Dưới Tán Ô Ngâm Khúc Ly Biệt

Chương 7




Không hiểu sao ta có linh cảm, thân sinh ta từng sống tại Hoàng Mộng này. Bất kể còn sống hay đã chết, còn ở hay đã chuyển đi, tất cả người dân sinh sống tại Hoàng Mộng đều được ghi danh tại phủ tri huyện. Tri huyện cũ vừa chết, người từ nơi khác đã được điều động về. Ta biết, một người thường không thể tùy ý chạm vào sổ sách tại tri huyện. Nhưng nếu muốn tìm ra manh mối về cha mẹ, ta phải đánh liều một phen.

– Không được. – Thái điềm nhiên đáp.

– Lẻn vào thôi mà. Nhìn ta đi… – Ta lùi ra xa một đoạn để hắn trông ta thật kĩ – Ta đã hóa trang rồi, sao có thể bị lộ được chứ?

– Chị à, có ai nói với chị là chị hóa trang dở tệ chưa? – Hắn rướn mày.

Ta nghe hắn nói mà đau lòng không ngớt:

– Thật ư?

– Tốt nhất, chị nên thôi trò trẻ con ấy đi Hạ Mỹ. Thời buổi nào rồi còn cải trang thành nam nhân?

Ta lủi thủi quay về bàn uống nước:

– Nhưng ta thích bộ dạng này.

Thái chẳng nói chẳng rằng, chỉ tay vào phòng thay đồ. Một lúc sau, ta cũng đứng lên, vờ nghe theo lời hắn. Thế rồi, chỉ một giây sau đó, ta nhảy phốc qua đường cửa sổ và biến đi mất hút. Chắc hẳn, hắn đang giậm chân vung tay vì tức tối.

Ta nghĩ thầm, nếu sinh ra đã là nam nhân, hẳn ta phải là một soái ca người người mến mộ. Nhưng với thân phận là một cô nương, ta không mấy tự tin với nhan sắc này. Ngoài kia, cô nương nào cũng “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”, hơn ta những ngàn bậc. Đến cả cô nương Lạc Uyển ngày ngày sống trong bóng tối cũng đẹp đến nao lòng. Còn ta, dịu dàng không, nết na càng không nữa. Thôi thì, ta cải trang thành nam nhân có khi còn êm đẹp hơn nhiều.

Mải nghĩ, ta không để ý mình đã đến tri huyện từ bao giờ. Việc đột nhập đối với ta không khó, nhưng để tìm cho ra manh mối về thân sinh ta năm xưa lại không phải là chuyện dễ. Quanh đi quẩn lại, ta cũng chỉ thu về một cuốn tập tổng hợp những cái tên từng xuất hiện tại Hoàng Mộng vào giai đoạn mười chín năm trước. Đoạn, ta thoát khỏi thư phòng và trở về phòng trọ.

Thái đã ra ngoài. Ta không rõ hắn đi đâu, nhưng thật may vì ta không phải chạm mặt hắn lúc này. Vừa nhấm nháp bữa sáng, ta vừa dò tìm những cái tên đáng nghi có trong tập sổ.

Mười chín năm trước, tức năm 1878, Hoàng Mộng xảy ra một cuộc đại bạo loạn. Ta không rõ phe phái nào đã gây ra sự kiện trên nhưng rất nhiều người ở Hoàng Mộng đã phải bỏ mạng. Ta đang nghi ngờ, cha mẹ ta là hai trong số những người xấu số năm ấy. Cuốn tập trên tay ta cũng đang liệt kê đến những cái tên của người đã mất. Nhưng phải mà biết họ của thân sinh ta, ta đã không phải vò đầu bứt tai, choáng váng trước trăm nghìn dòng tên lạnh lẽo vô hồn.



Đến giờ, ta hoàn toàn không có manh mối gì về nguồn gốc của mình. Nhưng có một điểm ta có thể bấu víu lấy, rằng một số nhân thân của người đã khuất vẫn còn sinh sống tại Hoàng Mộng. Ta sẽ đến tìm và xác thực lại một lần nữa, xem xem mười chín năm trước, họ có đánh mất một đứa bé sơ sinh nào hay không.

