Tuy đã sớm có dự định mở lại vụ án bạo loạn năm xưa, nhưng ta đã nhanh chóng dẹp bỏ ý định đó chỉ vì ngay ngày hôm sau, ta bị bắt cóc. Đến khi nhận ra điều này, ta đã mắc kẹt trong hang ổ của đám người lạ mặt.
Ta choáng váng dựa vào vách đá, đưa mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Đâu đâu cũng chỉ thấy rơm rạ phủ kín, những hàng song sắt trùng trùng điệp điệp đan xen nhau, không khí âm ẩm mốc, lạnh lẽo phủ lên đầu. Có lẽ đây là khu biệt giam của một băng đảng nào đó ta không rõ tên, nhưng xem chừng chúng rất có tiếng tăm. Những tên cai ngục ở đây vận những bộ trang phục hết sức quỷ dị.
Ta mon men lại gần song sắt, tốc độ di chuyển vừa đủ để rời khỏi vị trí cũ nhưng không quá nhanh khiến bọn cai ngục chú ý. Dường như ta không phải người duy nhất bị bắt giam. Ở những buồng đá khác, những cánh tay gầy guộc, những bàn chân xương xẩu vẫn choãi ra ngoài như muốn ngáng đường bất cứ ai đang đi qua. Trên lớp da nhăn nheo sần sùi xuất hiện rất nhiều chấm đỏ. Ta nhận ra kẻ điên hôm trước ta gặp trên phố huyện cũng có vẻ ngoài dị thường như vậy. Chưa biết chừng, hắn cũng từ đây mà ra.
Không biết, khi ta mắc kẹt ở đại lao này thì Thái đang làm gì ngoài kia? Nếu biết ta biến mất không lời từ biệt, hắn sẽ lại lùng sục cả Hoàng Mộng cho xem. Có lẽ hắn cho rằng, ta lại giở trò trốn tìm trẻ con để trêu hắn đây. Có thể ta sẽ làm vậy, nhưng nhất định không phải hôm nay. Mong hắn sẽ sớm nhận ra điều ấy mà đến ứng cứu ta.
Bữa trưa đạm bạc của ta chỉ có cơm hẩm và miếng cá khô mặn chát. Tên cai ngục vừa mở cửa đưa cơm, ta đã chồm lấy, giở giọng nửa tra khảo nửa đe dọa:
– Này, anh nói thử xem. Đây là nơi nào?
Hắn lúng túng gỡ tay ta, ngượng ngùng chống đối:
– Đại lao của Thủy Dược môn.
“Thủy Dược môn?”, ta âm thầm mổ xẻ lời hắn, “Chẳng phải là một trong những môn phái đứng đầu giang hồ sao?”.
Ngoài Lĩnh Hỏa cốc, Thủy Dược môn cũng là một bang phái có tiếng. Ta nghe nói, sư phụ ta từng cùng với môn chủ Thủy Dược và các vị tiền bối khác hợp tác, đẩy lùi bước chân của Dạ Phong. Nhưng ta không biết vì sao mình lại lâm vào tình cảnh này. Nếu ta nói mình là đệ tử Lĩnh Hỏa cốc, bọn họ có nể mặt sư phụ ta mà thả người hay không?
Tên cai ngục đã đi khuất. Sau bữa ăn, ba bốn người từ các buồng khác nhau được áp giải đến nơi khác. Nhưng ta đoán, họ sẽ không bao giờ trở lại. Giống như tên điên ta gặp vậy.
Nghĩ đến đây, ta vội vàng bật dậy. Liệu có phải tất cả những tù nhân trong đại lao này đều là người của Dạ Phong hay không?
Cho rằng, suy đoán của ta là đúng. Hẳn chúng đã thấy ta ra vào Dạ Phong, nhầm tưởng ta chính là một trong số những sát thủ dưới trướng Ngạn Khanh nên mới âm thầm bắt về.
Nếu vậy, phải chăng chúng bắt người của Dạ Phong là có mục đích gì sâu xa, và hẳn không ngẫu nhiên kẻ điên kia lại chính là một trong những đồ đệ của Ngạn Khanh.
Thế rồi, mải suy nghĩ, ta không để ý trời đã sẩm tối. Đằng sau ô cửa vuông vức bé nhỏ ngự trên bức tường đá, bóng tối đang dần ghé đến, choán lấy những tia nắng cuối cùng của bầu trời thu. Khi nắng tắt hẳn cũng là lúc cơn lạnh lẽo mù mịt của đại lao bủa vây lấy ta.
