Tối nay, Hứa Qua không về phòng mình.
Cuối cùng cô cũng đạt được ý nguyện bấy lâu nay, là được ngủ trong phòng của Lệ Liệt Nông, được mặc áo sơmi của anh. Chiếc áo sơmi vừa rộng vừa dài đến đầu gối cô được anh nhét vội vàng vào trong qua khe cửa phòng tắm.
Phòng của Lệ Liệt Nông là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong khuôn viên 1942. Ngoài hàng cây rậm rạp còn có rất nhiều camera, radar theo dõi. Nhưng thiết bị an ninh bảo vệ hiện đại bao nhiêu thì nội thất bên trong phòng anh lại đơn sơ bấy nhiêu. Nhìn qua, căn phòng này không khác gì những phòng ký túc xá tập thể của nhân viên làm công ăn lương bình thường.
Thậm chí không gian trong phòng còn đơn sơ hơn cả căn hộ mẹ anh để lại ở Prague bởi ít ra nơi đó còn có hai phòng ngủ. Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ cùng một chiếc giường duy nhất. Tắm rửa xong, Hứa Qua mặc chiếc áo sơmi rộng thùng thình đứng ở cửa phòng, đỏ mặt nhìn chiếc giường ấy.
Tiếng động phía sau khiến Hứa Qua thiếu chút nữa nhảy lên. Cô quay đầu lại, Lệ Liệt Nông đang ôm một chồng tài liệu ngay sau lưng. Tiếng động phát ra từ tập tài liệu vừa rơi xuống đất. Giờ anh đang loay hoay cúi nhặt đống giấy tờ nhưng chẳng hiểu sao anh mãi không nhặt xong.
Hứa Qua mất tự nhiên sờ sờ khuôn mặt mình. Rồi cô khom lưng nhặt tài liệu cùng anh, đặt chúng lên trên chồng giấy Lệ Liệt Nông ôm trước ngực. Lúc này cô mới phát hiện anh đang cau mày, cảm giác không ổn lắm, không phải...
"Em cần anh chỉ cửa phòng ở đâu phải không? Giọng anh mang chút ảo não: "Anh thành ra thế này cũng là tại em."
Chẳng phải lúc cô và anh rời phòng bếp, cả hai người đều cố tình không mở rèm cửa sổ ra sao. Lúc ấy cô đi sau còn anh đi đằng trước, cô muốn tránh mảnh tinh trên mặt đất mà mất thăng bằng. Hứa Qua vô thức kéo anh khiến hai người va vào tủ lạnh, mật nho để trên tủ rơi xuống người cô.
Ánh mắt anh quét qua đôi chân trắng trẻo dưới vạt áo sơmi: "Em mặc vậy không lạnh sao?"
Anh chàng này đúng là không hiểu phong tình. Chẳng phải trong mấy bộ phim, đây chính là hình ảnh quyến rũ nhất của phụ nữ sau khi thân mật sao? Cô nghe nói đa số đàn ông đều chết mê chết mệt khi thấy người phụ nữ của mình ăn mặc như vậy. Nhưng giờ thì cô đã biết có một người không như thế, chính là chồng chưa cưới của cô.
Lời anh nói khiến Hứa Qua nghiêm mặt lại. Có lẽ vì thế mà sau một quãng im lặng, anh mềm mỏng: "Em về nghỉ ngơi trước, anh còn có việc."
Rất nhiều lần trong bóng tối phòng ngủ của mình, Hứa Qua nhìn trân trân về ánh sáng ở đằng xa. Đó chính là ánh đèn từ phòng Lệ Liệt Nông. Thông thường, anh đèn đó chỉ tắt đi sau mười hai rưỡi đêm, tức là chỉ còn vài tiếng nữa thôi. Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Nằm trên giường anh, lỗ tai cô dựng lên nghe ngóng. Có tiếng cửa phòng mở ra, sau đó bước chân khẽ khàng đi về phía cạnh giường. Một lúc sau, có tiếng động nhỏ bên gối, cô giả vờ không biết gì mà trở người lại, bàn tay rất tự nhiên đè lên ban tay đang định nhấc chiếc gối đi. Mắt cô nhíu lại chẳng buồn mở ra, dùng giọng mũi gọi anh: "Artenza."
