cực vỗ bay ra ngoài, một tiếng rên đương nhiên là do hắn phát ra, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

Trước lúc công kích, phải nói là hắn đã tận lực sử dụng cả tâm trí lẫn sức lực, lúc này thân thể đã cạn kiệt, lại bị Triệu Vô Cực cho một chưởng, không ngất xỉu đã là kì tích. Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh phóng lên mặt đất, thân hình chớp động phi thân về hướng Đường Tam đang rơi xuống.

Tiếng kêu đau đớn còn lại đương nhiên là của Triệu Vô Cực, vốn hắn chỉ nghĩ là một loại ám khí khác của Đường Tam thôi, ngăn cản Đường Tam phóng ra cây chùy nọ chẳng phải là chuyện dễ dàng sao? Nhưng khi tay hắn tiếp xúc với ám khí kia, lại nảy sinh cảm giác không đúng.

Cây búa kia nhìn tuy có vẻ nhỏ bé nhưng lại có lực hùng hậu, mặc dù Triệu Vô Cực kịp thời thúc giục hồn lực, nhưng dù sao cũng có ý khinh thường, lại bị độc của Mạn Đà La Xà lúc trước ảnh hưởng thì hồn lực đã có chút không đủ.

Cây búa nhỏ tiếp xúc với chưởng trái, đẩy bàn tay vào mặt Triệu Vô Cực, khiến cho hắn nhất thời phun máu, hơn nữa lòng bàn tay cảm thấy đau đớn khôn tả khiến cả thần trí mơ mơ hồ hồ.

Vậy mà cây chùy nhỏ đen đủi đó, sau khi va chạm với tay hắn, thì đã hoàn toàn biến mất.

Đường Tam được Đái Mộc Bạch đỡ lấy, lại vừa phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nói, không ai có thể xem là Triệu Vô Cực đã thắng.

Lẽ dĩ nhiên không thể nào nói là thực lực của Triệu Vô Cực không mạnh. Dù sao khi cùng thí sinh động thủ, vì sợ thật sự đả thương Đường Tam, lại muốn xem tới tột cùng Đường Tam có thể hiện trình độ cỡ nào, nên tay chân có chút bó buộc. Tuy lực lượng hắn cương mãnh, nhưng lại không quá am hiểu về tốc độ, đã vậy ám khí của Đường Tam quá sức quái dị, tính toán chính xác làm cho Triệu Vô Cực xao nhãng. Coi như là mất hết thể diện. Nếu thực sự là động thủ, Triệu Vô Cực chỉ cần trực tiếp phát động đệ ngũ hồn hoàn kỹ năng, Đường Tam sẽ bị hắn gϊếŧ chết. Dù sao thì thực lực hai người vẫn chênh lệch quá lớn.

Nếu chỉ là khảo thí, Đường Tam đương nhiên sẽ không liều mạng như vậy, nhưng Thẩm Tu bị hôn mê khiến tâm trạng hắn nổi khùng lên. Hơn nữa áp lực quá lớn của Triệu Vô Cực gây ra nhất thời làm hắn bộc phát. Đừng nói những người ở đây, cho dù là Thẩm Tu và Tiểu Vũ cùng hắn lớn lên cũng từng chưa thấy Đường Tam xuất toàn lực như hôm nay.

Đái Mộc Bạch, nhìn vẻ mặt vương máu của Triệu Vô Cực, vừa muốn cười lại không dám.

Rất nhiều năm sau này, khi Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch đã công thành danh toại, trở thành lão Đại của Sử Lai Khắc Thất Quái, có người hỏi hắn trong thất quái, ai là người đáng sợ nhất? Đái Mộc Bạch sẽ không chút do dự trả lời, là Cổ Độc Đấu La Thẩm Tu. Nguyên nhân rất đơn giản, vì y là cái vảy ngược của Đấu La Đường Tam, dù ngươi trực tiếp trêu chọc Đường Tam cũng không nguy hiểm, nhưng nếu trêu chọc Thẩm Tu mà làm Đường Tam tức giận. Như vậy, chuyện khủng khϊếp sẽ sảy ra. Lúc ấy Đường Tam không còn là Thiên Thủ Đấu La nữa mà trở thành Thiên Thủ Tu La luôn.