Ta nhanh chóng chọn cho mình một góc ấm áp, ngồi thu lu như một đứa trẻ vừa bị mắng. Bấy giờ ta mới nhận ra, bản thân ta chẳng cần ăn cho lắm. Ta chỉ cần sống sót nổi qua đêm nay, qua cái lạnh đang dần trở nên thấu xương tủy này. Và ngày mai, khi thức giấc, ta sẽ tìm cách trốn ra khỏi đây.
***
Hình như đêm qua, ta có tự hứa ngày mai sẽ trốn ra khỏi đại lao này. Vậy mà sáng nay ta chóng mặt quá, cảm giác thế giới xung quanh ta đều đang xoay vòng như chong chóng. Ta mở mắt, chợt nhận ra cánh cửa buồng giam đã mở tung ra từ khi nào. Tuy vậy, ta chẳng còn hơi sức để lết ra cổng, cũng chẳng thể chống cự những đòn tấn công hiểm hóc của đám cai ngục nếu chúng phát hiện ra ta.
Thế rồi, hai tên cai ngục hùng hổ từ ngoài xông vào. Chúng xách nách ta lên như người say rượu, kéo lê một mạch đến phòng tra khảo. Đến giờ, ta đã đoán ra bảy, tám phần lí do thân thể ta rã rời như vừa trải qua một trận đánh sinh tử. Trong đồ ăn có thuốc. Thế nên những phạm nhân hôm qua khi bị lôi đi cũng chẳng buồn kháng cự, hay đúng hơn là không thể.
Hai mắt ta trĩu nặng. Cho đến khi bị trói trên cột chữ thập, ta mới chịu nhướn mày mở mắt. Trước mặt ta lúc này là một người phụ nữ đứng tuổi, cách vận trang của bà đầy khí chất, cái gác chân càng khiến người đối diện rùng mình khiếp sợ.
Bà vung tay quất roi xuống đất như ra lệnh cho các tay sai phải tra tấn ta. Hơi thở ta bắt đầu rối loạn theo từng bước chân có phần vội vã của các tay sai. Mười chín năm sống trên đời, ta chưa một lần bị trói đứng, càng không nghĩ sẽ bị bắt và tra tấn bởi một đám người không thù không oán.
Thế rồi, bọn chúng siết chặt lấy cằm ta, đổ ồng ộc bát thuốc vào miệng. Ta nhược người, cứ thế thuận theo bọn chúng. Cảm giác dòng thuốc độc đang lan rộng của từng mạch máu trong người khiến ta không ngừng run rẩy. Cổ họng nghẹn ứ của ta không ngừng phản ứng, khép mở liên tục, có lúc làm dòng thuốc trào ngược ra ngoài. Ta ho sặc sụa. Đám người không nương tay, giật ngửa đầu ta ra sau, trút sạch nửa bát thuốc còn lại xuống bụng.
– Đây là kẻ thứ mấy rồi? – Vị nữ chủ điềm nhiên lên tiếng. Dường như bà ta đã giữ nguyên một tư thế suốt từ nãy đến giờ.
– Trong tháng này đã là kẻ thứ một trăm rồi ạ. – Một kẻ nói.
Mới chỉ mười chín ngày thôi, vậy mà đã có chín mươi chín kẻ đi trước ta chịu khổ. Thủy Dược môn, một chính phái của giang hồ nhưng lại hạ độc một trăm người trong vòng hai mươi ngày ư?
Hàm răng ta siết chặt lại. Ta lẩm bẩm:
– Sư phụ ta sẽ không tha cho các ngươi.
Như nghe thấy tất cả, vị nữ chủ đằng trước mặt ta vội vàng bật dậy. Và khi ta nhắc tên sư phụ mình, hai mắt bà ta trợn ngược lên.
Thế rồi, bà ta quay sang đạp ngã một tên tay sai. Hắn ngã lăn quay.
– Các ngươi bắt nhầm đệ tử Lĩnh Hỏa cốc rồi.
Suy đoán của ta là đúng. Các chính phái giang hồ không được làm hại nhau. Nhưng bát thuốc bây giờ đã ngấm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của ta.
– Mang cô ta đi thủ tiêu. Mau lên.
Hai tên tay sai vừa cởi trói cho ta, bên ngoài đã truyền đến những âm thanh kinh thiên động địa. Sau đó thì ta không biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình đã ở tại chính căn phòng duy nhất ta được bước vào đêm đến Dạ Phong. Vị trí đã từng là của Lạc Uyển giờ đã thuộc về ta. Ta chỉ mới ở đây thôi, bởi Lạc Uyển đứng bên cạnh ta còn đang thở hồng hộc. Hẳn cô đã bế ta từ đại lao trở về.