Cuối cùng, người ôm ý định ngủ ở thư phòng đã nằm xuống bên cạnh. Hứa Qua nhích lại gần anh, cảm nhận hơi thở anh gần bên khiến cô an tâm, hạnh phúc đi vào giấc.
Một lần nữa, có tiếng nói đánh thức cô từ trong mơ. Âm thanh ấy phát ra từ Lệ Liệt Nông, hai tay anh đang đặt trên cổ chính mình, như thể có ai đang bóp cổ anh trong cơn mê. Bàn tay anh giãy giụa, miệng lẩm bẩm không rõ. Hứa Qua ghé sát tai lại, cô nghe thấy anh nói mới: "Xin cô, cháu xin lỗi", "Cô ơi, cháu không cố ý mà."
Ánh sáng đèn ngủ hắt lên tầng mồ hôi mỏng trên trán anh. Tay cô vừa chạm vào trán anh đã bị túm chặt lại, sức anh lớn vô cùng. Khi cô nhăn nhó gọi 'Artenza', anh mở to mắt. Nhìn rõ người đối diện là cô, anh nhanh cóng cụp mắt che giấu sự phòng bị. Người ở trước mặt anh lúc này không phải kẻ địch, đó là vợ chưa cưới của anh.
"Anh muốn uống ngụm nước không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không cần đâu." Anh buông tay cô ra, ngón tay anh vẫn ẩm ướt do những giọt mồ hôi trên cổ ban nãy.
Hầu như mỗi người đều có cách riêng để phát cáu với thế giới như hét thật to, bỏ trốn tới một nơi xa xôi, hút thuốc, uống rượu, đánh võ hoặc thậm chí tìm một nạn nhân để tung cú đấm. Nhưng người đàn ông trước mặt cô không có được may mắn ấy. Tất cả những hành vi bình thường đều bị anh gò ép, kìm nén vào một ngăn chứa bí mật, không được phép mở ra.
Trong bóng tối, cô mạnh dạn, tự nhiên vắt chân mình qua hông anh. Rồi hai đầu gối cô dán xuống ga trải giường, dưới ánh mắt của anh, cô gỡ từng chiếc cúc áo. Khi chiếc cúc áo cuối cùng bung mở, cơ thể mềm mại của người phụ nữ nửa kín nửa hở đằng sau chiếc áo sơmi. Rồi tay cô run rẩy kéo chiếc áo xuống, chất vải mềm mại rơi xuống khỏi vai, xuống khuỷu tay, rồi chiếc áo hoàn toàn nằm sang một bên.
Khi toàn bộ cơ thể Hứa Qua phơi bày trong không khí, cô cụp mắt chờ đợi.
**
Từ ánh sáng chói chang chiếu vào mí mắt, cô có thể đoán giờ không còn sớm. Sau sinh nhật mười lăm tuổi, trừ vài lần bị thương phải nằm viện thì sáng nào dì Mai cũng giục cô dậy trước sáu rưỡi.
Chắc chắn giờ đã qua sáu rưỡi rất lâu rồi, dù cô rất muốn bật dậy nhưng cơ thể mệt mỏi chỉ muốn dính vào giường. Mệt quá, cho cô ngủ thêm một chút nữa thôi.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì một giọng nói vang lên: "Hứa Qua, mau rời giường. Chậm một phút chạy năm nghìn mét, thêm phút nữa thì sáu nghìn mét."
Tiếng nói ấy khiến Hứa Qua nhanh chóng mở to mắt, đập vào tầm nhìn đầu tiên là bức tường màu xám đậm. Đây không phải là phòng cô, đôi mắt lập tức nhìn quanh bốn phía.
Nhắm mắt lại lần nữa, khoé miệng cô cong lên, đây là phòng của Artenza. Giờ cô đang ngủ trên giường anh, một chút cô cũng không muốn rời khỏi đây. Cô không dậy nổi là có lý do mà, tối qua anh và cô làm những ba lần, một lần ở phòng bếp và hai lần trên chiếc giường này. Sự thô lỗ của anh khiến người cô đau như bị xe tăng nghiền qua vậy. Huống hồ, ở đây không có dì Mai.
