Thái tử nhận tấm lòng của Đàn Tế. Sau bữa dạ yến ở phủ họ Đàn, thái tử lập tức tiến cử Đàn Đạo Nhất làm tác lang1 ở Bí thư giám. Chiếu lệnh truyền đến Đàn gia, Đàn Đạo Nhất kề cà mãi không ra đón khách, nô bộc mời chàng, Đàn Đạo Nhất nằm trên giường xoay lưng ra cửa, uể oải nói: “Đau đầu.”
1 Chức quan phụ trách soạn sửa quốc sử.Người truyền chỉ còn đang chờ trên sảnh. Nô bộc nôn nóng đến độ mồ hôi đầy đầu, dỗ chàng: “Đau đầu, nhưng tay thì không đau chứ ạ? Nô cõng lang quân lên sảnh tiếp chỉ nhé?”
Đàn Đạo Nhất nói: “Cả người đau, không cử động được.”
Gia nô hết cách, đành phải đi bẩm Đàn Tế. Đàn Tế biết Đàn Đạo Nhất đang giả vờ giả vịt, tức đến lấy thước định đi đánh chàng, đi được nửa đường lại thở dài, vòng về nói với cung sứ: “Tiểu nhi vô dụng, tuổi nhỏ thân yếu, chỉ e không gánh vác được trách nhiệm.” Còn tự mình đến phủ thái tử một chuyến, uyển chuyển từ chối nhã ý của thái tử.
Đàn Đạo Nhất tuy giả ngủ nhưng tai vẫn dỏng rất cao, nghe nói Đàn Tế ra ngoài phủ, biết mình khỏi cần không trâu bắt chó đi cày, làm chó săn của thái tử nữa, chàng thầm thở phào một hơi, khuỷu tay chống xuống giường xoay người, lại thấy A Na Côi nhoài người bên giường, đôi mắt đen láy vụt sáng.
“Anh có ốm đâu,” A Na Côi cười sung sướng, “Lang chủ nói chờ ông ấy về sẽ đánh cho anh một trận nên hồn.”
Đàn Đạo Nhất liếc xéo nàng, chẳng mấy bận tâm. Chàng lại nằm xuống, cầm một cuốn “Thập châu kí” ra, đọc rất chăm chú.
“Đạo Nhất ca ca.” A Na Côi nhỏ nhẹ gọi chàng, đại khái là cảm thấy danh xưng này thật mới mẻ, nàng cười hì hì, gọi tiếp: “Đạo Nhất ca ca.”
Đàn Đạo Nhất chau mày, lạnh nhạt nói: “Không được gọi ta như thế.”
A Na Côi lập tức sửa miệng, “Bọ Ngựa,” Nàng lại gần, cẩn thận móc một viên trân trâu bóng láng tròn trặn ra khỏi túi thêu, khoe: “Đây là của thái tử thưởng cho tôi đấy. Hôm nay thái tử sai người tặng mười hộc trân châu đầy ắp cho tôi, anh xem.”
Đàn Đạo Nhất cười nhạo, “Ngươi cũng chỉ đáng giá thế thôi.”
Nói A Na Côi đáng giá mười hộc trân châu là nàng đã được khen mà lo lắm rồi, nhưng giọng Đàn Đạo Nhất sặc mùi khinh thường như vậy lại làm nàng không thoải mái. A Na Côi cất trân châu vào túi thêu, đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, nói với Đàn Đạo Nhất trên giường: “Anh đọc nhiều sách biết nhiều chữ như vậy có ích gì? Một chức quan cũng không làm nổi. Sau này đợi anh ăn xin đến cửa nhà tôi, tôi sẽ cầm đống trân châu này chọi anh, hứ.”
Đàn Đạo Nhất nhắm mắt lại, đặt sách xuống, sau đó xuống giường xỏ giày, gỡ kiếm trên tường xuống. Chàng ngoái đầu nhìn A Na Côi, trong đôi mắt lạnh lùng vụt lóe ý mỉa mai, “Ta ra ngoài đây, nhường cái giường này cho ngươi nằm mơ đấy.” Đạp tuyết đi đến cổng chính, vừa hay nghe gia nô kêu lang chủ trở về, Đàn Đạo Nhất trở gót, vòng qua cửa hông chuồn ra ngoài.
Hôm nay là ngày Nguyên Dực rời kinh. Trời se lạnh, bên sông Tần Hoài ít người qua lại, Đàn Đạo Nhất ngóng trông trên cầu Chu Tước. Đợi đến trưa, Nguyên Dực bái biệt đế hậu, dẫn nghi vệ đi qua chỗ này, gặp được Đàn Đạo Nhất thì cười một tiếng, hai người dắt tay nhau lên thị lâu, đối ẩm một chén rượu ly biệt.
