Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 17




A Na Côi ném ngọc bội lên giường Đàn Đạo Nhất rồi bỏ thẳng về biệt viện.

Đám A Hảo nhào tới như ong vỡ tổ, hỏi thăm nàng một cách đầy ngưỡng mộ rằng tiệc đông chí của Đàn phủ náo nhiệt cỡ nào. A Na Côi đẩy họ ra, một mình trở về phòng.

Trân châu thái tử ban thưởng cho nàng hãy còn đặt cạnh bàn trang điểm, được ánh nến rọi vào long lanh óng ánh. A Na Côi nhặt một viên lên, rồi lại chán nản thảy xuống. Gỡ đống trâm khuyên rườm rà xuống, nàng chỉ còn một bộ áo quần lụa xanh rộng thùng thình trên người, tỉ mỉ ngắm mình trong gương.

Một ngày nào đó, nàng giận dỗi nghĩ, các người sẽ phải lấy lòng ta, nịnh bợ ta.

Hậm hực trèo lên giường, đương nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy có người gõ cửa, chỉ gõ nhẹ hai cái, không đợi A Na Côi trả lời, cửa đã bị đẩy ra. A Na Côi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn sang, thấy Đàn Đạo Nhất điềm nhiên như không đi vào.

Trong ngoài biệt viện vắng lặng như tờ, phỏng chừng đã là canh ba. Đàn Đạo Nhất như hoàn toàn không ý thức được mình xông vào biệt viện nửa đêm là đại sự cỡ nào, còn rất mực tiêu sái cười với A Na Côi. Theo lý, A Na Côi liên tục khiến chàng mất mặt trong bữa tiệc, chàng sẽ xụ mặt mấy ngày mới phải, nhưng trong mắt chàng lại đong đầy ý cười, muôn vàn nhu tình.

“Huynh lại uống say à?” A Na Côi còn đang tức, nàng hừ một tiếng, xoay người, không muốn để ý tới chàng.

Đàn Đạo Nhất không hề cảm thấy mình say, chỉ có bước chân hơi trôi nổi, mặt hơi nóng, hưng phấn khó hiểu. Đầu óc chàng vẫn chưa hồ đồ, biết A Na Côi cáu kỉnh vì chuyện trong vườn. Chàng đi tới, ngại ngùng lại gần giường, chỉ có thể đứng dưới đất nhìn nàng, hỏi: “Sao muội lại vứt ngọc bội của ta đi?”

Dẫu toàn thân nàng có đeo đầy ngọc bội trân châu, những người kia cũng khinh thường nàng. A Na Côi hiểu rõ, lại biết Đàn Đạo Nhất cũng chẳng khác gì những người kia. “Vốn cũng không phải của muội.” A Na Côi ưỡn thẳng lưng, không nhìn chàng, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, “Muội không thèm.”

Đàn Đạo Nhất mặt nóng dán mông lạnh, có phần phiền muộn. Một cơn gió lạnh rót vào cổ, bấy giờ chàng mới muộn màng nhớ ra lúc mình tới quên không đóng cửa, bèn quay người đi đóng cửa như mộng du, cúi đầu xuống nhìn, lại phát hiện ra mình quên mặc ngoại bào, trên người chỉ tròng mỗi bộ trung y, hơn nữa còn nhăn nhúm sau khi lăn xuống giường.

Chàng muốn làm mình tỉnh táo lại, vỗ vỗ mặt. Tay nóng, mặt cũng nóng.

A Na Côi nom vô cùng lẫm liệt bất khả xâm phạm, ôm đầu gối ngồi trên giường, ngón tay lại đẩy màn ra, lặng lẽ đánh giá Đàn Đạo Nhất. Thấy chàng ngơ ngơ ngác ngác, nàng không nén được, bật cười một tiếng.