Ta nhận ra mình không nói cũng không mở bừng mắt được. Một lúc sau, ta mới nhận ra trong phòng còn có Ngạn Khanh.
– Ngạn Khanh, ngài cũng liều lĩnh quá rồi.
Lạc Uyển buông tay cho thanh kiếm rơi xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh ta.
Ngạn Khanh dường như đang thu ô, tán ô dần bé xíu, hóa thành đốm đỏ lấp ló sau tà áo chàng. Chàng vỗ vai Lạc Uyển, đáp gọn:
– Biết bao giờ mới có thể bước ra khỏi bóng tối?
Ta hiểu chàng đang không nói về căn phòng này. Trước mặt ta, ngọn đèn dầu vẫn còn le lói.
– Khi cuộc đời chỉ toàn vết nhơ, ngài nghĩ những người ngoài sáng, họ có để cho ngài thoát khỏi bóng tối?
Ta thầm cảm nhận nụ cười có phần mỉa mai hiện diện trên môi Lạc Uyển.
– Họ liệu có đánh kẻ chạy lại không, Lạc Uyển?
– Ngài nghĩ họ tốt đẹp như vậy sao? Sẵn sàng chấp nhận những kẻ tay đã từng dính chàm như chúng ta? – Lạc Uyển cười. Lại là nụ cười ấy.
– Lẽ nào tay họ không dính chàm?
Câu hỏi khiến ta lập tức bừng tỉnh. Hai mắt ta trợn tròn nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú của Lạc Uyển phía đối diện.
– Tỉnh rồi à? – Lạc Uyển rướn mày, cố giấu nỗi bất ngờ sau đôi mi dài cong vút.
Không hiểu vì đâu, ta liền nôn ra một ngụm máu tươi. Ta chắc chắn, mình đã không gây ra tiếng động mạnh. Nhưng vì một lẽ nào đó, Ngạn Khanh đã nhận ra và quay mình. Khi thấy ta buông nửa người xuống dưới đất, môi và răng đầy những máu, chàng không ngại bế xốc ta lên rồi mang về phòng riêng.
Nghe nói, ta đã bị trúng độc. Mà độc này chỉ Thủy Dược môn mới có thể chữa khỏi. Ta thều thào hỏi, không biết mình còn cầm cự được bao lâu. Nhưng Lạc Uyển chỉ nhìn Ngạn Khanh không đáp.
Chỉ mới cách đây mười hai canh giờ, ta còn vui tươi nghĩ rằng mình sắp sửa đại náo đại lao của Thủy Dược môn. Thế mà bây giờ, ta đã là người sắp chết. Đời quả vô thường. Mới hôm nao còn cười cười nói nói không ngớt, sang đến hôm sau đã chỉ còn là cái xác khô.
Ngạn Khanh thì thầm với Lạc Uyển một lát rồi bỏ đi. Đoạn, cô đến cạnh ta, cẩn thận cởi bỏ lớp y phục. Trời đã chuyển thu, ta mặc rất nhiều lớp áo. Lạc Uyển khéo gỡ đai lưng, vai áo dần tuột khỏi vị trí. Ta ngượng ngùng so vai.
– Độc vào cơ thể cô chưa lâu. – Lạc Uyển quan sát rồi đưa ra nhận định. Ta không rõ đằng sau lưng ta có gì khác thường, nhưng chỉ với một ánh nhìn mà cô có thể kết luận thì quả thật tài giỏi.
– Nếu cô không ngại ở lại Dạ Phong thì ta có thể cầm độc cho cô. – Cô nói tiếp.
Xem ra Lạc Uyển không còn muốn đuổi ta đi nữa rồi. Ta muốn làm bộ cười cô, nhưng cơ miệng yếu ớt không nhếch lên nổi.
– Độc này chỉ có Thủy Dược môn mới chữa được thôi.
Thế rồi, Lạc Uyển cũng bỏ ta lại một mình.
Ta cảm giác độc trong người đang từng phút từng giây thiêu chết ta. Bụng ta rạo rực như ăn phải của lạ, thức ăn chỉ muốn trào ra ngay tức khắc. Đương nhiên, thứ ra khỏi miệng ta chắc chắn không phải bữa tối hôm qua. Ta đã không ăn gì. Nếu bây giờ ta có nôn ra thì chỉ còn máu độc từ lục phủ ngũ tạng mà thôi.
Đoạn, Ngạn Khanh trở vào. Căn phòng bỗng ấm hơi người, ta không còn thấy nhộn nhạo trong người. Cũng may ta đã kịp mặc lại áo trước khi chàng vào.
