Dưới Mái Hiên

Chương 31: 31: Sân Bóng




Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, nghỉ hè chính thức bắt đầu.

Tháng bảy trời nóng, vừa ra khỏi cửa, luồng nhiệt nóng đã hấp chín người.

Giữa trưa Chu Thanh Dao đi bộ 2km đến thư viện đọc sách, hoặc là khi Trình Tiêu nghỉ ngơi sẽ đến nhà anh học.

Nghỉ hè nên anh bộn bề nhiều việc, giống như đăng ký vô số công việc, xếp vô số công việc từ rạng sáng đến tối muộn.

Cụ thể là làm công việc gì thì hỏi anh cũng không nói, chỉ biết là không gặp mặt thì tối anh sẽ gọi điện cho cô, giọng nói khàn khàn, âm cuối còn lộ chút mệt mỏi.

Thỉnh thoảng sẽ có thời gian nghỉ ngơi một ngày buổi chiều, cô nhận được tin nhắn Trình Tiêu gửi đến.

-- Sân bóng Lâm Đại.

Tròng lòng cô vô cùng vui vẻ, thay một bộ quần áo yếm màu đỏ, thêm một đôi giày chơi bóng trắng, đeo thêm một túi nhỏ màu nâu ca cao chuẩn bị ra ngoài.

“Dao Dao.”

Đột nhiên Lý Tuệ gọi cô lại.

Cô quay đầu lại, dừng bước chân.

“Chiều này dì và bố con có hẹn đến nhà mẹ dì ở Nam Thành, đêm nay sẽ ngủ ở đấy một đêm, con ở nhà đóng cửa cho cẩn thận.

Hai mắt Chu Thanh Dao sáng rực lên, nhưng vẫn chặn lại sự vui mừng như điên của mình, bình tĩnh nói: “Được.”

Cô xoay người ra ngoài, đợi một chút cũng chẳng thấy ai, mới nhảy chân sáo, thể hiện cảm xúc vui vẻ của mình.

Ngũ quan Chu Thanh Dao giống con nít, đôi mắt cong cong như trăng khuyết thành thuyền nhỏ, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, thân thể nhỏ gầy, mang theo hơi thở vườn trường nói là học sinh cấp hai cũng không quá.

Sân bóng Lâm Đại cách nhà cô không xa, đi bộ khoảng 2km trên đường còn tâm lý mua thêm nước, tưởng tượng đến bản thân có thể quang minh chính đại nhìn anh đá bóng không khỏi vui vẻ.

Trước kia, cô toàn trốn trong góc tối liếc mắt một cái, nhìn lén khiến mặt đỏ tai hồng cũng không dám thể hiện ra chút nào.

Không nghĩ đến ảo tưởng là tốt, nhưng khi vừa đến nơi, sân nóng như hung khói khiến cô hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Sân bóng rất lớn, sinh viên vây quanh hơn nửa sân, đối lập với vẻ non nớt của cô, người ta eo nhỏ chân dài, một thân áo đầm, vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, ngay cả nói chuyện cũng như đang làm nũng.

“Số 11 kia không tệ nha…”

“Thật đẹp trai, dáng người nhìn cũng ổn, không biết có bạn gái chưa…”

“Tớ nghe nói cả hoa khôi của khoa kinh tế và quản lý đều ở đây, đến nhìn số 11…”

“Mỗi lần cậu ấy đến đá bóng, hoa khôi các khoa đều ở đây.”

“Thật hay giả thế? Tin tức nóng nha…”

“Đá bóng thật tốt, dáng người cùng đẹp, mấy cô ấy thích cũng chẳng lạ gì, số 11 này cái gì cũng tốt chỉ là không cởi quần áo, thấy không rõ có bao nhiêu cơ bụng.”

“Trời ạ, thật chán…”



Chu Thanh Dao rầu rĩ đứng bên cạnh nghe mấy nữ sinh nói chuyện phiếm, khí chịu nhìn người nào đó mặc áo số 11.

Cô âm thầm nghĩ, sau này có phải nên mua cho anh một gói bảo hiểm bảo vệ đầu không?

Người này cho dù không nói gì, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tức chết cô rồi.

Mặt trời buổi chiều rất gắt, anh đang điên cuồng chạy đuổi bóng trên sân, logo đặc biệt bắt mắt trong cuộc bình chọn của các sinh viên đại học có kiểu tóc khác nhau, hơn nữa vẻ mặt cương nghị, hoàn toàn chính là hình tượng đàn anh kiêu ngạo, bất kham trong tiểu thuyết.

“Huýt.”

Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.

Trình Tiêu nhìn phía ngoài sân bóng một vòng, cuối cùng trong đám người cũng tìm thấy cô gái nhỏ mặc đồ màu hồng kia, đầu đội nón, cực kỳ giống nhân vật anh đào nhỏ trong phim hoạt hình.

