Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 18




Qua đông chí là đến hội lạp nhật thành đạo1, khắp Kiến Khang hương khói uốn lượn, tiếng tụng như sóng. Dân chúng toàn thành chẳng phân biệt sĩ thứ đều kéo vào chùa lấy cháo lạp bát ăn. Thái tử phi Vương thị phát cháo bố thí một bữa, được chủ trì cung tiễn về liêu phòng2.

1 Tương truyền Phật Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào mồng tám tháng Chạp, bởi vậy nên mồng tám tháng Chạp ở Trung Quốc là ngày lễ lạp nhật thành đạo. Vào ngày này, chùa chiền có tập tục nấu cháo cúng Phật, gọi là cháo lạp bát.

2 Phòng ở của người tu hành trong chùa.

“Sao ầm ĩ thế?” Cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo âm ỉ bên ngoài, Vương thị cau mày nói.

“Còn ầm ĩ mấy ngày nữa cơ ạ.” Tì nữ kéo cửa sổ xuống, lại bĩu môi với Vương thị, “Con gái nhà họ Đàn đang ở bên ngoài đấy.”

Vương thị tựa người vào đầu giường, ngón tay day nhẹ thái dương, nhíu mày không nói gì.

A Na Côi đứng dưới cây mộc tê, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có tiếng cười to vì thắng cược, có tiếng chửi rủa vì bị móc túi, còn có tiếng rao dài giọng bán hạt dẻ, xen lẫn trong tiếng chiêng trống và chũm chọe, nhộn nhịp sôi trào. Cách một bức tường, chùa Thê Vân lại như một vũng nước tù, ngoại trừ chuông sớm trống chiều thì chỉ có tiếng hòa thượng ê a tụng kinh.

Đám hòa thượng ăn cơm cũng không có tiếng động! A Na Côi thực sự không thể tin nổi, chẳng lẽ người ở đây toàn câm điếc mù lòa?

Nàng đã ở trong chùa Thê Vân nửa tháng, chẳng biết còn phải ở đến bao giờ. Thậm chí nàng còn bắt đầu nhớ nhung cả A Hảo luôn rồi.

Nàng rầu rĩ nghĩ, lúc vào liêu phòng miệng lại nhoẻn lên, ra vẻ hồn nhiên ngây ngô, gọi: “Điện hạ.” Thấy Vương thị cụp hờ mắt không nói gì, bước chân nàng lập tức nhẹ đi, quay đầu nhìn quanh, tì nữ đang thu dọn kinh Phật trên bàn, A Na Côi nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, để tôi dọn giúp chị.”

Tì nữ không nhận ân tình của nàng, “Cô không biết chữ, dọn lại lộn xộn ra.”

A Na Côi “ồ” một tiếng, lại rón rén đi tới trước giường, giơ nắm đấm lên thiết tha định đấm chân cho Vương thị.

Nắm đấm còn chưa rơi xuống đã bị Vương thị nhẹ nhàng hất ra, khóe mắt liếc A Na Côi, Vương thị mỉm cười nói: “Cô là ái nữ của Đàn thị trung, không phải nô tì, sao có thể làm chuyện như vậy?”

A Na Côi cau mày, buột miệng thốt lên: “Điện hạ, em ngột ngạt quá.”

Vương thị nhìn A Na Côi mà thấy đố kị tràn lan. Đứa bé này rất có tâm kế, sau khi vào chùa không hề trang điểm ăn diện, chỉ mặc thường phục áo xanh đã cũ, mái tóc đen nhánh cuộn lại thành một búi tóc đơn giản, bầu má trắng trẻo phồng lên, môi đỏ hơi bĩu, con ngươi lấp lánh sáng ngời, tươi non như có thể búng ra sữa – đương độ tuổi hoa chớm nở, con gái cả dưới gối thị cũng sắp đến tuổi này rồi.

Lại càng khiến thị rõ vẻ hoa tàn ít bướm.

Vương thị chán ghét xoay người, gắng gượng không sầm mặt, “Nghe nói Đàn thị trung muốn gả cô vào phủ thái tử.” Thị thẳng thắn, “Trong phủ thái tử quy củ rườm rà, cô có chịu được không?”

Ánh mắt A Na Côi vụt lóe, xấu hổ cúi đầu đỏ ửng mặt, “Xin điện hạ chỉ bảo cho.”