Sau khi về hưu, dì Mai mua một căn nhà nhỏ ở Hy Lạp. Trước khi tới đó, dì nói với cô: "Hứa Qua, con là học trò duy nhất mà dì tin tưởng tuyệt đối." Chính vì câu nói này của dì mà Hứa Qua trước giờ không dám lười biếng. Ngay cả khi không phải làm nhiệm vụ, cô vẫn chăm chỉ luyện tập các bài huấn luyện mà dì dạy trước kia.
Nhưng thi thoảng lười một chút cũng không sao nhỉ? Dì Mai đôi khi cũng phá lệ vài lần cho cô mà, Hứa Qua tự nói với chính mình như vậy. Dì Mai còn bảo: "Tiểu Qua thông minh lại xinh đẹp như vậy, Artenza sớm muộn rồi cũng bị con làm cho chết mê chết mệt."
Nhưng dì Mai ơi, con sợ mình sẽ mệt mỏi mà từ bỏ trước khi ngày ấy đến.
Nửa giường còn lại đã trống không. Kim đồng hồ trên tường hiện 11 giờ trưa chứng tỏ cô đã ngủ rất lâu. Vì mệt quá nên Hứa Qua lại nhắm mắt.
Mấy tiếng gọi "Hứa Qua" nhẹ nhàng vang lên, nếu tinh tế còn có thể phát hiện sự xấu hổ nho nhỏ trong đó. Cô gắng gượng mở mắt nhưng không thành công. Nửa nhắm nửa mở, cô nhìn thấy Lệ Liệt Nông đứng bên giường.
Nhình anh có thể đoán nhà lãnh đạo 1942 không quen nhìn thấy có phụ nữ nằm trên giường mình, nhưng cô là vợ chưa cưới của anh mà.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng cô đầy sự lười nhác.
"Em không về phòng mình à?" Từ giọng điệu đến nội dung đều chẳng nể nang đến chuyện một đêm ba lần của họ hôm qua.
Dù có nhắm mắt thì Hứa Qua cũng biết chắc chắn Lệ Liệt Nông giờ đang xấu hổ nhưng cố che giấu điều đó. Đêm qua, lần thứ ba chính là anh đòi hỏi.
Mọi người không nghe nhầm đâu, tuy lần thứ hai là do Hứa Qua chủ động, nhưng lần thứ ba thì chính là anh châm mồi đó. Khi anh sờ soạng lần thứ ba, lúc ấy cô chẳng hứng thú gì thêm vì cơ thể đã bị vắt kiệt sau đợt cao trào vừa xong. Có vẻ như anh cũng nhận ra điều đó, nhưng lại thấp giọng thì thầm: "Tại em cứ kẹp chặt lấy anh."
Được lắm, dám đẩy trách nhiệm sang cô. Lời anh nói mang theo cả sự kìm nén đầy khó khăn. Trước khi anh tiến vào, cô đã phải cầu xin, Artenza, anh có thể...
Hứa Qua quá ngượng ngùng để nói ra đầy đủ nhưng anh đã hiểu ý, nhỏ giọng hứa hẹn: "Anh sẽ nhẹ nhàng mà."
Đúng là lời hứa trên giường của đàn ông. Cô đã rất vui khi nghe anh nói câu này đấy, nhưng sự thật thì sao? Sự thật là anh hành cô mệt chết. So với hai lần trước, lần này anh chẳng tiết chế chút nào. Cô vốn chẳng phải loại con gái yếu ớt nhưng chính anh đã rút sạch hơi sức của cô, khiến cô biến thành bùn nhão như thế này. Chính vì thế, cô sẽ phá lệ ăn vạ trên giường.
Sự mệt mỏi của cô sáng nay đều tại Lệ Liệt Nông, vậy mà anh dám dùng cái giọng điệu cùng vẻ mặt này sau khi ân ái. Nghĩ mà tức, cô chẳng thèm nghĩ ngợi đã vung chân lên định đá người đàn ông vô tâm vô tính, nhưng anh phản xạ cực nhanh, túm chặt lấy cổ chân cô trước khi nó chạm vào khuôn mặt đẹp trai. Hừm, cô còn một chân nữa để đá vào mặt anh nhá.