Anh nở nụ cười, bản thân cô gái này sao lại thấy ngốc ngốc lại vừa đáng yêu đáng phạm quy thế.

Anh nâng bước đi qua chỗ kia, đội trưởng phía sau gọi anh, “Trình Tiêu, cậu đi đâu thế?”

Anh nhẹ nhàng đáp lời, “Bạn gái đến đây, em đi một chút.”

Chỉ một câu nói mà mấy cầu thủ khác trên sân nghe thấy đều ngạc nhiên, đều tò mò nhìn qua.

Bạn gái của Trình Tiêu…

Là xinh đẹp đến thế nào mới có thể xứng đôi với anh chứ.

Sau đó, vô số ánh mắt nhìn theo hướng anh di chuyển, mãi đến khi đến trước mặt một cô gái nhỏ mặc quần yếm trẻ con mới dừng lại.

Mọi người trợn to mắt kinh ngạc.

Trong đó có một người lớn gan nói, “Sẽ không phải là… yêu đương với trẻ vị thành niên chứ?”



Trình Tiêu nhìn cô, vẻ mặt luôn mang theo ý cười, vừa dịu dàng vừa cưng chiều, thấy cô buồn bực không vui, cái miệng nhỏ nhắn cong lên có thể treo được bình dầu.

Giọng anh dịu dàng lau mồ hôi cho cô, “Nóng không?”

Chu Thanh Dao liếc mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của các nữ sinh bên cạnh, mãi đến khi sống lưng thẳng tắp, trái tim ham hư vinh nổi lên.

“Ừm.” Cô nhẹ giọng làm nũng.

“Em đến dưới gốc cây đợi anh chút đi, sau khi kết thúc lại đến tìm em.”

Cô lắc đầu không muốn, “Muốn xem anh đá bóng.”

“Vậy em cách xa xa một chút, người nhỏ thế này đừng để bị bóng đụng trúng.”



Chu Thanh Dao sửng sốt hai giây, mới ý thức được anh đang cười, cô xấu hổ liếc mắt trừng anh một cái.

Trình Tiêu sờ đầu cô, “Dáng người nhỏ nhưng tính tình rất lớn nha.”

Anh thuận tay lấy chai nước đá trong tay cô, chỉ một lát, đã không thấy đáy rồi.

Ánh mặt trời như lửa nóng đốt người, đồng phục chơi bóng trên người anh đẫm nước, mang theo đồ sạch đến, vốn dĩ muốn thay trước mặt cô.

Kết quả vừa mới kéo vạt áo lên, các nữ sinh bên cạnh đã kìm nén không được mà hô lên.

Chu Thanh Dao không đồng ý, nhanh tay lẹ mắt ngăn động tác cởi áo của anh.

“Hả?”

Anh cúi đầu nhìn cô, có chút khó hiểu.

Cô gái nhỏ mặt bị phơi nắng đến hồng lên, không được tự nhiên lầm bầm, “Không được cởi ra.”

Trình Tiêu có chút ngạc nhiên, sau đó từ mắt cô nhìn một vòng sang có nữ sinh bên cạnh, chớp mắt đã hiểu rõ.

“Nhỏ mọn như thế?” Anh cười nhẹ.

Chu Thanh Dao vô cùng thành khẩn, gằn từng tiếng: “Chính là nhỏ mọn thế đấy!”

“Được.”

Anh thỏa hiệp xoa xoa cái mũi nhỏ của cô, “Nóng chết anh rồi.”

Chờ khi anh trở lại sân bóng, đội trưởng nghi ngờ nhìn quần áo chơi bóng ẩm ướt dính trên người anh, “Không thay quần áo sao?”

Trình Tiêu cười cười, “Bạn gái không cho.”

Mọi người khác cười ha ha, “Không ngờ Tiêu gia lại là người để vợ quản nghiêm nha…”

Tất cả mọi người đều cười, Trình Tiêu cũng không để ý đến lời họ nói, ánh mắt nhìn về dáng người nho nhỏ bên ngoài sân bóng.

Vợ quản nghiêm thì tính là gì.

Cô muốn cái gì, anh cũng sẽ làm hết sức để cho cô.

Vì cô mà sống, cũng chẳng phải nói suông.

Sau khi kết thúc, đội trưởng hẹn buổi tối cùng nhau ăn liên hoan.

Trình Tiêu hỏi ý cô, cô do dự một chút cuối cùng vẫn đồng ý.

Thật ra trong lòng cô càng muốn hai người ở riêng với nhau, dù sao đã mấy ngày không gặp anh rồi.

Nhưng cuộc sống có rất nhiều thứ tạo thành, cô không thể chỉ tham gia một chút nhỏ của anh, sau đó lại bài xích toàn bộ người khác cách xa anh.

Thích một người thì nên thích toàn bộ mọi thứ của người đó.