Đường Tam khoanh chân, vận công điều tức.

Tác hại nhìn thấy được của Mạn Đà La Xà dần dần tiêu mất nhưng vẫn làm Triệu Vô Cực đau đớn đến nỗi co quắp cả người lại, ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy trên hai tay, khắp thân thể nơi nơi đều phát mụn nhọt, toàn thân đau nhức chính là từ những mụn nhọt này gây ra.

“Triệu lão sư, chúng ta có được tính đã vượt qua đợt kiểm tra này không?” Năm thí sinh đứng bên, chỉ có mình Ninh Vinh Vinh là đỡ nhất lên tiếng hỏi.

Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, chính mình đã được hương tràng chữa lành, tức giận hừ một tiếng: “Nhóm các ngươi vượt qua kiểm tra”. Ông lúc này không muốn ở lại, vừa bực mình vừa buồn cười, quay người bước đi.

“Triệu sư phụ, xin chờ một chút” Lúc này, có một thanh âm suy yếu vang lên, Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng chính là Đường Tam.

Trải qua chút ít thời gian nghỉ ngơi, Đường Tam tinh thần tốt hơn một chút, miễn cưỡng đứng lên.

“Nhím con nhà ngươi còn có chuyện gì? Các ngươi đã thông qua khảo thí của ta rồi.” Triệu Vô Cực nhíu mày nhìn thiếu niên, trong lòng vừa giận lại vừa yêu thích. Mặc dù hắn đã mất thể diện, lại bị thương nhẹ, nhưng đứa nhỏ này thể hiện khả năng, chiến lược cùng ý chí kiên cường trong chiến đấu, đích thị là quái vật trong số quái vật.

Đường Tam: “Xin lỗi, vừa rồi ta quá xúc động, lại vì ngài quá cường đại, ta không đủ lực ứng phó nên phóng ám khí vào ngài, vẫn chưa lấy ra, nếu để trong người thì gây ảnh hưởng không tốt.”

Đường Tam từ trong người Triệu Vô Cực lấy Long Tu Châm ra, nội lực mới vừa hồi phục chẳng bao nhiêu lại hao hết. Lần này hắn đến nói cũng chưa kịp đã trực tiếp ngất đi, may có Áo Tư Tạp kế bên vội vàng đem hắn ôm lấy.

Nhìn vào Đường Tam trong lòng Áo Tư Tạp, Triệu Vô Cực nhíu mày nói: “Mộc Bạch, ngươi lo cho bọn họ nhập học. Ngày mai khai giảng. Vũ khí quái dị của Đường Tam rơi đầy đất, ngươi chắn lại không cho ai bước vào, đợi khi nào Đường Tam khỏe lại, tự hắn đi thu thập”.

Ném xuống những lời này, Triệu Vô Cực mới xoay người đi.

Khi Đường Tam tỉnh lại, ngoài trời đã tối dần. Mở hai con mắt mơ màng, hắn phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng, người kế bên vẫn còn đang hôn mê là Thẩm Tu.

Căn phòng không lớn lắm, ước chừng hơn mười thước vuông, ngoại trừ cái giường hắn đang nằm, bên cạnh còn có cái giường khác. Áo Tư Tạp đang ngồi trên giường miệng thì lầm bầm chuyện gì không rõ.



“Đây là đâu?” Đường Tam khàn khàn hỏi, trong cơ thể thoáng chút hư nhược.

Áo Tư Tạp thấy hắn tỉnh lại, đáp: “Đây là ký túc xá của chúng ta, sau này hai ngươi cùng ta ở cùng một gian. Ngươi là Đường Tam hả, hôm nay ngươi thật dũng mãnh, ngay cả Triệu sư phụ nổi tiếng anh dũng cũng bị lỗ nặng.”