Nhưng đời đâu như mơ, vì bị giữ chặt cổ chân cộng với cơn đau nhức từ đêm qua nên chân còn lại chẳng còn sức mà nhấc lên. Cô giãy giụa kịch liệt nhưng vô ích, liền tức giận trừng mắt nhìn anh đầy bất mãn.
Thế rồi cô suýt rớt cả con ngươi ra ngoài. Tình hình trước mắt khiến Hứa Qua nóng hết cả mặt. Trời đất ơi đây là chuyện quái quỷ gì?
Lúc nãy do quá tức giận, cô không có nhiều thời gian suy nghĩ. Giờ thì xong rồi, cơ thể dưới chiếc chăn chẳng mặc gì cả, giờ cô cái cẳng chân đang giơ lên, bị túm chặt kia khiến nguyên phần dưới phơi ra trước mắt anh. Còn anh thì đang nhìn...
Một giây, hai giây, ba giây.....
Khuôn mặt đỏ lựng như trái táo, miệng cô lắp bắp: "Còn... Còn không mau buông chân em ra, lạnh..."
Cô vừa dứt lời thì anh liền lập tức buông tay, động tác vội vàng như thể trên tay anh là củ khoai nóng phỏng. Hứa Qua lập tức trùm chăn kín mít, chỉ lộ mỗi khuôn mặt. Mặt cô giờ nóng rát, còn trong lòng như có con nai chạy loạn. Đôi mắt cô đầy trầm tư, vừa muốn nhìn anh, lại vừa không dám nhìn anh. Bầu không khí trở nên lúng túng, đầy xấu hổ, lại có chút kiều diễm không nói rõ.
Đột nhiên, bụng cô 'ọc ọc' một tiếng.
"Em đói bụng à?" Anh nhỏ giọng hỏi.
"Vâng." Cô thành thật gật đầu. Tối qua vì lo lắng không biết anh xảy ra chuyện gì nên cô chưa ăn gì hết tìm tới đây luôn. Còn bữa sáng nay cũng bị bỏ qua vì cô mệt mỏi nằm lì trên giường.
"Anh mang đồ ăn lại đây cho em nhé?"
Cô gật đầu.
Bước chân anh rời đi vội vàng, cửa phòng đóng lại. Chờ khi tiếng bước chân đã xa, Hứa Qua lại trốn mặt vào trong chăn, khẽ vui mừng. Artenza của cô vừa nói: "Anh mang đồ ăn vào đây cho em nhé?" đấy. Chỉ cần một câu như vậy của anh thôi, dù không có được dịu dàng như trong tưởng tượng nhưng lại khiến cô phấn khích rộn ràng trong lòng.
**
Khoảng cách từ nơi ở của Lệ Liệt Nông đến nhà ăn không xa, nhưng đoạn đường ngắn ấy lại đi qua những giàn nho xanh mơn mởn, gió thổi qua từng đợt nhẹ khiến người ta khoan khoái dễ chịu. Khoảng thời gian đi bộ qua vườn nho là những giây phút thư giãn hiếm hoi của anh.
Đang đi bộ hít không khí trong lành thì anh bỗng nghe thấy tiếng ho từ trong phía giàn nho, cùng với tiếng ho là mùi nicotin thoang thoảng. Tiếng ho 'vịt đực' này mang đặc trưng của thời kỳ vỡ giọng, chắc chắn người đang trốn trong vườn nho hút thuốc là một cậu thiếu niên.
Anh dừng một chút rồi bước đến nơi phát ra tiếng ho.
Cậu thiếu niên bị sặc thuốc mặt đỏ bừng bừng nhìn anh, sợ đến mức làm rơi cả bật lửa. Hiển nhiên, cậu không nghĩ tới mình gặp phải tình cảnh này nên đứng đó, ấp úng: "Ngài Lệ."
Anh mỉm cười: "Đừng lo, tôi sẽ không méc phụ huynh."
Cha mẹ cậu là những người vô cùng nghiêm khắc, thậm chí gia pháp của họ ghê không kém hình phạt của những tổ chức huấn luyện sát thủ.
Cậu thiếu niên cúi đầu cảm ơn, sau đó chạy trốn khỏi hiện trường nhanh như một chú thỏ. Nhìn bóng dáng cậu thiếu niên biến mất ở cuối con đường, Lệ Liệt Nông dễ dàng nhìn thấy một nửa bao thuốc cùng chiếc bật lửa bị bỏ lại. Anh rút ra một điếu, khom lưng nhặt bật lửa rồi châm thuốc.