Nàng vừa cười, Đàn Đạo Nhất liền thở phào. Tuy áo quần xốc xếch, có hơi xấu hổ, nhưng tới đã tới rồi, cũng không nỡ xoay người đi luôn. Nửa đêm canh ba, chàng hăng hái hào hứng nói: “Ta dạy muội viết chữ nhé.”

A Na Côi lập chí phải mở mày mở mặt, nghe vậy, nàng bỗng thấy tinh thần hừng hực, gật đầu lia lịa. Lê dép đến trước bàn, Đàn Đạo Nhất nắm tay nàng từ phía sau. Chàng thiếu niên trẻ tuổi, lại vừa uống rượu, lớp trung y mỏng manh không ngăn được hơi nóng rực lửa từ lồng ngực, A Na Côi dịch về phía trước cách chàng ra một chút, nói: “Huynh nóng quá đó.”

“Đừng cử động.” Đàn Đạo Nhất ôm eo nàng, lồng ngực nóng bỏng dán lấy nàng, cằm còn đặt lên vai nàng, miễn cưỡng phà hơi lên cổ nàng, “Thơ vịnh mai có rất nhiều.” Chàng đặc biệt viết một bài đơn giản dễ hiểu cho nàng, “Ngoài sân mai một gốc, lạnh sâu cành trọc lốc. Nhìn hoa ngỡ tuyết đậu, hương vấn vít, ngờ đâu! Đây là thơ Tô Tử Khanh viết khi đi sứ Hung Nô.”

“Nghe không hiểu.” A Na Côi nghe thấy hai chữ Hung Nô lập tức lắc đầu, “Đừng dính dáng đến man di.”

Không dính dáng đến man di, Đàn Đạo Nhất cũng viết ra mấy bài. A Na Côi cái hiểu cái không, cạn kiệt kiên nhẫn, đẩy giấy bút ra, nói: “Muội không muốn viết.”

Đàn Tế nuôi A Na Côi như con gái, trong khuê phòng cũng đầy đủ cầm kì thư họa ra dáng ra trò. Đàn Đạo Nhất không muốn đi, lại kéo nàng ra sau giá đỡ đàn, “Vậy ta dạy muội đánh đàn.” Tiện tay gảy dây đàn vang một tiếng “keng” trong vắt, làm A Na Côi giật bắn mình hết cả buồn ngủ.

Nàng giữ tay chàng, ỉu xìu nói: “Ồn lắm.” Nàng cũng chẳng có hứng thú với cầm kì thư họa, xua xua tay muốn đuổi Đàn Đạo Nhất đi, “Muội muốn ngủ, huynh đi đi.”

Đêm nay, Đàn Đạo Nhất không chỉ vô cùng kiên nhẫn mà còn cực kì dính người. Ôm A Na Côi từ sau lưng không cho nàng đi, chàng im lặng một hồi, mềm giọng dỗ: “Đừng tức giận, muội xinh đẹp hơn họ nhiều, dẫu không biết viết chữ làm thơ cũng có gì quan trọng đâu?”

Được chàng dỗ dành, A Na Côi lại vẫn tủi thân. Nàng xoay người lại, miệng mếu máo, hốc mắt đỏ hồng, còn bướng bỉnh trợn to hai mắt, tư thế hưng sư vấn tội, “Họ đều khinh thường muội, huynh cũng khinh thường muội.”

Đàn Đạo Nhất hơi chột dạ, “Ta nào có?” Thấy A Na Côi rưng rưng chực khóc, lòng chàng tan chảy, toàn thân mềm nhũn, giọng cũng nhẹ đi. Chàng bưng mặt nàng, thổ lộ tấm lòng có phần ngượng ngùng, “Ta thích muội.”

Mắt A Na Côi cong lên, giọng mũi hãy còn nhuốm ấm ức, “Huynh thích vì muội xinh à?”