Khóe miệng Vương thị nhếch lên, chỉnh trang lại váy áo, thị lạnh nhạt nói: “Cô đi chép kinh đi, không mài giũa tính tình là không thể được.”

A Na Côi sung sướng đáp lời. Như không nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của Vương thị, nàng tựa vào bàn nhấc bút, bôi bôi vẽ vẽ ra giấy tựa hồ rất tập trung tinh thần.

Vương thị đang thất thần nhìn A Na Côi thì tì nữ đi vào, cười nói: “Thái tử cũng giá lâm rồi ạ.”

Vương thị ngạc nhiên hỏi: “Hắn tới làm gì?”

“Hôm nay bệ hạ vui, đích thân xuất cung tế lễ rồi qua chùa Thiên Bảo nghe hòa thượng Huyền Tố giảng kinh. Thái tử theo hầu, trên đường đi ngang qua chỗ chúng ta, nói cũng muốn lấy một bát cháo lạp bát ăn.”

Vương thị không khỏi ngồi dậy, định ra tiền điện nghênh đón thái tử, “Đã tới chưa?”

“Tới rồi ạ, đang trò chuyện với chủ trì ở liêu phòng đằng trước. Thái tử nói sẽ không qua đây, điện hạ phát cháo mệt nhọc, nên nghỉ ngơi thì hơn.”

Đến chùa Thê Vân nhưng lại không đi thăm thái tử phi, trong mắt Vương thị hiện vẻ không vui, bàn tay đang soi gương sửa tóc mai cũng lười biếng hạ xuống. Đăm chiêu một hồi, đuôi mắt thị rướn lên, giọng nhẹ đi, “Hắn có đến không?”

“Hắn” này là ai, trong lòng tì nữ tự hiểu rõ, gật đầu rồi đi ra ngoài.

“A Tùng.” Vương thị vẫy tay với A Na Côi, giọng điệu khác hẳn ngữ khí mới rồi, “Không phải cô chê ngột ngạt à? Đi đưa âu trà này cho thái tử, trò chuyện với ngài ấy đi.”

A Na Côi đặt bút xuống, trong mắt không giấu được mừng rỡ, “Vâng”, đoạn nhận trà từ tay tì nữ, bước chân thoăn thoắt rời đi.

Tì nữ nhìn bóng lưng nàng, muốn nói lại thôi. Vương thị một lần nữa tựa về đầu giường, giọng nói có phần mỉa mai, “Để nó ở đây chướng mắt, chẳng bằng cho ra đằng trước mở mang tầm mắt – mấy đứa ngu dốt không biết trời cao đất dày này thực sự tưởng phủ thái tử là động tiên à?”

Tì nữ ngó ra ngoài, nhỏ giọng: “Tiết Hoàn đến rồi ạ.”

Lòng Vương thị nóng lên, xoay người đưa lưng ra cửa phòng, giả vờ đã ngủ. Trời đông giá rét mà lại chỉ kéo chăn đến eo, để lộ đầu vai tròn trịa lả lướt. Im lặng chờ, nghe thấy tiếng bước chân thoáng dừng sau lưng rồi lại đi ra ngoài, Vương thị vội vàng mở mắt ngồi dậy, sẵng giọng: “Chạy đi đâu?”

Tiết Hoàn đành đứng lại trước cửa, mắt quét Vương thị từ đầu xuống chân, lại không chịu đi vào, chỉ ranh ma cười bảo: “Thái tử đang ở trong chùa, gan ngài to hơn trời rồi.”

Vương thị nằm trong màn gấm như liễu yếu đào tơ, cười nhạo, “Chỉ thái tử mới được làm những chuyện xấu xa, còn ta thì không được tìm người tri kỷ nói hai câu à?” Ánh mắt thị nhìn Tiết Hoàn nóng bỏng, “Nếu nói gan to hơn trời, trừ anh ra cũng đâu có người khác, đã tới rồi còn đứng xa như thế làm gì?”

Tiết Hoàn biết lúc này thái tử không rảnh rỗi, bèn cười một tiếng đi tới. Vương thị bám lấy vai hắn, dịch lại gần, cặp môi son ghé vào tai hắn mập mờ mấp máy, “Sợ cái gì, người không liên quan đã lui xuống cả rồi, con tiểu tì nhà họ Đàn kia cũng đã bị ta đuổi sang chỗ thái tử rồi.”