– Kỳ thủ, cô thấy trong người sao rồi?
Giọng chàng dịu dàng đến lạ. Hay chàng vẫn luôn như vậy mà ta chẳng hề nhận ra?
– Đỡ hơn… – Ta không nhận ra mình vẫn luôn thều thào.
Ta ngoái đầu ra sau. Chàng đang buộc lại tóc, bộ dạng khi xõa tóc trông thật khác lạ.
– Ngạn Khanh. – Ta khẽ gọi – Ta còn nhiều thời gian không?
Chàng lưỡng lự một hồi rồi đáp:
– Còn tùy vào độ lạc quan của cô nữa.
Ta mong lời chàng nói là đúng.
– Cô có muốn đi đâu không? Ta dẫn cô đi.
Ta không mấy hiểu lời đề nghị ấy của chàng. Trong khi ta đang kiệt quệ ôm ngực không rõ còn sống được bao lâu, chàng lại đang nằm trong diện truy nã, vậy mà Ngạn Khanh vẫn hỏi ta có muốn đi đâu không. Nhưng thật lòng, ta không muốn sống dưới cái bóng Dạ Phong quá lâu. Khi cảm giác được cái chết đang đến rất gần, ta lại muốn trở về Lĩnh Hỏa cốc. Bỗng nhiên ta cảm thấy nhớ sư phụ và Đình Quyết, còn Hạnh Trân và Thái nữa.
– Ta muốn về cốc.
***
Trên đường trở về ta đã nghĩ, phép màu nào đã cứu sống ta khỏi Thủy Dược môn. Đương nhiên ta biết, Lạc Uyển và Ngạn Khanh đã đại phá đại lao, cứu ta và những tù nhân sống sót ra khỏi ngục. Nhưng lẽ nào chỉ với hai người họ thôi sao?
Lướt qua rặng tre xanh rì rào, ta bỗng nhớ về gia đình nhỏ chết oan của ta. Sự thật bây giờ còn rất đỗi mơ hồ. Ta chẳng cách nào tin nhà họ Hoàng không phải thân sinh ra ta. Tuy vậy, tung tích nhà họ Đoàn vẫn còn là một ẩn số. Chỉ khi chứng minh ta không liên quan gì đến gia đình họ Đoàn, thì giả thiết hậu duệ của nhà họ Hoàng mới trở thành sự thật.
Thế rồi, khi nhìn xuống thân hình tiều tụy của ta, nhìn xuống tấm lưng của người đang hì hục cõng ta, ta chẳng còn hi vọng tìm lại cội nguồn của mình. Chuyến đi này quả đầy phong ba bão táp, chỉ mới lơ là một chút đã rơi vào bẫy chông của kẻ thù. Song Thủy Dược môn đâu phải kẻ thù? Bọn họ là đồng minh của Lĩnh Hỏa cốc, trên danh nghĩa là vậy. Đến bây giờ, ta đâu còn rõ ai là thù, ai mới là bạn. Bản thân người đang cõng ta đây chính là Đệ nhất Sát thủ không đội trời chung với chính phái.
– Ta nên tự hào hay sợ hãi khi được ngài cõng về tận cốc đây, Ngạn Khanh? – Ta cất tiếng hỏi.
Chàng không nói, có lẽ cũng không biết nên trả lời ra sao.
– Miễn là cô về cốc an toàn.
Chàng chỉ mới dứt lời, tùm cây tứ phía đã bắt đầu chuyển động, theo sau là cơn mưa hỏa tiễn đồng loạt chúc mũi về phía chúng ta. Chàng lập tức thả ta xuống, bung chiếc ô dắt bên eo xoay một vòng.
Theo phản xạ ta sờ xuống thắt lưng nhưng thanh kiếm đã biến mất. Thế rồi, khi còn đang phải đối đầu với hàng loạt các thích khách giấu mặt, chàng đã ném cho ta con dao găm ở ngực áo. Tuy vậy, thứ này chỉ hữu dụng khi ta tiếp xúc với đối phương ở khoảng cách gần.
Hễ có tên nào dùng hết ống tên của mình mà liều mạng xông đến, ta đều đâm hắn trọng thương. Tất nhiên, ta không thể lấy mạng hắn. Đó đã là nguyên tắc của ta trong suốt những năm học võ.
