Nhìn một bàn toàn món ăn mình yêu thích hồi nhỏ, Hứa Qua cảm giác như bản thân vừa bỏ lỡ cả một kiếp người. Liệu giờ cô còn mê những hương vị này không?
Hai món ăn Hứa Qua yêu thích hồi nhỏ có vị khác nhau một trời một vực. Hai mươi năm, chúng trở thành sự cố chấp của cô: Mỳ lạnh và bánh Bourekas.
Bát mì lạnh tuyệt vời nhất có mì lạnh ở dưới, bên trên xếp kim chi, vài miếng thịt, nửa quả trứng gà luộc, hành hoa cắt nhỏ, ít mè trắng, và nước dùng thanh mát xâm cùng với bát ớt chấm bên cạnh khiến người ta thèm rỏ dãi. Đó là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Hứa Qua khi ở vùng núi hẻo lánh gần biên giới. Mỗi lần cô cùng dì Mai đi chợ đều là vì tô mì lạnh ấy. Trên đường về nhà, cô vuốt vuốt chiếc bụng căng tròn, nhắm mắt hồi tưởng lại tiếng húp mì sì sụp như tiếng cá quẫy nước.
Còn bánh Bourekas không hẳn là món Hứa Qua thích nhất, nhưng đó là món ăn đầu tiên Artenza bỏ tiền mua cho cô. Dù chỉ là chiếc bánh méo mó ở chợ nhưng trong lòng Hứa Qua, đó là chiếc bánh Bourekas ngon nhất. Người Palestine làm bánh Bourekas ngon hơn người Isarael nhiều, hương vị cũng hấp dẫn hơn. Có phải do người Palestine chăm chỉ và thành thật hơn chăng? Dù thế nào, cô vẫn thích chiếc bánh Bourekas của người Palestine.
Đã rất lâu rồi Hứa Qua chưa được ăn mì lạnh và bánh Bourekas. Giờ phút này, hai món ăn vị khác nhau một trời một vực được bày trước mặt, Hứa Qua hơi xúc động. Liệu cô còn thích chúng như trước đây không?
Tô mì lạnh trông hệt như ngày xưa, bên cạnh là bát ớt chấm khiến người ta rỏ dãi. Nhìn màu sắc chiếc bánh Bourekas, cô biết ngay nó được làm từ tay một người Palestine. Nhưng rõ ràng họ đang ở Mexico, muốn ăn hai món này ở đây thật sự rất khó. Người đối diện như hiểu được băn khoăn ấy, anh nói: "Họ nói rằng món ăn quen thuộc sẽ giúp em an tâm hơn."
Tại sao phải làm vậy? Hứa Qua nhìn Lệ Liệt Nông.
"Hứa Qua," Lệ Liệt Nông vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa má cô: "Rất nhanh thôi, em sẽ thấy mọi thứ vẫn vậy, chưa có gì thay đổi."
Cô gật đầu, cầm lấy chiếc thìa nhưng vẫn chần chừ, chưa động vào món ăn.
"Bát mì lạnh này là do một bác gái Mexico làm, còn bánh Bourekas, anh đảm bảo nó mang hương vị của người Palestine mà em thích". Nói rồi, Lệ Liệt Nông gắp một miếng kim chi đặt vào chiếc thìa Hứa Qua đang cầm.
Dưới ánh nhìn của anh, Hứa Qua đưa miếng kim chi vào miệng. Cô nhắm mắt, toàn tâm toàn ý cảm nhận hương vị món ăn. Trong vài giây, vị chua cay quen thuộc của kim chi khiến cơ mặt cô thư giãn, tươi tắn hơn. Với người sống ở vùng núi gần biên giới, nơi khí hậu lạnh lẽo thì vị kim chi như dòng suối nóng làm ấm cơ thể. Chưa kể cái cảm giác cắn miếng kim chi, hương vị bung toả trên đầu lưỡi thật sự rất sảng khoái.
Tất cả dường như vẫn vậy, chưa từng thay đổi, dù là bát mì lạnh hay chiếc bánh Bourekas. Có lẽ Artenza của cô nói đúng, những gì cô trải qua trong khoảng thời gian mơ hồ kia chỉ là những ký ức xa xôi không lặp lại.
Hứa Qua năm hai sáu tuổi trở về gặp Hứa Qua hai mươi tuổi.