Tiết Hoàn khựng lại, “Tiểu tì nào nhà họ Đàn kia?”

“Con gái nuôi của Đàn Tế, một con tiểu tì ngu xuẩn lanh chanh.” Vương thị bĩu môi, “Đàn Tế nhét nó vào chỗ ta, muốn xin ban cho làm nhũ nhân1.”

1 Nhũ nhân ở đây là cấp bậc cao nhất đối với thiếp thất của thân vương.

Tiết Hoàn nắm tay thị, nụ cười vẫn y nguyên, “Ngài bảo nó xông bừa vào chỗ thái tử như thế chẳng phải là tìm chết ư?”

“Hạng người nào cũng vào được phủ thái tử chắc?” Vương thị thấy sắc mặt Tiết Hoàn bất thường, trong lòng ngờ vực hắn có dính líu với tiểu tì nhà họ Đàn, đột nhiên không vui, tay vỗ ngực Tiết Hoàn, giễu cợt hắn, “Người của thái tử mà cũng đến lượt anh không đành lòng sao?”

“Không đành lòng?” Tiết Hoàn cười lạnh, nghĩ thầm: Ta còn đang muốn lấy mạng nó đây.

A Na Côi sợ trà nóng nguội mất, bước chân không ngừng, đi tới điện trước. Nàng ở trong chùa nửa tháng song chưa tới chỗ trụ trì bao giờ, bước qua ngưỡng cửa, thấy trong sân lòa xòa cành tùng, không thấy bóng dáng các hòa thượng đâu, ngoài cửa phòng đóng chặt chỉ có hai thị vệ mặc giáp cầm kích trấn giữ dưới hàng hiên.

Nàng vừa xuất hiện, thị vệ tức khắc cảnh giác, khua trường kích, hạ giọng quát khẽ: “Thái tử đang ở đây, không được tự tiện xông vào.”

A Na Côi nghi hoặc, bưng khay đi lên trước, “Thái tử phi sai tôi tới đưa trà cho thái tử.”

Thị vệ nhấc nắp trà lên ngửi thử, thấy không có gì khác lạ, bèn nhận lấy, nhưng vẫn xua tay với A Na Côi, “Thái tử đang nghỉ ngơi, cô mau lui ra ngoài đi.”

A Na Côi nín nhịn cả nửa tháng ở chỗ Vương thị, mãi mới có một cơ hội nói chuyện với người ngoài, huống hồ đã biết thái tử gần ngay trước mắt mà mình không xuất đầu lộ diện được chút nào, quả thực vô cùng không cam lòng. Bị thị vệ đẩy ra, nàng hơi nổi nóng, lề rề đi ra ngoài, liên tục ngoái lại ngó.

Trong phòng chợt bùng nổ một trận cười càn rỡ. “Ầm” một tiếng thật lớn, có người tông cửa xông ra.

Thoạt đầu A Na Côi mừng húm, sau đó lại sửng sốt, thấy thái tử phanh rộng ngực áo, để lộ lồng ngực đỏ đậm, nghênh ngang đi ra cửa phòng, tóm lấy người đang xông ra trước, vung vào trong, người kia lảo đảo ngã xuống đất.

“Là em à.” Thái tử xoay người, trông thấy A Na Côi, kinh ngạc cười.

Hai thị vệ hoảng hốt buông kích quỳ xuống xin tha. A Na Côi bất an lùi hai bước, thấy cặp mắt thái tử hung ác như diều hâu, nhìn chằm chằm không cho bất kì ai lẩn trốn. Nàng đứng lại, đánh bạo cười tươi rói với thái tử, “Thái tử phi sai nô đến đưa trà cho điện hạ, điện hạ có khát không ạ?”

“Miệng có hơi khô thật.” Thái tử hở ngực lộ bụng, thản nhiên cầm âu trà lên, uống mấy ngụm, ngoắc tay với A Na Côi, “Em lại đây.” Thấy A Na Côi chậm rãi tới trước mặt, trên mặt vẫn cười xán lạn, không mảy may có vẻ hoang mang, thái tử lại cảm thấy thú vị, quẳng âu trà đi, tóm lấy cổ tay A Na Côi như diều hâu chụp mồi.

Cổ tay A Na Côi bị y bóp đau nhói, nàng chịu đựng không lên tiếng, thuận thế bước vào phòng.