Đàn Đạo Nhất cũng không nói rõ được. Thảo luận vấn đề này một cách thẳng thừng như thế, chàng rất xấu hổ, ấm a ấm ớ, rồi lại rầu rầu nói: “Ta cũng không biết ta làm sao nữa.”

Lời chàng nói không trúng trọng tâm, A Na Côi vốn ngập tràn chờ mong, nghe vậy lông mày cũng xìu xuống. Đàn Đạo Nhất hãy còn tâm tâm niệm niệm chuyện chưa hoàn thành được ở lầu Tôn Sở, dò hỏi A Na Côi có muốn hôn không, A Na Côi nổi trận lôi đình, đẩy chàng ra – thích nàng cũng đến là miễn cưỡng như vậy, nàng không thèm, “Không muốn!”

Ở phủ họ Đàn, tính Đàn Đạo Nhất xưa nay duy ngã độc tôn, mấy hôm liền bị A Na Côi giày vò đến trầy trật xám xịt, lửa giận và tham niệm ngập lòng tức thì nổ tung, “Ta muốn.” Chàng không cho cự tuyệt, giữ chặt hai tay A Na Côi hôn sấn tới. A Na Côi ngọ nguậy vùng vẫy, không tránh thoát được bèn cũng dịu đi, ngoan ngoãn xuống. Xuyên qua rèm mi, nhìn thấy hàng mày hơi chau, ánh mắt hơi hờn của Đàn Đạo Nhất, là dáng vẻ nàng thích nhất trong lòng. Nàng lại điên đảo thần hồn trước vẻ anh tuấn của chàng, chân kiễng lên, nghênh đón.

Ma xui quỷ khiến, Đàn Đạo Nhất nhắm mắt liền nhớ đến cảnh Tiết Hoàn và điếm thuyền trên thuyền hoa. Chàng ngậm môi nàng, lại không vừa lòng, nhắc nàng: “Muội phải há miệng ra.” A Na Côi không mảy may nghĩ ngợi, mở miệng, Đàn Đạo Nhất lỗ mãng ngậm lấy lưỡi nàng, tay nắm siết eo nàng.

Nhân lúc thở dốc, A Na Côi dán mặt hỏi chàng: “Vẫn ngọt chứ?”

“Có chút vị quýt, còn hơi có mùi rượu nữa.”

“Đó là rượu huynh uống.”

“Ta nếm lại xem.”

Môi miệng hai người dính lấy nhau là không tách ra được nữa. Bỗng réo rắt một tiếng đàn, hai người cùng chớp mắt, tựa như bừng tỉnh từ một giấc mộng, đang ngẩn ra thì nghe thấy tiếng đàn xa xôi từ ngoài cửa bay vào phòng. Đàn Đạo Nhất nhoẻn miệng cười, nói: “Cũng có người không ngủ được, nửa đêm gảy đàn kìa.”

Câu này nhắc nhở A Na Côi, “Biệt viện khóa cửa, huynh vào bằng cách nào?”

“Ta trèo tường vào.” Đàn Đạo Nhất đặt ngọc bội vào tay nàng, “Đến trả cái này cho muội.”

“Muội không cần.” A Na Côi hất tay ra, tâm ý kiên quyết một cách kì lạ.

Đàn Đạo Nhất ném ngọc bội sang một bên, dáng vẻ không quá để ý, “Ta còn cái tốt hơn, cho muội hết.”

Đó là của huynh, không phải của muội. A Na Côi nghĩ vậy, lại tư lự không vui. Nàng đẩy chàng ra, “Nửa đêm rồi, huynh đi đi.”

Tiếng đàn vấn vít không dứt, có ánh đèn xuyên qua mành song rọi vào. Đàn Đạo Nhất lắng tai nghe một lúc, nói: “Hình như bên ngoài có người đang nói chuyện, ta mà ra ngoài bây giờ bị người khác bắt gặp thì gay to.”