Trở về độ tuổi hai mươi, việc đầu tiên mà Hứa Qua tuổi hai sáu làm là ăn một bữa no nê. Bàn tay chống lên cằm, Hứa Qua nhìn Lệ Liệt Nông ngồi đối diện. Cô xử xong bữa ăn này trong nửa tiếng, mà toàn bộ thời gian ấy, Lệ Liệt Nông giữ nguyên tư thế trước mặt cô.
Ngày thường, anh chẳng bao giờ dành nổi ba mươi phút cùng cô ăn cơm. Vậy mà hôm nay, anh cứ như vậy ngồi không nhìn cô ăn trong ba mươi phút. Điều này khiến Hứa Qua ảo tưởng nét ăn uống của mình có thể sánh ngang những người mẫu quốc tế bước trên sàn chữ T.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, anh nói: "Bác sĩ cảnh báo các chỉ số chưa đạt tiêu chuẩn nên giờ anh không thể làm việc."
Ý của nhà lãnh đạo 1942 là: Do bây giờ anh rảnh quá nên mới giết thời gian, ngồi nhìn em ăn.
Trước bữa ăn, Hứa Qua đã hỏi thăm bác sĩ về tình huống hiện tại của Lệ Liệt Nông. Ông ta nói đến mức nước bọt bay tung toé, rằng Lệ Liệt Nông có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy là kỳ tích hiếm hoi, ngoài sức tưởng tượng của các bác sĩ.
Sau đó, bác sĩ mới vào vấn đề trọng điểm. Kết quả xét nghiệm sau khi Lệ Liệt Nông tỉnh lại cho thấy, bước đầu có thể loại bỏ khả năng nhiễm trùng và phù não. Tuy vẫn còn ít nguy cơ biến chứng khác nhưng hiện tại, báo cáo vẫn khá khả quan.
Nhưng trong mười ngày tới, Lệ Liệt Nông chưa được ra viện.
Về sự cố bị đánh bom ám sát, anh miêu tả như thế này: "Là mấy đứa nhãi con, cà cuống chết đến đít vẫn còn cay thôi."
Trái ngược với câu nói bâng quơ của anh là câu chuyện cảnh sát Mexico kể lại. Khi Hứa Qua muốn hỏi thêm, anh dùng câu "chuyện đã qua rồi" để chặn miệng cô.
Thôi được rồi, may là anh không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Lúc này, Hứa Qua lại bắt đầu tò mò về chuyện xảy ra ở Santiago hồi cô hai mươi tuổi. Phải biết là sự kiện hôm đó khiến cô sợ đến mức suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác. Lệ Liệt Nông kể lại sơ qua với Hứa Qua tình huống lúc đó.
Hôm ấy, khi Hứa Qua nhận được tin tức cũng là lúc Lệ Liệt Nông nghe được tình huống của mình qua tình báo mật của 1942 ở Mexico thu được. Sau khi chuộc lại được các con tin, Lệ Liệt Nông không theo kế hoạch cũ là trực tiếp quay về Séc. Thay vào đó, anh rút lui qua biến giới đường bộ của Mexico, chạy tới cơ sở của 1942 ở Santiago để nhập đoàn với một số thành viên ở đó.
Nhưng không may là khi họ đến gần biên giới thì bọn chúng đã ý thức được mình đã mắc mưu. Chúng truy đuổi và nổ súng liên tục vào đoàn 1942 đang di chuyển. Cuối cùng họ gặp may mắn, một nhóm chi viện của 1942 đã cứu nguy tại biên giới.
"Khi ấy, lúc tỉnh lại sau 60 tiếng hôn mê, anh lập tức nhìn thấy đôi mắt sưng húp như quả hạnh đào của em." Anh nhích lại gần cô hơn một chút, nhìn cô chăm chú như thể muốn tìm dấu vết đôi mắt khóc sưng đỏ vì anh của cô lúc ấy.
Hứa Qua bất giác sờ sờ đôi mắt mình, cô ấp úng định nói rằng, Artenza, em không phải quỷ mít ướt. Nhưng không hiểu vì sao câu nói thoạt nghe đơn giản và ngây thơ ấy lại khiến cô thấy xa lạ, khó có thể nói ra.
"Xin lỗi em", anh ấp úng, nói bằng chất giọng khàn khàn quyến rũ.
"Xin lỗi em vì việc gì?" Một Lệ Liệt Nông như thế này khiến Hứa Qua có chút không biết phải làm sao.
Xin lỗi em, lúc ấy anh không hiểu, không biết trân trọng em khóc đỏ mắt vì anh, Lệ Liệt Nông cụp mắt xuống.