Người ngã dưới đất là một nữ nhân, tóc xõa che mặt, không thấy rõ tướng mạo. Nghe thấy có người ngoài, thị lảo đảo bò dậy, hai tay tái nhợt kéo nửa tấm màn, miễn cưỡng che đi cơ thể.

Thái tử bật cười, nói với A Na Côi: “Em có biết bà ta là ai không?”

Trong lòng A Na Côi lộn tùng phèo, lắc đầu nói: “Nô không biết ạ.”

“Bà ta chính là Viên phu nhân.” Thấy A Na Côi không hiểu, thái tử cười ha hả, “Người mẹ xuất thân cao quý, rất được thánh sủng của Nguyên Dực.”

Toàn thân Viên phu nhân run lên, nghiến răng mắng “Súc sinh”, che mặt nghẹn ngào.

Thái tử bị thị mắng, chẳng những không giận mà còn cười, đưa mắt nhìn Viên phu nhân rồi lại liếc A Na Côi, so sánh hai người với nhau, A Na Côi tuy mơn mởn nhưng ngây thơ trẻ con, chẳng hề có phong tình. Thái tử cố ý cười bảo A Na Côi trước mặt Viên phu nhân: “Đẹp không? Tuổi bà ta làm mẹ em cũng chê già.”

Thái tử đương lúc phấn khởi, toàn thân nóng rực, A Na Côi bị y ôm trong lòng, hơi thở nóng rẫy của đàn ông trưởng thành phả vào mặt, nàng hơi khó chịu, lặng lẽ rụt vai, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em phải về, điện hạ thứ tội.”

“Đừng đi,” Thái tử chỉ cho là A Na Côi xấu hổ, tùy tiện búng má nàng một cái, “Ở lại đây đi, để ta cho em tận mắt chứng kiến vị Viên phu nhân này dâm đãng đến mức nào.” Y phá lên cười, vén tung màn lên, ném Viên phu nhân áo rách quần manh lên giường, kéo chân thị lại rồi đè người lên trên, miệng hãy còn trêu ghẹo, “Nguyên Dực cũng đã mười tám rồi mà sao eo bà còn nhỏ hơn cả thái tử phi thế, chẳng lẽ bà ăn linh đan diệu dược gì?”

Viên phu nhân vừa thẹn vừa giận, la lối giãy giụa không ngừng. Thái tử nổi giận, vung tay tát Viên phu nhân miệng mũi chảy máu, tứ chi cũng mềm oặt ra, “A Tùng,” Ánh mắt thái tử cuồng loạn càn rỡ, “Lại đây giữ bà ta.”

A Na Côi cuống quít lắc đầu, chui vào trong góc trốn. May mà Viên phu nhân không giãy nữa, thái tử nóng lòng trút lửa, chẳng buồn để ý đến A Na Côi, rung giường rung trướng như cuồng phong gió rít, ào ào nhao nhao.

Ở Nhu Nhiên, thỉnh thoảng A Na Côi cũng từng thấy cảnh nam nữ lăn lộn dưới đất, nhưng chưa từng thấy ai suồng sã như thái tử. Tiếng thở dốc và rên rỉ cùng lọt vào tai, nàng nghe mà hãi hùng khiếp vía, bàn tay nắm chặt toát mồ hôi lạnh.

Bỗng, bị một người ôm vào lòng, A Na Côi suýt kêu thành tiếng, bị người kia gắt gao bịt miệng. Nàng quay đầu lại nhìn, đâm vào một đôi mắt tối tăm thăm thẳm.

Là Tiết Hoàn.

Nàng chớp mắt, bị Tiết Hoàn nửa kéo nửa ôm ra cửa phòng, đi tới dưới hiên.

“Còn nán lại nữa là chẳng còn mạng đâu.” Tiết Hoàn buông tay, thấy A Na Côi dựng ngược lông mày, chuẩn bị mắng mỏ, hắn cười khẽ, “Sao, chưa từng xem xuân cung sống à? Còn muốn xem tiếp?”

A Na Côi hừ lạnh, không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ là vừa trông thấy Tiết Hoàn liền phát ghét, “Ngươi tránh xa ta ra.”