“Tiểu Tu hắn sao rồi?” Đường Tam chống đỡ cơ thể ngồi dậy, xoa xoa khuôn mặt tái nhợ của Thẩm Tu, trần đây lo lắng hỏi. Áo Tư Tạp xua tay: “Yên tâm, hắn không có sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ làm cho hôn mê. Ngày mai là tốt rồi. Có điều các ngươi đúng là huynh đệ tốt nha, hắn vậy mà trực tiếp dùng thân thể chắn giúp ngươi công kích.”

Đường Tam thần sắc phức tạp, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Tu, nội tâm từng đợt phập phồng. Hắn không giải thích được đây là cái gì, có lẽ là cảm động dùng áy máy đi, Đường Tam có chút mê mang nghĩ. (Có lon á)

“Ấy, Đường Tam, chúng ta sau này chính là bạn cùng phòng… trước tiên giới thiệu một chút. Thế nào? Ta là Áo Tư Tạp, khí hồn sư cấp 29, Võ Hồn là Hương Tràng. Ngoại hiệu Hương Tràng Lão Bản, ngươi có thể gọi ta là Lão bản chuyên bán hương tràng Áo Tư Tạp, cũng có thể trực tiếp gọi ta là Áo Tư Tạp. “

Đường Tam nhoẻn miệng cười, nói: “Không phải khương tràng đại thúc hả?”

“Phi, phi, cái gì mà hương tràng đại thúc. Ngày mai, ta cạo râu mép, để cho ngươi thấy ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu đích thực. Học viện mới tới có vài vị học muội xinh đẹp, ta không thể là đồ bỏ đi.”

Nhìn ánh mắt mơ mộng của Áo Tư Tạp, Đường Tam không nói gì, hắn cũng chẳng giải thích, tự mình nhập vào trạng thái tu luyện, bắt đầu khôi phục nội lực.

Thẩm Tu từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, có chút mơ hồ chớp mắt. Ngắm nhìn xung quanh, lúc này mới thấy Đường Tam ở một bên đả tọa tu luyện. Nhìn khuôn mặt kiêng nghị ôn hòa kia, Thẩm Thẩm Tu nâng lên tay phải che đi đôi mắt, không thể ức chế được mà cười khổ. Điên rồi, điên thiệt rồi, y vậy mà lại thích một nam nhân.

Y rốt cuộc cũng không phải một hà tử mới 12 tuổi, cũng không giống Đường Tam từ nhỏ lớn lên ở Đường Môn, đối với tình cảm hoàn toàn không biết gì. Y hai mươi mấy tuổi bôn ba ở hiện đại, cũng yêu thầm qua mấy cô gái đã không nhớ rõ mặt, vì thế tâm động đối với Đường Tam, vốn y nên nhận ra từ lâu. Chỉ là bản thân vẫn luôn tự mình phủ định mà thôi. Y nghĩ, không ai có thể giữ được tâm của mình trong suốt mười mấy năm ôn nhu săn sóc của Đường Tam. Ít nhất, y không có. Y bắt đầu tham lam những khộng tác thân mật Đường Tam đối với mình, sủng nịch mỉm cười, hưởng thụ âu ấm áp thì sao có thể lại rời đi? Nhưng mà, Thẩm Tu biết rõ, Đường Tam ở thế giới này là đứa con của trời, là một thằng đàn ông không thể thẳng hơn nữa. Là người yêu của Tiểu Vũ. Như vậy y biết làm sao bây giờ…

“Tiểu Tu! Ngươi tỉnh rồi!”

Bên tai vang lên tiếng kêu vui mừng của Đường Tam. Thẩm Tu buông tay, lộ ra nụ cười vẫn thường treo: “Tam ca.”

Cứ như vậy đi, như vậy là tốt rồi. Y chỉ là Thẩm Tu, đệ đệ của Đường Tam và Tiểu Vũ, phần thích này cứ để y chôn vào đáy lòng. Cùng ba người trải qua buồn vui, như vậy, rất tốt.