A Na Côi cười hì hì, ngồi xuống mép giường, chân vểnh lên, hai chiếc giày tơ rơi ra xa. Đàn Đạo Nhất sợ bị phát hiện, dập tắt đèn bên bàn, nương ánh sáng xuyên mành song chiếu vào, chàng cũng ngồi xuống mép giường, “Đợi lát nữa ta sẽ đi.” Ngồi một hồi, chàng nói tiếp: “Ta váng đầu, muốn nằm một lúc.” Hai người chụm đầu nằm trong màn, nhìn nhau đầy mới lạ.

Tếng đàn thôi miên, mí mắt A Na Côi díp lại, nàng ngáp dài, dựa vào người Đàn Đạo Nhất, lẩm bẩm: “Huynh giống mẹ muội thật đấy,” Nàng buồn ngủ quá đỗi, quên béng cả nỗi căm ghét đối với Nhu Nhiên, “Nhưng ở Nhu Nhiên muội ngủ đệm da, không có màn và giường tốt thế này.”

Suốt ngày bị nàng nói giống mẹ, Đàn Đạo Nhất không vui, “Ta là nam. Nơi này là Kiến Khang.”

A Na Côi ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Trong ánh nến mơ hồ, mắt mày nàng cong cong. Chàng cầm lòng không đậu lại muốn hôn nàng, chống cánh tay dậy chậm rãi cúi người. A Na Côi dịu dàng như nước tựa sát chàng, không mảy may phản kháng, hôn đến mơ màng, tay nàng nghịch ngợm mò vào vạt áo chàng, vuốt ve lung tung ngực chàng. Trong đầu Đàn Đạo Nhất nổ ầm, yết hầu giật giật, ghé vào tai A Na Côi, “Ta cứ mơ thấy muội suốt.”

A Na Côi không kịp phản ứng, “Huynh mơ muội làm gì?” Chợt thấy bàn tay nóng rẫy của Đàn Đạo Nhất sờ lên eo mình, nàng trở mình xoay người, nắm chặt lấy lưng quần– ở Nhu Nhiên nhiều năm, nàng đã hình thành lòng cảnh giác gắt gao, “Huynh cởi quần áo muội làm gì?”

Đàn Đạo Nhất bối rối, buột miệng giải thích: “Ta đâu có.”

“Áo huynh đâu rồi?” A Na Côi chỉ vào nửa thân trên ở trần của chàng.

Đàn Đạo Nhất hơi lúng túng, nói: “Muội sờ ta, kéo áo ta ra.”

A Na Côi trịnh trọng nhấn mạnh với chàng, “Muội không ngủ với huynh đâu.”

Đàn Đạo Nhất triệt để tỉnh rượu, đầu nhức ong ong, người cũng hơi rét lạnh. Mặc lại trung y, chàng ngồi im lặng một hồi, nhích lại gần A Na Côi, “Muội lấy ta đi.”

A Na Côi cúi đầu bĩu môi, “Muội không muốn làm thiếp của huynh.”

Đàn Đạo Nhất không vui, “Muội lấy thái tử thì không phải làm thiếp à?”

A Na Côi ngẩng đầu lên, hùng hồn nói, “Thái tử về sau sẽ làm hoàng đế, huynh thì sao?”

Đàn Đạo Nhất lạnh mặt, giọng điệu nhất bên trọng nhất bên khinh của A Na Côi khiến chàng vô cùng phản cảm, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch của chàng liếc xéo nàng, lại để lộ biểu cảm khinh thị cay nghiệt, “Nhà thợ ngói, muội thích thì đi đi.”

A Na Côi đáp giòn tan: “Muội thích đấy!”

Đàn Đạo Nhất phát cáu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tiếng đàn bên ngoài coong coong không dứt, dần dần lên cao, rồi tiếng sáo tiếng tiêu cũng đồng loạt vang lên. A Na Côi nghe mà phiền lòng, Đàn Đạo Nhất cũng cảm thấy kinh ngạc, trời tối người yên, chúng gia kĩ nào có hứng thú tấu nhạc này? “Có thể phụ thân đang ở bên ngoài.” Chàng nghi hoặc nói.