– Không, năm đó chỉ có mẹ và cha ta qua đời. Ta cũng không có người em nào mới sinh hết. – Một vị nam nhân trẻ tuổi khẳng định. Trong cuốn tập, người này được xác nhận là con trai duy nhất của một cặp phu phụ trẻ. Sau khi cha mẹ mất, hắn trở về sống với dì của mình ở cùng huyện.

Ta hỏi, liệu mẹ hắn có đang mang thai trước khi bạo loạn xảy ra hay không, nhưng hắn kiên quyết phủ nhận:

– Cô nương này, ta đã nói rồi. Ngoài ta ra, cha mẹ ta không còn thêm ai nữa.

Tuy có vẻ khó chịu nhưng ít nhất, hắn đã nói cho ta điều ta cần biết. Trong một ngày, ta đã nhận về rất nhiều câu trả lời tương tự. Những cái tên dần bị ta gạch bỏ. Nhưng xem ra, ta cần nhiều hơn một tuần để tra xét từng hộ gia đình sinh sống tại đây. Thế nên, trong thời gian đó, ta sẽ không về lại cốc.

Khi ta nói cho Thái biết ý định của mình, hắn chỉ nhún vai:

– Em sẽ phụ chị.

– Dù sao, đây cũng là chuyện của riêng ta.

– Em biết. Ngoài việc muốn giúp chị ra, em còn muốn về cốc sớm. Nếu chị đi lâu quá, em e Đình Quyết không giữ nổi chân sư phụ đâu. Người sẽ xuống núi tìm chị đó.

Nghĩ đến cảnh phải chạm mặt sư phụ và Đình Quyết tại Hoàng Mộng, nghe hai người họ thi nhau trách mắng, ta chỉ mong có chiếc bao bố gần đó để chui đầu vào. Dù rằng đã bước sang tuổi mười chín nhưng ta chưa từng thoát khỏi sự bảo bọc có phần thái quá của sư phụ và đại sư huynh. Trong mắt họ, ta luôn là một đứa trẻ ương bướng nhưng ngây ngô.

– Được rồi. – Ta khoát tay – Cứ vậy đi. Hai chúng ta cùng điều tra. Ta cũng không muốn sư phụ đi tìm đâu.

Có sự giúp đỡ của Thái, trong những ngày sau đó, chúng ta đã nhanh chóng rà soát toàn bộ huyện Hoàng Mộng. Sau khi loại trừ, ta và Thái đều đồng tình với kết quả rằng, chỉ có duy nhất hai dòng họ: Đoàn và Hoàng là đáng nghi. Gia đình hai họ đều đã tử nạn sau trận bạo loạn. Do đó, việc xác minh nhân thân của họ là hoàn toàn vô nghĩa.

Lúc này, ta nghĩ đến việc rà soát vị trí nơi từng là nhà của dòng họ Đoàn và Hoàng.

– Em sẽ đến nhà họ Đoàn. – Thái xung phong – Chị đi nhà còn lại nhé.

Nhà họ Đoàn nằm tại vị trí giáp rừng, xung quanh không có hộ dân nào sinh sống. Còn nhà họ Hoàng lại nằm ở phía bên kia Hoàng Mộng, tuy rằng phải đi xa hơn nhưng ít nhất không hiu quạnh bằng nhà họ Đoàn.

– Ừ. – Ta gật vội – Mau đi còn kịp.

Lúc bấy giờ, trời đã về chiều. Ta cầm kiếm, búi lại tóc cho chỉn chu rồi phóng ra từ đường cửa sổ. Không lâu sau, ta đã đứng trước nhà họ Hoàng. Năm ấy bạo loạn, cả nhà họ đều chết cháy. Sổ sách có ghi, gia đình năm người gồm đôi phu phụ trẻ, hai thân sinh của người chồng và đứa con nhỏ mắc kẹt trong nhà, xung quanh hàng xóm đã sơ tán, bọn họ khản cổ kêu cứu nhưng chẳng mấy tác dụng, cuối cùng ngộ độc khói đến chết.