Cũng vì ở khoảng cách gần như vậy, ta không khó để nhận ra nguồn gốc của đám thích khách. Chúng đều là tay sai của Thủy Dược môn, đến để lấy mạng ta bịt đầu mối. Bấy giờ, ta mới nhận thấy tầm quan trọng của mình. Một khi chuyện ta bị Thủy Dược môn đầu độc bị bại lộ, tình đồng chí giữa hai chính phái sẽ ngay lập tức rạn nứt, thậm chí còn có thể xảy ra xung đột.
Cuộc đối đầu xảy ra trong phạm vi rất gần nên chẳng mấy chốc, người trong Lĩnh Hỏa cốc đã phát hiện ra. Đoàn người vận áo đỏ, dẫn đầu là Đình Quyết vội vã xuống chân núi. Có mặt anh, người của Thủy Dược môn không dám làm càn. Tất cả đều đồng loạt rời đi bằng khinh công.
Đón ta trong vòng tay, Đình Quyết liên tục lẩm bẩm như muốn trấn an ta, nhưng thực ra chính là xoa dịu nỗi lo trong lòng anh:
– Không sao rồi.
Phải là ta của nhiều tháng trước, có lẽ ta đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, bất chấp việc cả cơ thể đang héo mòn vì độc.
Chúng ta dường như đã chia làm hai phe tách biệt: Chính phái và Ngạn Khanh. Tất cả anh chị em của ta đều dồn về một phía sau lưng Đình Quyết, trong khi chàng – người vừa trải qua một trận mai phục đầy nguy hiểm lại dường như bị cô lập ở bên còn lại.
Trông thấy ta trong vòng tay Đình Quyết, Ngạn Khanh nở nụ cười đầy ẩn ý rồi quay lưng đi thẳng.
– Đứng lại. – Đình Quyết nói. Ta thấy lồng ngực anh phập phồng như đang tức tối.
– Vốn dĩ, người của Dạ Phong không được ra khỏi ranh giới. Thế mà ngươi không tuân theo, còn dám đến tận cửa cốc. Vậy đã ra dáng một gia chủ hay chưa?
Ngạn Khanh bật cười thành tiếng:
– Trước khi chất vấn ta, hãy xem lại tư cách của chính phái các ngươi đi. Là ai bất tuân trước?
Đình Quyết dường như chưa định từ bỏ. Chỉ khi ta khuỵu xuống, ho ra máu tươi, anh mới đành lòng để Ngạn Khanh đi.
Cả anh và sư phụ đều không lạ khi biết ta đã trúng kịch độc do Thủy Dược môn bào chế, thậm chí, họ dường như còn muốn giấu nhẹm đi chuyện động trời này. Song ngay khi biết chuyện, Thái và Hạnh Trân đã đồng loạt phản đối.
– Tại sao chị Mỹ bị thương mà cả sư phụ và anh đều để yên như vậy? – Thái đập mạnh tay xuống bàn, hai lòng bàn tay đỏ ửng. Hắn đã trở về cốc ngay khi không tìm thấy ta ở phòng trọ.
Hạnh Trân thì khác. Cô chưa bao giờ nổi giận với người đã dạy dỗ mình. Tuy vậy, phản ứng của cô vẫn vô cùng gay gắt:
– Con nghĩ, chúng ta nên làm rõ chuyện này với Thủy Dược môn. Họ chuốc thuốc ai nhưng chuốc thuốc chị Mỹ thì con không đồng tình.
– Thái, Trân, các con bình tĩnh lại. – Sư phụ nhăn mày – Đừng đổ lỗi cho Thủy Dược môn. Các con phải biết, nếu chị các con không tự tiện rời khỏi cốc, ra vào Dạ Phong thì người của Thủy Dược môn sẽ không bao giờ dám làm càn.
Đình Quyết đồng tình:
– Sư phụ nói đúng. Trước đó, chẳng phải ta đã dặn các em rồi ư? Nhưng có người vẫn cứng đầu không nghe lời.
Anh ngoái ra sau nhìn ta. Ta không nói. Những ngày sau đó, ta cũng chưa từng biện hộ cho sai lầm tai hại của mình. Trong khi Đình Quyết vẫn luôn vùi đầu bào chế đan dược chữa bệnh cho ta thì Thái và Hạnh Trân đã kéo nhau xuống núi, tìm đến Thủy Dược môn đòi lại công bằng cho người chị ngốc.
Không phải họ không có thuốc giải. Tất cả chúng ta, kể cả sư phụ và Đình Quyết đều biết điều ấy. Song, loại thuốc giải ấy chưa từng được điều chế và trong tương lai cũng sẽ như vậy. Lí do thì có lẽ ngoại trừ ta, Thái và Hạnh Trân ra, tất cả người trong cuộc đều đã rõ.