Năm ấy, ở bệnh viện nhỏ ở Santiago, Lệ Liệt Nông tỉnh lại liền nhìn thấy đôi mắt khóc sưng đỏ của Hứa Qua.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ anh đã mất bảy thành viên, điều ấy khiến lòng anh cực kì bức bối và tức giận chính mình. Hơn thế, người lấy thân mình chắn viên đạn từ tay súng bắn tỉa là cậu thanh niên trẻ với biệt danh 'đầu bí', một chàng trai có phản ứng cực nhanh khiến người ta không kịp phát hiện. Lệ Liệt Nông lúc đó không thể làm gì mà nhìn một người thân cận dùng chính cơ thể cậu ấy làm tấm chắn cho anh. Cuối cùng, anh sống sót, còn cậu ấy không còn nữa.
Lần đó, Lệ Liệt Nông nằm trong bệnh viện nhỏ ấy khoảng một tháng. Viên đạn bắn vào bả vai anh đã được gắp ra nhưng vì miệng vết thương to nên thời gian phục hồi rất gian khổ.
Miệng vết thương chậm chạp khép lại, cùng với mùi thuốc sát trùng nồng nặc càng khiến cảm xúc của anh bùng nổ. Rất nhiều đêm, khi anh đau đến đổ mồ hôi tỉnh dậy, anh luôn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hứa Qua đầu tiên. Khuôn mặt ấy khiến anh phiền chết đi được, vì thế anh nói: "Em có thể đi ra ngoài một lúc không, anh muốn được yên tĩnh."
Cô ngẩn người ra, sau đó gục đầu xuống. Khi cô rời đi, không gian không hề có một tiếng động của bước chân. Trong phòng chỉ còn lại mình anh, Lệ Liệt Nông cảm thán, tạ ơn trời đất, mùi sát trùng không còn chán ghét như vậy nữa.
Một lúc trôi qua, tâm trạng bực bội lại nổi dậy: Con gái của ông chủ tiệm kim khí này đúng là của phiền phức, không phải lại trốn vào góc nào khóc trộm đấy chứ? Không hiểu sao lại lắm nước mắt như thế?
Thiết bị trong bệnh viện này rất đơn sơ, cũng không có phòng nhỏ dành cho người nhà đi theo chăm sóc. Nửa tiếng sau, Lệ Liệt Nông tìm thấy Hứa Qua ở toilet trong canteen bỏ hoang của bệnh viện. Hình ảnh Hứa Qua thất thần ở trong đó càng khiến anh phiền hơn, cứ như vậy, anh không chút suy nghĩ mà ép mặt cô lên tường. Hứa Qua lúc đó đang mặc chiếc váy của một người địa phương cho mượn, anh vén váy lên, trực tiếp thúc mạnh vào trong, vừa điên cuồng đưa đẩy, anh vừa đem mặt mình chôn lên hõm vai cô. Đoạn anh nâng cổ tay cô lên, cắn vài cái lên đó. Làn da trắng nõn của cô lập tức xuất hiện vài dấu răng trông đến ghê người.
Có lẽ vì áy náy, dưới ánh mặt trời lúc giữa trưa, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngậm lấy đôi môi mềm mại. Nụ hôn đó là nụ hôn dài nhất từ trước đến giờ giữa hai người.
Khi anh buông cô ra, đôi môi của cô vì anh liếm mút mà trở nên hồng nhuận, ướt át, nhưng đôi má cô còn đỏ hơn đôi môi nhiều, hệt như màu cà chua chín mọng, khiến người ta rất khó liên hệ với sắc mặt trắng bệch của cô tối qua.
"Artenza, anh có thấy mùi hoa hướng dương thoang thoảng không?", cô hỏi anh.
Cô bật cười trước cái gật đầu lấy lệ của anh. Nụ cười ấy rạng rỡ như đoá hoa hướng dương đang nở rực rỡ cách đó không xa.
Thật ra anh không ngửi thấy mùi hoa hướng dương, anh chỉ nhìn thấy vườn hoa vàng rực ở đằng xa. Một vườn hướng dương thì có gì mới lạ chứ? Nếu bắt anh phải nêu cảm nghĩ, chắc chắn anh sẽ nghĩ đó đơn giản là vườn hoa của những người nông dân khá giả trồng làm cảnh.
"Xin lỗi em, lẽ ra lúc ấy anh nên dắt em tới vườn hoa hướng dương ấy. Nhất định khi đứng gần, mùi hoa đậm hơn nhiều", ngón tay anh xoa xoa điểm giữa hai chân mày của cô, khẽ than thở trong lòng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa giữa hai mày cô, đáng lẽ Hứa Qua nên khép mắt lại, nhưng như có cây gậy đập vào đầu cô, khiến cô rụt người, né tránh những ngón tay ấm áp ấy.