Nguyên Dực trầm ngâm: “Đạo Nhất, nể tình chúng ta giao hảo mấy năm nay, nếu sau này thái tử gây khó dễ với mẫu thân ta, mong cậu che chở cho bà ấy nhiều hơn.”
Đàn Đạo Nhất gật đầu, “Điện hạ yên tâm.”
“Đa tạ.” Nguyên Dực rót một chén rượu xuống bụng, bị hun cho long lanh ánh lệ, “Ân đức của cậu, sau này ta nhất định sẽ báo đáp.”
“Thời gian không còn sớm, điện hạ lên đường thôi.”
“Được.” Nguyên Dực đặt chén rượu xuống rồi mới đứng dậy, tùy tùng chạy từ dưới lầu lên, vẻ mặt hơi bàng hoàng, “Bệ hạ lệnh điện hạ lập tức hồi cung.”
Nguyên Dực lấy làm kinh hãi, hỏi tùy tùng kia nguyên do ra sao, tùy tùng cũng không nói rõ, chỉ giục hắn mau chóng diện thánh. Nguyên Dực không dám trì hoãn, vội ngậm một mảnh đinh hương trong miệng, át đi mùi rượu, phụng mệnh trở về trong cung.
Đàn Đạo Nhất sợ có biến cố không hay, thấp thỏm không yên đợi ở thị lâu đến hoàng hôn thì thân tín của Nguyên Dực chạy vội tới, nói: “Khả hãn Nhu Nhiên sai sứ giả đến, nói điện hạ bắt cóc con nuôi của khả hãn, bệ hạ chất vấn điện hạ, điện hạ không nhận, bị bệ hạ đánh cho một trận, vốn dĩ dự tính phong vương giờ cũng không phong nữa, lệnh điện hạ lập tức rời kinh, không được trái ý.”
Đàn Đạo Nhất kinh ngạc, “Chỉ vì một tên Nhu Nhiên thôi mà bệ hạ trách phạt điện hạ nặng thế?”
“Khả hãn Nhu Nhiên lấy đó làm cớ, đổi ý không thực hiện hôn sự giữa thái tử và công chúa Nhu Nhiên nữa, thế nên bệ hạ mới nổi trận lôi đình.” Thân tín kia tiến lại gần Đàn Đạo Nhất, ghé tai thì thầm, “Điện hạ nói, xin lang quân tuyệt đối đừng để lộ phong thanh, tránh cho dẫn lửa đốt thân. Để tị hiềm, lang quân cũng đừng tiễn điện hạ nữa, mau về nhà đi thôi.”
Đàn Đạo Nhất không dám chậm trễ, vội vớ lấy bội kiếm, hỏa tốc rời khỏi thị lâu. Trên đường về nhà, lòng chàng rối tung – Lúc ở Nhu Nhiên chàng cũng từng khuyên Nguyên Dực đừng vì A Na Côi mà đắc tội khả hãn Nhu Nhiên, nhưng khi ấy cũng chỉ là thuận miệng, nào biết một viên sỏi có thể dấy lên ba đào ngàn trượng, một A Na Côi có thể dẫn ra nhiều tai họa như vậy.
Mà củ khoai bỏng tay ấy bây giờ đang ở nhà họ Đàn! Nghĩ đến đây, Đàn Đạo Nhất không nhịn được rùng mình.
Phóng gấp về nhà, Đàn Đạo Nhất không vào Đàn phủ ngay mà xông thẳng vào biệt viện, bất thình lình, chàng thắng lại.
Củ khoai bỏng tay khoác áo lông chồn, chải chuốt lộng lẫy, đang ngồi một mình dưới hiên, chân vắt vẻo bện cành mai chơi. Nàng ở biệt viện bị mọi người ngó lơ, đã rất biết tự chơi tự vui, bện xong vòng hoa, nàng đội lên đầu, ngậm cười gật gù đắc ý.
Bất chợt ngẩng đầu, nàng trông thấy Đàn Đạo Nhất, mừng rỡ gọi: “Bọ Ngựa.” rồi nhảy xuống lan can chạy tới. Thấy rõ vẻ mặt âm u của Đàn Đạo Nhất – giống y hệt vẻ mặt Xích Đệ Liên, đó là biểu cảm nổi cơn tam bành, muốn vung roi quất người ngay lập tức. A Na Côi cảnh giác lùi một bước, “Anh muốn đánh tôi à?”
Đàn Đạo Nhất lấy lại bình tĩnh, “Ngươi lại đây.”
A Na Côi cầm vòng hoa trong tay, ngập ngừng, “Anh định đánh tôi à? Anh chạy ra ngoài uống rượu, tôi không hề mách lang chủ mà.”
Đàn Đạo Nhất mỉm cười, “Ngươi lại đây, ta không đánh ngươi, ta có lời muốn nói với ngươi.”