Bước qua ngưỡng cửa chính, ta rùng mình lạnh lẽo trước luồng oán khí đang bủa vây lấy căn nhà hoang. Khung cảnh tan tác, tiêu điều, bát hương thờ gian chính nguội lạnh, ba chân hương cắm sâu đã gần hai mươi năm tuổi. Gia đình họ không còn hậu thế, không còn ai ngày ngày hương khói cho người đã khuất. Nghĩ mà thấy chạnh lòng biết bao.

Ta nghe nói, nhà họ Hoàng năm xưa không khá giả gì. Cha mẹ người chồng già cả, quanh năm ốm yếu không còn khả năng lao động. Người chồng sinh ra đã tật nguyền, chỉ biết bốc thuốc sống qua ngày. Người vợ là lao động chính nuôi bốn miệng ăn. Hai tháng trước ngày bạo loạn, người vợ hạ sinh một người con.

Lúc nghe được tin này, ta đã tin quá tám phần rằng mình chính là con gái nhà họ Hoàng. Nhưng quả thật, sự thật cả gia đình đều đã thiệt mạng quá sức đau lòng. Ta có cảm giác trái tim mình đang tách ra thành những phần nhỏ, rơi rụng rồi từ từ tan biến vào hư vô. Nếu cha mẹ, ông bà ta thật sự đã chết trong vụ bạo loạn, ta thề sẽ giết kẻ gây ra mọi sự này, bất kể việc trước đây ta chưa từng giết người. Đam Mỹ H Văn

Thế rồi, ta tự trấn tĩnh bản thân mình, chầm chậm tiến vào bàn thờ tổ tiên. Sau một hồi lau dọn, ta lặng lẽ cắm bốn nén hương lên bát, khấn lạy đàng hoàng.



Đang lẩm bẩm, ta bất ngờ nghe thấy tiếng động đằng sau lưng mình. Khi ngoảnh lại, ta đã thấy Ngạn Khanh bước đến. Chàng hạ ô xuống, bước đến ngang hàng với ta. Đoạn, chàng cắm năm nén nhang, chắp tay rồi khấn lạy.

– Sao ngài lại đến đây? – Sau khi ra khỏi phòng thờ, ta bắt đầu lên tiếng.

– Cô đoán xem.

Ta đảo mắt, như thường lệ nguýt chàng một cái:

– Ngài không bao giờ không đáp lời ta, nhưng quả thật những câu trả lời chẳng bao giờ đúng trọng tâm.

– Biết vậy sao cô còn hỏi?

– Chẳng phải giao tiếp giữa người với người hầu hết đều là câu hỏi sao? Ta muốn biết, nên ta hỏi.

– Nhưng ta không muốn trả lời. – Nói rồi, chàng ung dung bước trên hành lang căn nhà vắng.

Ta chập chững theo sau như trẻ lên ba, vừa cố không để mất dấu chàng, vừa lượt qua những căn phòng tồi tàn trên đường đi.

– Ngài có ngạc nhiên nếu ta mang họ Hoàng không, Ngạn Khanh?

Ta cẩn thận quan sát chàng.

– Cô nghĩ mình mang họ Hoàng, nên mới thắp hương cho họ à? – Chàng bật cười như thể những suy nghĩ ấy thật ngây thơ. Nhưng ta cho rằng, chưa bao giờ là quá muộn để nhớ về nguồn cội, nhất là khi ta đã xa nhà gần hai thập kỉ.

– Chứ ngài muốn ta trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa sao? Đến cha mẹ còn không thèm cúng bái?

– Ta chỉ thắc mắc, làm sao cô chắc chắn họ là gia đình cô?

Phải rồi, ta không hề có chứng cứ trong tay. Tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, và câu chuyện về đứa trẻ sơ sinh vẫn chưa hoàn toàn được xác thực.

– Không lẽ ngài thật sự biết gia đình của ta? – Ta nghi vấn.

