Triệu Từ Thấm vặn người cố xoay lại nói gì đó, nhưng Từ Tỉnh nào để cô có cơ hội.
Năm ngón tay bụm miệng cô không chút suy suyển, song nhịp độ bên dưới quả thật chậm lại. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, ban đầu thì tựa cuồng phong bão táp mải mê đẩy đưa, bây giờ g/ậy th/ịt nổi cộm gân xanh bừng bừng phấn chấn chậm rãi lùi ra ngoài, đợi khi cửa mình sắp khép lại mới lấy đà chen vào tận đáy cốc.
Luồng xung kích mới đánh thẳng vào giác quan, để lại dư âm không kém cạnh lần trước đó, vách khe hẹp run rẩy, bị vật nam tính lấp đầy. Triệu Từ Thấm gắng gượng hé môi nhưng chỉ có thể chạm tới lòng bàn tay khô ráo của người đàn ông, ngón tay cô lẩy bẩy bấu vào cánh tay anh.
Nhưng không hề có tác dụng.
Từ Tỉnh đè cô lại, bàn tay duỗi đến từ đằng sau tiếp tục vầy vò bầu ngực sữa, nắn bóp chơi đùa không biết chán. Đoạn, anh ghé đầu, môi kề sát tai cô, hôn dọc theo cần cổ trắng mịn.
“Thấm Thấm, Thấm Thấm.” Anh dịu dàng mơn trớn gọi tên cô, đồng thời dương v/ật bên dưới dồn dập công chiếm, đút no miệng nhỏ, nghiền khít vùng thịt non bên trong.
“Á…”
Cảm giác tương phản mãnh liệt khiến Triệu Từ Thấm rã rời, dòng điện tê dại từ thân dưới lan tràn khắp tứ chi, h/uyệt động xoắn chặt, phụt dịch nhầy tung tóe.
Hơi thở Từ Tỉnh bỗng chốc trở nên mất ổn định.
Anh buông bàn tay che miệng cô xuống, cũng trong thời khắc đó, Triệu Từ Thấm chợt há miệng cắn nhẹ ngón tay anh.
Răng chỉ ngoạm nhẹ, không đau lắm.
Từ Tỉnh ngắm gương mặt mướt mát mồ hôi, cất giọng khàn đục: “Em kêu to như thế không sợ bị phát hiện à?”
Triệu Từ Thấm vẫn còn lâng lâng trong cơn si nên không hơi đâu đáp lại, nhả tay anh ta.
Cô không hề trốn chạy, trái lại còn ngửa ra sau tựa vào người anh. Lạch đào bị xâm chiếm bắn nước nhầy nhụa, dịch yêu chưa tuôn hết chậm rãi nhểu xuống gậy sắt vẫn đang yên vị trong h/uyệt động.
Từ Tỉnh xốc cô dậy, không để tâ/m đến thịt non trong đầm lầy đang ra sức hút chặt lấy anh như có trăm ngàn cái miệng nhỏ, từ tốn rút dục vọng nóng rẫy ra, sau đó ôm cô dậy ném lên giường.
Chiếc giường lớn mềm mại lún xuống.
Chỉ đợi có thế, anh tóm ngay cổ chân Triệu Từ Thấm, banh rộng đến khi khe hồng vừa mềm vừa ướt lộ hẳn ra ngoài mới thôi.
Ánh mắt Từ Tỉnh nóng hầm hập làm h/uyệt nhỏ co rúm, cửa mình ra sức khép miệng. Cô lấy lại lý trí, chống tay lên giường toan bật dậy.
Từ Tỉnh thấy thế dứt khoát ghì vai cô lại, trói chặt cô trên giường, cây hàng khủng sung huyết thoắt cái lại thỏa thích thám hiểm.
Lần thứ hai bị đóng chiếm dễ chịu hơn nhiều, song Triệu Từ Thấm vẫn cảm tưởng như cơ thể mình từ trong ra ngoài rã từng khúc xương. Bởi vật đang vùi sâu trong cô bỏng rộp tựa dung nham, huống chi tư thế này càng dễ bề cho Từ Tỉnh mặc sức làm càn, không cần mất quá nhiều sức cũng có thể giam cầm cô trong tay.
Vật nam tính hung tàn cùng cực, táo bạo thúc vào lút cán rồi lại lùi ra chuẩn bị cho cuộc rượt đuổi mới. Mi mắt Triệu Từ Thấm đã sớm đẫm lệ, mới đầu cô còn có sức xin anh chậm chút, nhưng dần dà cô cũng nhũn người dưới từng cái hôn tinh tế của anh, chỉ có thể cảm giác làn sóng khoái cảm nhấn chìm mà vuột ra âm thanh vỡ vụn.
Đương lúc rong ruổi ráo riết, Từ Tỉnh bất ngờ dừng lại, đưa tay vén lọn tóc xoăn mướt mồ hôi của cô, đưa ra yêu cầu: “Thấm Thấm, em nói lại câu đó cho anh nghe đi.”
Căn phòng bỗng lặng im phăng phắc.
Hiển nhiên Triệu Từ Thấm không hiểu ý anh ngay, nhưng anh vẫn hết mực nhẫn nại, rõ là g/ậy th/ịt đã sưng tím nhức nhối nhưng ngón tay vẫn mải mơn man sườn mặt cô, sau đó nghe giọng cô sụt sịt hỏi lại: “Câu, câu nào?”
Từ Tỉnh ngắm cô một lúc, môi treo nụ cười mỉm: “Thích anh.”
Triệu Từ Thấm không mảy may do dự: “Em… Em thích anh.”
“Thích ai?” Anh hỏi thêm lần nữa.
“Từ, Từ Tỉnh.” Triệu Từ Thấm giang tay ôm cổ anh, “Từ Tỉnh, em thích anh.”
Trái tim như bị thứ gì đụng phải, anh lại thô bạo đè cô ra giã mấy chục cái, bấy giờ mới thỏa mãn vùi dục vọng vào tận cùng u cốc, nã hết mầm mống vào người cô.