A Na Côi cười sung sướng: “Lang chủ trông thấy, nhất định sẽ đánh cho huynh một trận no đòn.”

Đàn Đạo Nhất tức đến không muốn ngó ngàng gì đến nàng nữa, tựa vào đầu giường còn lại nhắm mắt dưỡng thần, đợi Đàn Tế rời đi. Nào ngờ tiếng đàn sáo dần ngưng, ánh đèn trong sân đong đưa, vẫn không nghe thấy động tĩnh của Đàn Tế. Đang lấy làm lạ thì bên ngoài có người gõ cửa đốc đốc, Đàn Đạo Nhất nghiêng người ngồi dậy.

Gia nô kia gõ cửa hai lần, không thấy Đàn Đạo Nhất đáp lời, đành cất tiếng ngoài cửa: “Lang quân, chủ nhân gọi ngài ra.”

Đàn Đạo Nhất cứng đờ người, không khỏi nhìn A Na Côi. A Na Côi hừ một tiếng, xoay lưng về phía chàng, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

“Lang quân,” Gia nô lại ngượng ngùng thúc giục, “Chủ nhân đã chờ ngài một giờ rồi. Còn náo loạn nữa là cả phủ sẽ biết đấy ạ.”

Đàn Đạo Nhất chỉnh trang quần áo, đi ra khỏi phòng, bình tĩnh đi lên sảnh.

Gia kĩ tấu nhạc đều đã lui ra, Đàn Tế một mình ngồi đó, tay nhàn nhã giở một bản kì phổ. Vẻ mặt ông gió êm sóng lặng, không nhìn ra một dấu vết gì. Nghe thấy tiếng bước chân, ông nhấc mí mắt đang cụp xuống lên, lạnh nhạt quét qua Đàn Đạo Nhất.

“Đây không phải nơi con nên tới.” Đàn Tế khép kì phổ lại, lười biếng duỗi người đứng dậy, làm như không thấy dáng vẻ càn rỡ áo quần xốc xếch của Đàn Đạo Nhất, nhưng khi quay đầu, trong mắt lại lóe lên ánh lạnh bén nhọn, “Lần sau còn xông bừa xông ẩu, đánh gãy chân con.”

“Phụ thân…” Đàn Đạo Nhất trấn tĩnh, đuổi theo ông một bước.

“Câm miệng!” Đàn Tế chợt quát, vung tay áo vứt áo lông lên người Đàn Đạo Nhất, ông rảo chân đi ra khỏi sảnh.

Đàn Đạo Nhất biết Đàn Tế đang nổi giận, không phải thời cơ tranh cãi, đành ngậm miệng. Trở lại Đàn phủ, hai cha con trầm mặc về phòng của mình. Đàn Đạo Nhất tâm sự nặng nề, trằn trọc trăn trở, mãi đến rạng sáng mới chợp được mắt. Hôm sau, thấy mành song ửng hồng, mặt trời đã lên cao, chàng ra sân, ngẩn người trước tường vây cao ngất một hồi rồi nhấc chân đi sang biệt viện.

Đại khái vì đêm qua Đàn Tế nổi nóng, chúng gia kĩ đều trốn trong phòng không dám thò đầu ra. Trong biệt viện tĩnh lặng, đến sơn ca dưới mái hiên cũng im thin thít. Đàn Đạo Nhất tìm A Na Côi mà không thấy đâu, trong lòng biết không ổn, bèn chạy về Đàn phủ hỏi Đàn Tế: “A Tùng đi đâu rồi?”

Đàn Tế vung phất trần đứng dậy, bình thản hờ hững nói: “Thái tử phi chủ trì Phật hội ở chùa Thê Vân, ta đưa A Tùng vào chùa rồi.”