– Sao ta có thể biết gia đình của cô được? – Ngạn Khanh ngoái đầu nhìn lại. Nhưng sao ta có cảm giác chàng đang nói dối.

Chúng ta không từ mà biệt. Ta đi về phía dãy nhà mập mờ sáng của huyện, Ngạn Khanh biến mất sau những cánh rừng sâu hun hút. Hôm nay, ta không thu được manh mối gì. Chẳng biết Thái khi trở về có mang được tin tốt gì hay không?

***

– Em không tìm thấy nhà họ Đoàn. – Thái thả mình xuống phản, chán chường thông báo. Ta đứng lên rồi lại ngồi xuống, dường như không tin vào điều mình vừa nghe:



– Sao lại có chuyện đó được?

– Thì… – Hắn nhổm dậy, nhìn ta với ánh mắt hiển nhiên – Không có là không có thôi. Sao em biết được?

Ta hỏi đi hỏi lại, hắn cũng chỉ đáp:

– Này nhé, chị nghĩ đi, em đùa chị làm gì? Tại vị trí đã từng là của gia đình nhà họ Đoàn giờ đã bị san phẳng, chỉ còn là bãi đất trống trơ trọi mà thôi.

Sau một hồi tranh cãi, tóm lại, chuyện chúng ta điều tra đến đây lại rơi vào ngõ cụt. Tuy nhiên, ta vẫn có niềm tin mạnh mẽ rằng cha mẹ ta đích thị mang họ Hoàng. Dù rằng, nhà họ Đoàn đã không còn nằm trong nỗi bận tâm của ta, song, ta vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với họ năm đó.

Cuốn tập trên tay ta có ghi, gia đình này chỉ có một cặp vợ chồng già không có con. Cả hai đều làm quan lớn trên triều đình, chức vụ không hề tầm thường. Họ cũng là hai vị quan duy nhất bỏ mạng trong trận bạo loạn mười chín năm trước. Đáng lẽ, với uy quyền vốn có, họ phải trốn đi để bảo toàn mạng sống mới phải. Tại sao lại vô ý để bản thân sa vào cạm bẫy rồi chết mà không đối chứng? Hay còn một lí do nào khác nữa khiến họ buộc phải làm vậy?

Ta ảo não trông ra ngoài cửa sổ. Trời về khuya, mưa tầm mưa tã. Các sạp quán đã dọn đi, để mặt đường gạch trơ trọi, đìu hiu như phố không người. Vài tiệm rượu bắt đầu sáng đèn nhưng ô cửa vẫn khép hờ, nửa muốn nửa không muốn mời chào khách.

Khi vầng dương chiếu rọi, phố xá đâu đâu cũng tấp nập rộn ràng. Chỉ khi mưa xuống, ta mới thấy những góc khuất ẩn sau vẻ hào nhoáng mà người người đời đời tạo ra. Nếu không rời cốc, nếu không dấn thân vào những nguy hiểm, ta e mình sẽ luôn bám víu vào niềm tin rằng Hoàng Mộng chính là mảnh đất hoa lệ nhất người ta có thể tìm thấy. Nhưng khi đứng đây, trước ô cửa vấy đầy mưa bụi, ta tự hỏi, đã có bao nhiêu người chết vì bạo loạn? Bao nhiêu người bỏ mạng vì sự tắc trách của quan tham? Bao nhiêu thiếu nữ phải tự tử vì sự thâu tóm đội lốt chính nghĩa của những kẻ máu lạnh? Mảnh đất hoa lệ ư? Hoa đâu ta không thấy, chỉ thấy lệ đổ từng dòng trên gò má của những mảnh đời khốn khổ.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, ta hướng mặt về phía Thái, quả quyết tuyên bố rằng:

– Ta sẽ mở lại vụ án bạo loạn năm xưa.

Thái nghe xong chỉ muốn nằm lăn xuống gầm giường trốn tiệt.

– Chị à, chị còn tỉnh táo không?

Ta kiên quyết nhắc lại:

– Ta sẽ giải oan cho những người đã khuất.