A Na Côi bán tín bán nghi, chậm rãi nhích chân tới. Đàn Đạo Nhất tóm lấy cánh tay nàng, nàng giãy giụa, không tránh thoát được, bị Đàn Đạo Nhất xách ra sau cây mai, thân hình hai người bị cành mai đan xen thành cuộn che khuất. Không đợi Đàn Đạo Nhất mở miệng, A Na Côi đã nước mắt lưng tròng trước, chắp tay van nài: “Tôi không gọi anh là Bọ Ngựa nữa, anh đừng đánh tôi.”
Đàn Đạo Nhất câm bặt, đi đi lại lại hồi lâu, đẩy nhánh mai chĩa vào mặt nàng ra, ôn nhu nói: “Ngươi đừng nói với người khác ngươi là người Nhu Nhiên.”
A Na Côi ngước rèm mi ướt át lên, không hiểu ra sao, “Tôi vốn không phải người Nhu Nhiên mà.” Nàng tỏ vẻ mình tránh còn không kịp, chỉ sợ dính líu tới Nhu Nhiên dẫu chỉ một chút xíu.
Đàn Đạo Nhất tạm yên lòng, mắt nhìn A Na Côi, chàng hậm hực nói: “Công chúa Nhu Nhiên sẽ không lấy thái tử, ngươi đã vui chưa?”
A Na Côi kéo dài giọng, “Ồ.” Hoàn toàn không nhảy cẫng hoan hô như trong dự liệu của Đàn Đạo Nhất. Đuôi mắt cong cong lông mi của nàng ngó quanh, nhón chân lên, ghé vào tai Đàn Đạo Nhất, trong hương mai kín đáo, A Na Côi thì thầm: “Tôi biết lâu rồi ấy, chính tên nghèo họ Tiết kia đã nói cho tôi biết.”
“Tiết Hoàn?” Đàn Đạo Nhất nhíu mày.
A Na Côi gật đầu lia lịa, môi cơ hồ chạm vào tai Đàn Đạo Nhất, “Hôm đó hắn theo thái tử tới, lén nói với tôi, Xích Đệ Liên sẽ không tới đây, còn nói người tôi có mùi người Nhu Nhiên nữa.” A Na Côi nói rất nghiêm túc, “Tôi cảm thấy người này rất xấu. Anh mau bắt hắn lại, tẩn một trận đi… Ơ, sao tai anh đỏ thế?” Nàng ngạc nhiên la lên.
Đàn Đạo Nhất đẩy nàng ra xa, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Ừ, ta không nóng… Ngươi mau quay về đi.” Đoạn, chẳng dông dài với A Na Côi nữa, chàng bừng bừng phấn chấn đi ra ngoài.
Tiết Hoàn rời phủ thái tử.
Vì một đứa con nuôi chẳng biết từ đâu ra của khả hãn, Nguyên Dực bị hoàng đế phạt nặng, thái tử mừng rỡ khôn xiết, so ra, chuyện Nhu Nhiên hối hôn gần như chẳng đáng nhắc đến. Tâm trạng thái tử tốt, nhất quyết nhân hứng rượu chè chà đạp mỹ nhân. Tiết Hoàn không có đam mê hở ra là giết người, từ chối khéo lời mời của thái tử. Hắn đi ra ngoài cửa hông, mượn ánh sáng đèn lồng vải tơ, lôi một cái túi thêu trong ngực áo ra.
Túi thêu do tì nữ chùa Thê Vân đưa tới, bên trong đựng một lọn tóc xanh của thái tử phi.
Chuyện Nhu Nhiên hối hôn truyền khắp Kiến Khang chỉ trong một đêm, Vương thị chắc hẳn đang đứng ngồi không yên trong chùa Thê Vân. Khóe miệng Tiết Hoàn khẽ nhếch, tiện tay nhét túi thêu vào tay áo.
Trong phủ đàn sáo lâm râm, pha lẫn tiếng thái tử vui sướng cười to. Tiết Hoàn quẹo vào ngõ hẻm, sải bước theo hướng chùa Thê Vân.
Đêm đông, ven đường và mái nhà đều đọng tuyết, lấp lóe ánh sáng trắng anh. Tiết Hoàn mải nghĩ ngợi, bất giác đã ra khỏi ngõ hẻm, nghe thấy đằng trước có tiếng binh khí va chạm áo giáp nghe lanh canh, biết là lính tuần đêm, hắn dừng lại ở góc tường, ngoan ngoãn đứng yên.
Có tướng lĩnh giục ngựa tiến tới, quát: “Giờ này, đi đâu?”
Tiết Hoàn đưa lệnh bài của phủ thái tử lên, kính cẩn đáp: “Tại hạ là tùy tùng của thái tử, nhận lệnh điện hạ ra ngoài thành đưa tin.”
