Dưới Mái Hiên

Chương 30: 30: Thiên Thần




Ngõ nhỏ rất tối, con chó nhỏ ở đầu ngõ nổi điên sủa ầm ĩ về phía cô.

Cô sợ tới mức chạy chậm một mạch đến dưới tầng nhà Trình Tiêu, run rẩy vì sợ, hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được.

Đèn hành lang nhấp nháy lúc sáng lúc tối, hai ba con côn trùng bay loạn xạ quanh bóng đèn đầy bụi bẩn, in thành chấm đen mờ mờ trên mặt đất âm u.

Xung quanh âm u tĩnh mịch, hai tay cô nắm chặt cặp sách, dè dặt đi lên tầng.

Dừng ở cửa nhà anh, cô vừa định móc chìa khóa ra, thì lại bất ngờ phát hiện cửa đóng không chặt.

“Trình Tiêu ơi?”

Cô khẽ gọi, thử đẩy cửa đi vào.

Trong nhà không bật đèn, khắp nơi không có ánh sáng, đến gần một chút, mùi rượu xộc vào mũi khiến cô suýt thì nôn ra.

Cô tưởng Trình Tiêu uống say nên nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, tay sờ soạng trên tường tìm công tắc đèn.

“Tách.”

Đèn sáng.

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, cô sợ tới mức ngừng thở.

Xoay người lại thì đụng phải khuôn mặt bóng dầu, cuốn theo mùi rượu hôi rình nồng nặc cả người, mồm đầy răng xấu xí, cười cực kì thô bỉ.

Là cậu của Trình Tiêu!

“—— Á!”

“Ưm!!!”

Miệng bị người ta bịt lại, mùi thuốc lá ghê tởm xộc vào mũi cô, hun cô đến nỗi sắp không thở nổi.

“Con mẹ mày, không được kêu!”

Người nọ hung tợn quát lên ở bên tai cô, mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn cô vừa ghê tởm lại vừa phóng túng. Tầm mắt đi xuống, dừng lại chỗ trước ngực hơi hơi nhô lên của cô

“Kỹ thuật của thằng Trình Tiêu này không ổn rồi, sờ lâu như vậy mà còn chưa to lên…”

Ông ta cúi đầu dí sát vào mặt cô, cho dù cách một bàn tay thì vẫn ngửi thấy mùi thối hoắc trong miệng ông ta.

Nói xong, cái tay kia xoa nắn sau eo cô. Đầu óc Chu Thanh Dao tê cứng, không biết cơ thể gầy nhỏ lấy quyết đoán từ đâu ra, cô dùng một chân đá mạnh vào đũng quần của ông ta.

Lão già đó đau đớn rên lên thành tiếng. Tranh thủ lúc được thả ra khi ông ta lùi lại, cô vội vàng mở cửa ra để chạy trốn, nhưng cửa vừa mới mở ra một khe hở nhỏ, mái tóc ngắn của cô đã bị người ta túm lấy từ phía sau.

“Mẹ mày chứ, còn định chạy à?!”

Cô bỗng nhiên bị kìm chế không thể động đậy, cơn đau xé da đầu nhoáng cái đã ép ra nước mắt, cô cứ thế bị người ta kéo mạnh vào trong phòng.

“Rầm!”

Cửa gần như đóng sầm lại trong điên cuồng.

Cô bị quăng mạnh lên sofa, cặp sách trong tay thuận thế lăn xuống đất.

Lão già đó dí sát vào, đá bay cặp sách vướng víu.

Chu Thanh Dao vẫn còn lo cho phong bì ở trong cặp, cho dù người đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, vô cùng chật vật thì cô vẫn gắng gượng cử động cơ thể đau đớn để lật xuống sofa, ôm chặt cặp vào trong ngực.

Lão già này đã quen lăn lộn ở bên ngoài, vừa nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng mất tự nhiên của cô thì đã thấy có điều mờ ám.

Ông ta bước từng bước đến gần, cả người chìm trong ánh đèn mờ mịt, cười tủm tỉm hỏi cô: “Em gái nhỏ ơi, giấu cái gì mà như báu vật thế?”

Cô gái nhỏ bị hoảng sợ quá mức nên cả người đều đang run lẩy bẩy.

Thấy cô co rúm lại không lên tiếng, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay xuống cướp cặp của cô với ánh mắt u ám.

“Con điếm thối này, đưa đồ đây cho ông!”

“Không được!”