"Tại sao anh lại xin lỗi em?", Hứa Qua tiếp tục hỏi.
"Hứa Qua."
"Vâng."
Anh như lôi kéo tay cô, dẫn tay cô xuyên qua cổ áo, dọc theo bả vai xuống phía dưới một chút, ngón tay Hứa Qua chạm vào một vết sẹo.
"Đây là vết sẹo lần đó ở Santiago."
Hứa Qua đang định nói gì đó.
"Hứa Qua."
"Vâng."
"Hôm nay em đã nghe đủ nhiều rồi. Bác sĩ nói giai đoạn trước mắt giống liệu trình dành cho người bệnh dạ dày, mình chỉ nên tiếp nhận từng chút một, từ từ tiêu hoá nên chúng ta không gấp, được không em?"
Hứa Qua nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Chính xác là hiện tại, suy nghĩ của cô rất rối loạn, cảm giác như mình vừa thức dậy từ một giấc mơ, từ những điều mà bác sĩ và Lệ Liệt Nông nói với cô.
Và cả người đàn ông tên Lệ Liệt Nông của hiện tại nữa. Khi anh nhỏ giọng xin lỗi cô, giọng điệu nhún nhường, e dè của anh khiến cô hơi khó chịu trong lòng.
Cô vừa tắm rửa xong thì người ta cũng mang quần áo mới tới. Khi nhìn thấy một hàng đồ chăm sóc da cho phụ nữ trên giá trong nhà tắm, Hứa Qua chợt nghĩ, trong thời gian ký ức cô say ngủ, Lệ Liệt Nông đã làm không ít chuyện.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Hứa Qua một lần nữa đứng trước gương. Hiện giờ, việc cô phải làm là làm quen với diện mạo của bản thân ở tuổi hai sáu. Trải qua sáu năm, thay đổi duy nhất trên khuôn mặt cô chính là mái tóc, từ tóc ngắn thành mái tóc dài.
Cô dướn người về phía trước, có lẽ không chỉ mái tóc dài, còn có cả ánh mắt của cô nữa. Cặp mắt đối diện với hình ảnh phản chiếu trong gương, Hứa Qua mơ hồ như thấy mình đang nhìn một con người khác.
Hứa Qua hai mươi tuổi có thể che dấu rất tốt những cảm xúc u ám của mình, nhưng Hứa Qua năm hai sáu tuổi thì...
Cô quay mặt đi, lại hít vào thở ra những hơi thật dài. Không liên quan, chỉ là do bây giờ cô chưa quen với hình ảnh này thôi, không quen mái tóc đang ngắn nay lại dài như thế.
Mở cửa phòng tắm, Hứa Qua liền thấy ngay Lệ Liệt Nông đang đứng trước cửa.
Ngoài việc bị chấn động não, Lệ Liệt Nông cũng bị thương ở chân. Ngón chân và đầu gối của anh đều có những vết rạn xương nhỏ, nên dáng anh tựa vào bên tường cho thấy anh đang gắng hết sức để đứng vững.
Cô tiến về phía trước một bước, định dìu lấy anh nhưng chưa kịp làm gì thì cánh tay anh đã vươn ngang sang bên kia khung cửa, hoàn toàn ngăn không cho Hứa Qua đi tiếp.
Giọng anh ảm đạm: "Hứa Qua."
"Vâng."
Rồi anh không nói gì nữa, nhưng hơi thở anh đang tiến lại gần cô. Dù đang cúi đầu nhưng Hứa Qua biết khuôn mặt anh đang sát lại gần cô.
Tiếng 'Artenza' bị anh nuốt vào. Đây là điều Hứa Qua yêu nhất ở anh, sự ôn nhu lưu luyến nhưng không biết cách thể hiện của người sống nội tâm.
Tay cô đặt bên hông anh, nhón mũi chân. Bàn tay với vào trong áo ngủ của cô lành lạnh, nhưng từng chút lạnh ấy liên tục tạo ra những đốm lửa nho nhỏ trong đầu Hứa Qua. Mãi đến khi lưng cô dán lên tường, cô mới phát hiện ra áo ngủ của mình đã bị anh đẩy lên cao, bàn tay anh đã leo lên nơi cao ngất của cô, trên đùa với đỉnh màu hồng từng chút từng chút.
