Cùng lúc đó, eo biển Malacca
Xuyên suốt chặng đường từ eo biển Manche [2] xuôi về phía Nam, con tàu chưa lúc nào ngơi nghỉ. Vũ hội tại sảnh tiệc hẵng còn sôi nổi, người đàn ông tóc vàng mắt xanh bưng ly rượu bước khỏi khoang thuyền tìm kiếm ai đó giữa màn đêm, đến khi trông thấy một bóng lưng thướt tha trên boong tàu, ánh mắt anh ta sáng ngời, rảo chân bước tới.“Cô Yên, hóa ra cô ở đây, sao không vào trong nhảy vài điệu?”
Trên tàu tụ hội nhiều chủng tộc khác nhau, song người có thể tiêu tốn chi phí hơn một tháng chắc chắn là kẻ không thiếu tiền. Archie Mather quen Yến Vân Âm từ khi còn ở Anh, anh ta rất hứng thú với cô gái Trung Quốc xinh đẹp rạng ngời này. Vậy nên xuyên suốt hành trình nhàm chán, anh ta thi thoảng lại tìm cô bắt chuyện.
Yến Vân Âm quay đầu lại, làn gió đêm phất tung mái tóc xoăn dài, cô ta đưa tay nhận ly rượu từ Archie, cười đáp: “Khiêu vũ thì có gì thú vị?”
Archie luôn rất phong độ khi đối diện với các cô gái xinh đẹp, anh ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy làm gì mới thú vị?”
Yến Vân Âm nửa thật nửa giả nháy mắt với anh ta: “Giết người chẳng hạn.”
Bầu không khí thoáng cái yên ắng đến lạ.
Archie bất ngờ bật cười khoan khoái: “Haha, cô Yến quả là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp!”
Anh ta thôi cười: “À quên mất chưa hỏi cô, sao không thấy nhóc người câm hay theo bên cạnh cô đâu nhỉ? Chẳng phải hai người dính nhau như hình với bóng sao?”
Nhóc người câm thật ra không phải thật sự bị câm, chỉ là quá kiệm lời nên mới bị Archie gọi như thế.
“Cậu ta giúp tôi làm việc nên rời thuyền từ sớm rồi, đoán chừng,” Đáy mắt Yến Vân Âm lóe lên tia gian giảo, khóe môi nhếch cao, “Mấy hôm trước đã đến Thượng Hải.”
Archie không rõ nguyên do vì sao tâm trạng cô ta lại tốt lên bất ngờ như vậy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng việc thưởng thức vẻ đẹp của người con gái trước mắt. Họ đứng trên boong tàu thưởng thức rượu vang đỏ, tửu lượng Yến Vân Âm rất khá. Đến khi tách ra, một âm thanh khác văng vẳng bên tai, vì giọng nói quá cường điệu nên đem lại cảm giác những lời ấy còn giấu ý cười.
“Anh bảo anh muốn cưới em, vậy em chờ anh, ba ngày sau là hôn lễ của chúng ta.”
Giọng nói ấy chính là cô ta hai năm trước.
Hồi ấy cô ta vẫn là công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay ở bang Thanh Sơn, hễ ra ngoài là sẽ dùng xe ngựa, tay cầm roi da. Không ai dám phản bác lời cô ta nói, bố yêu, anh cả cưng chiều, và một nhóm thủ hạ răm rắp nghe lời.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ta.
Đến tận ngày kết hôn, cô ta ngồi trong phòng trang điểm, một gã đàn ông bất chợt xông vào.
“Không hay rồi thưa cô. Từ Tỉnh, không thấy Từ Tỉnh đâu cả!”
Làm gì có chuyện chú rể là bỏ trốn trong ngày cưới? Cô ta tức tốc cầm roi ngựa xông ra ngoài, lật tung mọi ngóc ngách nhưng trò hề này vẫn chưa kết thúc.
Kéo theo đó là tin tức anh cả qua đời.
Vải đỏ dăng đầy nhà bị xé rách bươm, đám cưới bỗng chốc biến thành đám tang. Cô ta còn chưa kịp nhìn anh cả lần cuối thì thấy bố mình bước vào.
Còn người cô ta tìm ráo riết cả một ngày đang đứng sau lưng bố, dáng vẻ thong dong.
Ánh nến dật dờ lay động trên gương mặt người đàn ông làm nổi bật làn da trắng ngần, từ đường nét khuôn mặt đến đôi chân dài, từ khí chất đến năng lực, anh có tất cả những thứ làm cô ta mê mẩn.
Nhưng anh vẫn xa cách trước sau như một, không thèm ngó ngàng đến cô.
Yến Xương Dương lên tiếng: “Vân Âm, nói tạm biệt với anh con đi.”
Yến Vân Âm không nhìn Từ Tỉnh nữa, chân đi như giẫm trên bông, thẫn thờ quay sang nhìn phần đầu dập nát của anh cả, nghĩ thầm trong bụng, tại sao lại thành ra thế này.
Chưa kịp rơi nước mắt lại nghe giọng Yến Xương Dương thản nhiên ra lệnh: “Đưa tiểu thư về phòng.”
Đoạn Yến Xương Dương quay sang cô ta, trên mặt ông không có tí ti dấu vết buồn bã vì mất con, nhưng vô hình trung lại già thêm vài tuổi, câu tiếp theo ông nói: “Bố sẽ sắp xếp cho con sang Anh du học, nếu không có việc gì thì mấy năm tới đừng trở về.”
“Tại sao chứ!?”
Cô ta ngây người, biết bố không nói đùa, máu nóng tức khắc xông lên não. Cô ta xô gã người làm đang định tiến lên đỡ mình, căm tức nhìn tất cả mọi người, nhưng không một ai trả lời, kể cả chú rể của cô ta.
Vì sao vậy?
Yến Vân Âm day trán cho vơi đi cảm giác chuếnh choáng, mở toang cửa khoang tàu, quyết không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Cô ta làm việc không cần hỏi lý do, chỉ nhìn vào kết quả.
Cô ta chỉ muốn mạng Từ Tỉnh, đơn giản thế thôi. .