Cô hét lên đầy đau đớn, nước mắt lăn xuống ào ào, dùng hết sức lực trong người để liều chết bảo vệ.

“Cứu với… Cứu…”

“Bốp!”

Một bàn tay to tát mạnh tới, tát cho cô nổ đom đóm mắt, tiếng kêu cứu đã lọt vào cổ họng cũng bị ép phải nuốt lại.

Má phải cô sửng đỏ ứ máu, nóng lên rát bỏng, nhưng lúc này, cô không để ý được nhiều như vậy. Ông ta dùng biện pháp mạnh để cướp, cô cũng điên cuồng dùng hai chân để đá ông ta.



Nhưng sức mạnh của nam nữ khác nhau, chút sức lực như mèo này của cô đâu phải là đối thủ của ông ta. Trong lúc giằng co, bả vai cô bị người ta đá mạnh một phát, là kiểu đau đớn xuyên tim.

Người đàn ông đó cũng nổi giận, miệng hùng hổ mắng chửi thô tục, hung ác đá mạnh một cái vào trên đùi cô. Chu Thanh Dao bị đau thì hét lên, chỉ trong chớp mắt cặp sách đã bị cướp mất.

Trong lúc mông lung vì hai mắt đẫm lệ, người đàn ông đó đã mở cặp cô ra, trông thấy phong bì ở bên trong thì hai mắt sáng lên, dáng vẻ đói khát kia tựa như kẻ nghiện tìm thấy thuốc phiện.

Ông ta thò tay ra lấy, bụng chân đột nhiên truyền đến cơn đau tê tái. Người đàn ông đó nhíu mày hừ nhẹ, cúi đầu thì thấy cô gái nhỏ kia đang ôm chặt cẳng chân mình, hàm răng sắc nhọn dùng sức, cắn chân mình không chịu nhả.

Ông ta đau tới hít sâu, rung chân né tránh sự cắn xé của cô, nhưng đứa con gái này vẫn cứ dồn hết sức lực không cho ông ta đi.

“Con mẹ mày, còn không buông ra đi!”

“Đó là của Trình Tiêu, ông không được lấy!”

Cô khàn giọng hét chói tai, chỉ tưởng tượng đến việc số tiền anh vất vả kiếm được bị kẻ này cướp đi thì cô đã đau lòng không khác gì bị người ta đâm nát bấy. Cô khó chịu đến mức không ngừng rơi nước mắt, hai tay càng quấn càng chặt tựa như dây leo.

Lão già say rượu bị cô chọc cho nổi khùng, đá một phát vào ngực cô. Cô văng ra sau theo quán tính, còn chưa kịp cảm nhận cơn đau bỏng rát ở ngực, khi ông ta hốt hoảng cầm cặp vọt ra cửa, cô gái nhỏ lại dũng cảm bò qua, tiếp tục quấn lấy chân ông ta.

“Không được! Ông không được lấy đi!”

Ông ta hoàn toàn phát điên, dùng cả tay lẫn chân để thoát khỏi cô, đá cô, đánh cô.

Mỗi một cú đánh mạnh rơi xuống người, cơ thể cô đều phải chịu đựng một lần đau đớn như tan thành từng mảnh.

Cô rất gầy, tựa như con kiến có thể dễ dàng bị người ta bóp chết.

Một cái, lại một cái, động tác vừa tàn nhẫn lại vừa mạnh, cơn đau liên tục làm tê mỏi thần kinh. Đầu óc cô bắt đầu mơ hồ, thất thần rớt xuống vực sâu.

Mãi cho đến khi… cô mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa.

Cả người cô bị mồ hôi thấm ướt, kiệt sức ngã xuống đất.

Ánh đèn trong phòng nhấp nháy liên tục, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt, dáng người cao lớn của Trình Tiêu như ẩn như hiện.

Chu Thanh Dao như trút được gánh nặng, choáng váng ngất đi luôn.

Bên tai chợt vang lên tiếng gào thét giận dữ điên cuồng của người con trai ấy, lão già kia bị đè xuống đất đánh đấm tàn nhẫn, cú đấm nào cũng vào tận thịt. Miệng ông ta hộc ra toàn là máu tươi, rên rỉ đau đớn.

Không biết bao lâu sau, chợt có cơ thể nóng bỏng ôm lấy cô, cô gian nan mở mắt ra, Trình Tiêu bế cô lên đi vào phòng.