“Như vậy sao được?” Tiết Hoàn cười lạnh, làm bộ xoa vai. Vết thương roi quất trên vai hắn đã lành, nhưng cứ nghĩ đến chuyện chịu thiệt trong tay Đàn Đạo Nhất là hắn hận đến nghiến răng. “Con điếm con,” Hắn bỗng siết cổ áo A Na Côi, kéo nàng tới trước mặt, một tay giơ lên, “Mối thù của ta còn chưa báo lại cho cô đâu.”

A Na Côi hơi biến sắc, không chờ cái tát của hắn giáng xuống, nàng đã ra tay trước, vả một cái lên mặt hắn, tuy không dám dùng sức quá mạnh nhưng sắc mặt lại đủ dữ tợn, “Ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ bảo thái tử trị tội ngươi.”

Sắc mặt Tiết Hoàn đột ngột lạnh lẽo, tay tóm giật tóc A Na Côi. A Na Côi bị bắt ngẩng mặt lên, da đầu đau rát, nàng trợn tròn hai mắt hoe đỏ, hung dữ nói: “Ngươi bất quá chỉ là một con chó bên cạnh thái tử, ta sẽ là nhũ nhân của thái tử, ngươi không giết ta, về sau ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

Tiết Hoàn đưa tay dứt khoát trả nàng một cái bạt tai. Hắn không chút nương tay, A Na Côi bị tát đến nỗi trong tai ong ong, phải mất một lúc mới nghe thấy Tiết Hoàn cười khẩy, “Ta muốn giết cô thì có khó gì, cô tưởng ta không dám?”

“Ta giết ngươi trước.” A Na Côi nổi cơn tam bành, vươn tay cào về phía mặt Tiết Hoàn.

Tiết Hoàn bắt được hai cái móng mèo của nàng, cụp mi xuống, ánh mắt luẩn quẩn trên mặt nàng. Trên thị lâu bên bờ Tần Hoài, liếc mắt hắn đã nhìn trúng nàng, con điếm con này mang một đôi mắt gàn bướng khó thuần, buồn vui thất thường, vô cùng bắt mắt. Lúc này thấy A Na Côi nghiến răng nhíu mày, mắt như phun lửa, vừa hoang dã vừa xinh đẹp, hắn lại đâm không nỡ giết nàng ngay.

“Vuốt mèo.” Tiết Hoan lắc lắc tay nàng, trêu tức, “Cô định dựa vào cái này để giết ta?”

Mặt A Na Côi hãy còn đau, cái bạt tai kia nhục nhã khôn xiết, nàng chỉ hận không thể cắn đứt cổ Tiết Hoàn, “Ngươi chờ đấy.”

Tiết Hoàn cười nhạo, “Chờ cái gì? Chờ cô làm nhũ nhân của thái tử à?”

“Đúng.” A Na Côi kiêu ngạo vênh mặt, “Ta sẽ bảo thái tử ban chết cho ngươi.” Hoặc chí ít cũng phải đuổi hắn ra khỏi cửa, lưu lạc trong dân gian làm một con chó không chủ.

Tiết Hoàn đáp lễ một cái tát, lúc này đã nguôi giận, chỉ cảm thấy lời nàng kêu gào buồn cười. “Vừa rồi cô đã thấy Viên phu nhân thế nào rồi đi? Làm nhũ nhân của thái tử, cô cho rằng cô sẽ làm được mấy ngày?”

Khóe mắt A Na Côi lườm xéo, môi đỏ nhếch lên một đường cong diễm lệ, “Ta nhất định sẽ sống lâu hơn tất cả các người!” Mặt sưng vù, đầu rối tung, nàng lại tỏ ra ngạo nghễ thiên hạ, nói như chém đinh chặt sắt: “Thái tử thích giết người thì đã sao? Ta mới không vô dụng như Viên phu nhân, ta không sợ gì hết!”

“Khá lắm.” Tết Hoàn cũng cầm lòng không đậu nhìn nàng thất thần một hồi. Thương hại bóp nhẹ cằm nàng, hắn cười nói: “Đủ ngu ngốc, đủ dũng cảm.”

“Có người tới.” Tiết Hoàn xoay người, thấy nội thị mặc trang phục cung nhân vội vàng đi tới, hắn đẩy A Na Côi, trong mắt nồng đậm cảnh cáo, “Đừng ngu xuẩn đâm bừa xông ẩu nữa, trước khi trở thành nhũ nhân của thái tử, mạng cô chẳng nặng hơn một cọng cỏ rác đâu.”