Lưng anh dựa vào giàn nho, khi nicotin lan toả khắp bầu không khí, anh nhắm mắt lại. Lúc nhắm mắt lại, một hình ảnh nóng bỏng mắt lập tức hiện lên. Đó là đôi chân trắng như tuyết, trong ánh nắng từ ô cửa sổ, nó như phát ra nguồn sáng riêng của mình. Ánh sáng ấy sao lại khiến anh cảm thấy bóng loáng, tinh tế kỳ lạ, khiến người đang nắm lấy nó chìm vào ảo giác. Kiểu như anh chỉ cần dùng lực thêm một chút nữa là có thể vắt ra nước, dùng thêm một chút lực nữa thì nó dễ dàng bị bẻ gãy.
Chết tiệt, nghĩ linh tinh gì vậy.
Anh xoa xoa trán, Lệ Liệt Nông tìm về ký ức với cô nhóc tên Hứa Qua.
Nghĩ kỹ một chút thì anh có thể nói ra rất nhiều điều về cô. Cô rất bướng bỉnh, cứng đầu, khi yên lặng thì làm người ta yêu quý, nhưng đa số thời gian cô toàn giương nanh múa vuốt. Giống như khi cô đối mặt với những người phụ nữ theo đuổi anh. Rốt cuộc có bao nhiêu cô thì Lệ Liệt Nông cũng chẳng quan tâm, nhưng con số thì anh biết được qua miệng Hứa Qua.
"Artenza, em nói với bọn họ là anh là chồng chưa cưới của em, chúng ta sẽ sớm kết hôn nhưng mấy người đó không thèm để vào mắt", "Artenza, hành động của mấy ả đó hệt như lũ cướp, chỉ khác là bọn cướp thì trộm tài sản, còn mấy ả ấy thì cứ thèm muốn đàn ông đã có hôn ước", "Artenza, anh không thể trách em được, em phải cho họ biết rằng em không phải người dễ chọc".
"Artenza, anh xem đi, họ đâu có yêu anh đến thế, chỉ là coi trọng địa vị với khuôn mặt anh thôi", "Artenza, trên đời này sẽ không có người thứ hai yêu anh như em", Hứa Qua lải nhải những lời này bên tai anh suốt một tiếng, khiến Lệ Liệt Nông có kiên nhẫn tới đâu cũng thấy phiền vô cùng.
Cái câu "Artenza, trên đời này sẽ không có ai yêu anh hơn em" treo bên miệng Hứa Qua khiến anh thấy vừa vô lý vừa ngang ngược.
Hình ảnh đôi chân dài trắng nõn cùng tiếng nức nở yếu ớt đêm qua, những giọt nước mắt trong suốt lăn trên má cô hiện lên trong đầu anh nhất định là di chứng do chuyến công tác Syria vừa rồi.
Câu nói khắc sâu vào ký ức anh chính là vào một hôm nọ, khi anh mất hết kiên nhẫn mà hỏi: "Nếu một ngày, có một người yêu anh hơn em xuất hiện thì sao?"
Cô nghiêng đầu như suy nghĩ, rồi một lát sau trả lời anh đầy chắc nịch: "Vậy em sẽ giết ả ta, sau đó em sẽ lại là người yêu anh nhất."
Căn bản anh chẳng quan tâm câu trả lời vô lý của cô. Trong suy nghĩ, anh coi những thứ đó như một tính cách nổi loạn, như bọt biển mong manh rồi sẽ biến mất.
Anh nhớ sau đó, cô thở dài, từ biểu cảm đến giọng điệu đều như của một người khác: "Nhưng em tin trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn em. Vi thế gian này có anh nên nếu em phải chết, em sẽ rất tiếc nuối."
Tiếng thở dài ấy như xuyên qua thời gian, khiến tay anh run lên. Lệ Liệt Nông mở to mắt, anh phát hiện điếu thuốc đã cháy tới ngón tay mình. Từ trong vườn nho có tiếng nói nho nhỏ: "Đúng rồi, Lệ Liệt Nông, đó chỉ là ảo giác thôi."