“Cô Triệu cũng thích cái này à?”
Dưới ánh ban mai, Từ Tỉnh nom có vẻ rất thư thái, song bờ vai dưới lớp áo sơ mi thẳng tắp đầy vững chãi. Hai hình ảnh đối nghịch không hề gây ra cảm giác lạc điệu mà ngược lại còn tăng thêm hương vị văn nhã cho người đàn ông. Anh cầm châu chấu cỏ trong tay, thật khó tưởng tượng đôi bàn tay trắng trẻo kia lại có thể làm ra những đồ vật thế này.
Triệu Thành Kỳ nhìn sang Triệu Từ Thấm, quả nhiên thấy mặt mày cô đượm ý cười.
“Vâng.” Cô trả lời anh.
Từ Tỉnh: “Vậy cô chờ tôi một chốc, tôi làm tặng cô một con.”
Triệu Thành Kỳ nghĩ thầm, ai thèm cái thứ rách này chứ, nhưng câu từ chối chưa đến cửa miệng đã thấy đôi mắt chan chứa dịu dàng của Triệu Từ Thấm, thế là cậu chàng câm như hến.
Cậu nhìn mà ngứa cả răng, nhưng lại chẳng biết làm sao.
Tàu lửa lao nhanh trên đường ray, sau khi đổi chuyến ở Thiên Tân, họ lại bất hạnh gặp phải cái tên âm hồn không tan này. Hơn nữa anh ta còn ưa nhìn, nghe nói là luật sư học sâu hiểu rộng, mới chưa lâu đã quen thân với chị gái, hai người trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường.
Không hiểu vì sao Triệu Thành Kỳ thấy người đàn ông kia cứ là lạ, nhưng ánh mắt anh ta nhìn chị gái luôn chừng mực lịch sự, chưa từng có động tác động chạm quá giới hạn nào khiến cậu muốn giở ngón cũng khó.
Động tác Từ Tỉnh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc một con châu chấu sống động đã xuất hiện trong tay anh. Triệu Từ Thấm nhận lấy nó, đầu ngón tay khẽ chạm vào ngón tay anh rồi nhanh chóng tách ra, xúc cảm mát lạnh ấy mơ hồ vẫn vương ngoài da.
“Cảm ơn anh.” Sau khi chính thức xác định quan hệ, cô hiếm khi khách sáo với Từ Tỉnh kiểu này, nhưng vẫn dụng tâm diễn xuất như thật, cố dằn xuống khóe môi sắp bật ra nụ cười.
Cô suy nghĩ giây lát, đưa ra lời đề nghị: “Đến Bắc Kinh hãy để tôi mời luật sư Từ đi ăn tối nhé.”
Từ Tỉnh đáp ngay: “Được vậy thì cảm ơn cô Triệu.”
Triệu Thành Kỳ sắp phát rồ tới nơi.
Chỉ vì một con châu chấu mà mời hẳn bữa cơm? Còn người kia cứ thế mà đồng ý luôn, bộ thân nhau lắm hay gì?
Nhưng mà chị gái không bao giờ sai, gã đàn ông kia mới sai. Độ bất mãn của Triệu Thành Kỳ dành cho Từ Tỉnh đã lên tới đỉnh điểm, cậu chàng rất muốn chen mồm mỉa mấy câu, song lại không muốn khiến Triệu Từ Thấm khó xử. Đúng lúc này, tiếp viên trên tàu tới thông báo còn mười phút nữa sẽ đến Bắc Kinh.
Từ Tỉnh chợt đứng dậy, “Xin phép một chút.”
Việc rời toa giữa chừng khi đi tàu là chuyện quá đỗi bình thường, cho dù để giải quyết vấn đề cấp bách hay đi lại một lúc đều hợp lý. Vậy nên Triệu Từ Thấm và Triệu Thành Kỳ vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy sau khi đi một chặp, nụ cười cố hữu trên môi Từ Tỉnh chợt tắt ngóm, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh. Anh vòng qua toa hạng nhất tiến vào khoang hạng hai, xung quanh đầy ắp tiếng ồn, đủ loại mùi trộn lẫn trong không khí. Người nằm trên ghế gãi chân, người ngồi bệt mông dưới sàn, thậm chí có kẻ còn ngang nhiên bày gian hàng trên hành lang lối đi.
Từ Tỉnh mặt không đổi sắc.
Anh dừng trước phòng vệ sinh thưa người, vừa ấn tay nắm cửa, tiếng gió vùn vụt mang theo con dao găm lao thẳng về phía anh. Từ Tỉnh nghiêng đầu dễ dàng tránh được, lưỡi dao đâm vào vách xe lửa, phát ra âm thanh răng rắc thé tai.
Tuy bên toa hạng hai thường xuyên xảy ra ẩu đả vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng hiếm ai lại dùng đến vũ khí. Hành khách xung quanh không giữ nổi bình tĩnh, ồ ạt hét toáng lên rồi bỏ chạy thục mạng.
Tên sát thủ phản ứng cực kì nhanh, rút dao găm, nhìn y cũng chỉ mới mười tám đôi mươi, vẻ ngoài rất bình thường, thuộc kiểu người có lẫn vào đám đông cũng không bị chú ý. Đôi mắt y đen nhánh u ám không khác loài dã thú luôn ẩn nấp trong đêm.
“Tôi chờ cậu đã lâu.” Từ Tỉnh nhìn y, anh không ra tay ngay mà chậm rãi cởi cúc áo, “Theo chân tôi cả một chặng, sao bây giờ mới ra tay?”