Khi cô bị đau, cô sẽ kéo kéo tay anh, nhưng đổi lại chẳng có kết quả tốt. Anh càng ỷ vào chiều cao ưu thế của mình mà chèn ép cô, bàn tay anh trở nên mạnh bạo, nắn bóp từng đợt. Từng đợt sóng triều càng thêm mạnh mẽ, từ môi lưỡi quấn quýt biến thành môi răng đoạt lấy. Khi Hứa Qua liên tục giãy giụa, anh rốt cuộc cũng buông cô ra.
Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng tắm, nhìn thấy vệt máu tươi chói mắt trên khoé môi Lệ Liệt Nông, Hứa Qua há hốc mồm, tại sao cô lại cắn anh? Đó là Artenza, là Artenza vừa mới hôn cô.
Cô há hốc miệng thở dốc, muốn nói gì đó. Màu máu ở khoé môi anh như chọc đau mắt cô. Hứa Qua cúi đầu, bàn tay cô trượt xuống khỏi bả vai anh. Cô bước đi rất chậm, trong lòng đầy hoảng loạn.
Cô đi chậm rì rì đến trước cửa sổ, đứng ngẩn ngơ ở đó. Đến khi Hứa Qua phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện Lệ Liệt Nông đang sóng vai đứng cạnh cô.
Lúc này, Hứa Qua tức đến giậm chân: "Lệ Liệt Nông, anh đi không phát ra tiếng à? Mà này, không phải bác sĩ bảo giờ anh không tiện đi lại sao? Còn nữa, chính anh cũng nói, giờ anh cũng không thể làm rất nhiều chuyện, bao... bao gồm cả..."
Giọng cô dần dần nhỏ lại như tiếng muỗi vo ve: "Bao gồm cả chuyện chúng ta vừa làm ở phòng tắm nữa, chờ... Chờ bao giờ anh khoẻ lại...."
Trong thời gian đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ, Hứa Qua lý giải cho hành động cắn môi anh của mình là như vầy: Không hiểu Artenza của cô nghĩ gì mà lại đi sờ cô như vậy. Không phải anh quên lời bác sĩ rồi chứ, giờ anh đâu thể làm những chuyện như người bình thường được.
Người đứng bên cạnh cô nói trong sự xấu hổ: "Con gái của ông chủ tiệm kim khí vẫn hệt như trước đây, thích suy nghĩ miên man. Thực ra đó cũng là một cách để ổn định cảm xúc cho em, giống như bát mì lạnh và bánh Bourekas, bác sĩ nói thi thoảng có thể làm một vài động tác thân mật để em tìm lại cảm xúc quen thuộc."
Ách... Xem ra bệnh tưởng bở của cô lại tái phát rồi.
"Hứa Qua, nghe anh này," Lệ Liệt Nông hấp tấp nói, như thể anh bị phiền muộn vì sự lo lắng của cô, "Hiện tại anh và em, chúng ta là một người hai chín và một người hai sáu tuổi. Nhưng thực tế, tuổi tâm lý của em vẫn ở thời điểm hai mươi tuổi, giữa chúng ta bị mất đi khoảng thời gian sáu năm. Điều này cũng khiến anh không quen, huống chi em là người trực tiếp trải qua."
Anh đặt tay lên vai cô, cong lưng xuống để mắt họ đối nhau: "Anh hứa, em sẽ rất nhanh thích ứng với cuộc sống hiện tại."
Một lát sau, Hứa Qua gật đầu.
Ghi nhớ câu nói của Lệ Liệt Nông: "Rất nhanh mọi chuyện sẽ lại như bình thường thôi", Hứa Qua ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đúng mười giờ, cô nằm trên giường mình đi ngủ.
Có lẽ ngủ một giấc rồi ngày mai thức dậy, mọi thứ sẽ tốt hơn. Khi Hứa Qua sắp chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao cô lại nghĩ tới Phương Vy Kỳ, nghĩ đến thời điểm ngày đó cô gặp anh ấy.
Phương Vy Kỳ, Phương Vy Kỳ... Rõ ràng như thế, giờ phút đó Hứa Qua nghe được tên Lệ Liệt Nông từ trong miệng Phương Vy Kỳ.
Cô trở mình, cách một bức bình phong, bên kia có tiếng cảnh cáo của Lệ Liệt Nông.
Được rồi, là do cô mơ hồ ngốc nghếch. Hiện tại cô không còn sức đi nghĩ về Phương Vy Kỳ nữa.
Thời gian trôi qua, bên kia bức bình phong có tiếng nói trầm thấp.
"Hứa Qua?"
"Ừm."
"Lại đây."