Viên tướng kia cầm lệnh bài lật qua lật lại xem, không thấy có gì bất thường, ném trả lại cho hắn, còn chắp tay, “Đi thông thả.”
Tiết Hoàn cảm tạ, đợi đám người đi rồi, hắn cười đắc ý, tiếp tục đạp tuyết bước đi. Đêm lặng như tờ, chỉ có tuyết đầu cành bị gió thổi rơi ào ào xuống đất. Tiết Hoàn giẫm một chân vào đụn tuyết, chợt dừng bước, mắt ưng ngước lên, dỏng tai lắng nghe tiếng gió thổi.
Trên tường thấp ven đường, một đống tuyết rơi “bộp” xuống, Tiết Hoàn xoay phắt người, trường kiếm đã nắm trong tay.
Người tới không chỉ có một, hơn nữa đã theo hắn một đoạn đường.
Tiết Hoàn thầm kêu không ổn, chân lập tức trở gót, phi như bay về phía phủ thái tử. Trên đường, truy binh như hình với bóng, lướt nhẹ trên mái nhà trùng điệp, tựa loài dơi dạ hành, nhảy lên lại hạ xuống, chặn ngay trước mặt. Tiết Hoàn rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh bạc bắn ra, bị người bay xuống bổ một kiếm xuống đầu, hắn co rụt người, trượt một quãng dài men theo con đường tuyết.
“Là cậu.” Tiết Hoàn đứng vững lại, thấy người đi đầu bận áo bào bó thân tay hẹp tối màu, không che mặt, ánh tuyết chiếu rõ mặt mày, chính là Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất ngạo nghễ nhìn hắn, “Nửa đêm canh ba đi đưa tin? Thái tử điện hạ có biết không?”
Tiết Hoàn lấy túi thêu trong tay áo ra, huơ huơ trước mặt Đàn Đạo Nhất, cười nói: “Đưa tin là lấy cớ, tôi đi gặp nhân ngãi, cậu cũng muốn đi à nhóc?”
Đàn Đạo Nhất lười biếng nói: “Nhân ngãi Nhu Nhiên hay nhân ngãi Bắc triều?”
Mặt Tiết Hoàn cứng đờ. Hắn tự cảm thấy mình đi theo thái tử vô cùng cẩn thận, chưa từng để lộ sơ hở, nhưng hiển nhiên Đàn Đạo Nhất đến có chuẩn bị. Hắn híp mắt nhìn Đàn Đạo Nhất, suy tư một sát na, lập tức vỡ lẽ, “Con điếm con.” Hắn nghiến răng cười gằn, mắng một câu, không kịp lo mình buột miệng, hắn quỷ quyệt cười với Đàn Đạo Nhất, “ Tôi mà nói cho cậu, sợ là cậu rơi đầu mất.” Lời còn chưa dứt, cổ tay rung lên, kiếm quang đâm tới như du long.
Tiết Hoàn nóng lòng thoát thân, thế công cực gấp, kiếm quang như lưới chụp xuống Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất muốn bắt sống hắn, lại bị bức bách đến che trái hở phải, né tránh không kịp, mũi kiếm như mưa đậu xuống tay áo, vạt áo, gạt không xuể. Lòng chàng quýnh lên, xoay người phóng cước, sương tuyết tung lên ngập trời, hơi lạnh ập vào mặt, Tiết Hoàn tưởng rằng kiếm Đàn Đạo Nhất đã chĩa vào yết hầu mình, trong lòng nhảy dựng, chân trượt một cái lảo đảo, bị chàng chém đứt nửa vạt áo. Tiết Hoàn thảm hại khôn kham, sắc mặt lạnh xuống, “Cậu tự tìm chết rồi.”
Mấy người còn lại thấy Tiết Hoàn thẹn quá hóa giận, kiếm chiêu thoắt đổi ác liệt, sợ Đàn Đạo Nhất chịu thiệt, cùng nhau xông lên. Tiết Hoàn dần địch không lại, chợt nghe đằng xa có tiếng người huyên náo, e là cấm quân nghe thấy chạy đến, không dám đánh nữa, bị người ta đá trúng ngực, ngã ra đất. Đàn Đạo Nhất bước lên trước, không mảy may do dự đạp lên vai hắn, đúng chỗ hắn trúng tên ở nhà họ Đàn.
Tiết Hoàn bị giẫm rên lên một tiếng. “Cậu,” Tiết Hoàn nghiến chặt răng, hai mắt tóe lửa nhìn Đàn Đạo Nhất chằm chằm. Gương mặt thiếu niên nhòa đi trong ánh tuyết rọi chiếu, vẫn toát ra vẻ lạnh nhạt, “Cậu thật…”
Lại một cước nữa, mặt hắn bị giẫm vùi vào tuyết, nửa câu sau còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nhanh chóng bị trói gô lại, đánh bất tỉnh.