Ánh mắt anh u ám, cơn giận chưa tiêu.

“…Trình Tiêu.”

Một tiếng gọi yếu ớt, cuối cùng anh đã lấy lại chút tinh thần.

Vừa mới vào nhà đã nhìn thấy cảnh kia, quả thật anh còn có ý muốn giết người luôn rồi.

“Con chó ghẻ” kia bị đánh tới mức nói bậy nói bạ cầu xin tha thứ, một câu “cháu ngoại trai tốt”, một câu “thằng con rơi mất dạy”,...

Trình Tiêu như mất hồn, vung nắm tay liên tục, cú đấm nào cũng có quyết tâm đánh chết người.

Mãi cho đến khi người nọ hoàn toàn mất ý thức, Trình Tiêu mới miễn cưỡng lôi ông ta ra khỏi nhà với ánh mắt u ám, ném ở bên cạnh đống rác dưới tầng một.

“Trình Tiêu…”

Chu Thanh Dao như thể hơi hơi tỉnh táo lại, nghe thấy hơi thở của anh, người mới hoàn toàn yên tâm, vùi vào trong ngực anh rồi cọ cọ như đang làm nũng.

Cô thật sự rất sợ.

Nhưng may mà mọi thứ đều chưa mất.

Cô vui vẻ cười rộ lên, hồn nhiên quên mất người mình đầy vết thương ứ máu.

Cảm xúc nóng giận của Trình Tiêu còn chưa hoàn toàn bình thường trở lại, anh bật điều hòa, muốn khiến cho cô thoải mái hơn một chút.

Người cô rất nóng, nóng như quả cầu lửa, anh xoay khuôn mặt nhỏ của cô ra để quan sát, cô sợ bị anh trông thấy gò má sưng to nên không phối hợp mà rúc vào trong ngực anh.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng anh hơi trầm thấp, nhưng vẫn dịu dàng như trước.

Anh nhéo cái cằm nhỏ xinh của cô rồi khẽ nâng lên, má phải sưng đỏ bị lộ dưới ánh đèn.

Anh mím chặt môi, cảm giác ấy còn hành hạ anh hơn cả khi tim bị dao cắt.

Cô gái mà mình cẩn thận che chở, bị va một cái mà anh còn thấy khó chịu, huống chi là phải chịu đựng hành động bạo lực biến thái như này.

Cô gầy yếu như vậy, chỉ nhớ lại thôi cũng biết cô phải đau cỡ nào.

“Đau không?” Anh cẩn thận từng ly từng tý chạm vào.



Chu Thanh Dao nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh thì mặt mày cong lên, cười ngây ngô ra vẻ không thèm để ý: “Không đau.”

Trình Tiêu im lặng nhìn cô, không lên tiếng, cô gái nhỏ bị nhìn chằm chằm thì có chút không biết làm sao, không biết có phải anh đang giận hay không.

“Em…”

Câu nói tiếp theo đột nhiên bị cắt đứt.

Anh bỗng kéo cô vào trong ngực, ra sức ôm chặt lấy cô.

Trên người cô rất đau, nhưng giờ phút này, tim lại ấm, tựa như ngâm mình trong suối nước nóng, dòng nước ấm chảy xuôi từ từ vỗ về linh hồn cô.

“Rất xin lỗi, là do anh về muộn.” Giọng nói của anh nặng nề, vừa tự trách lại vừa buồn phiền hối hận.

“Không đau thật mà.”

Cô sợ anh không tin nên còn thêm mắm dặm muối để giải thích: “Chỉ như muỗi đốt thôi, không sao đâu.”

Trình Tiêu chậm chạp ngẩng đầu lên, vuốt ve mặt cô: “Trên người có vết thương nào khác không?”

“Không.” Cô trả lời rất nhanh.

Trình Tiêu nhíu chặt mày, rõ ràng là không tin, giả vờ muốn cởi đồng phục trường của cô ra để kiểm tra.

Chu Thanh Dao không chịu, ngượng ngùng né tránh mấy lần, bả vai bầm tím đụng vào tay anh, đau tới nhe răng trợn mắt.

Anh phát hiện ra sự thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, hô hấp trở nên nặng nề: “Ở đâu, để anh nhìn xem.”

“Không nặng, chỉ cọ qua một chút thôi.”

“Dao Dao.” Trình Tiêu lộ ra vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cô gái nhỏ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chọc chọc vào bờ vai săn chắc của anh, chuyển chủ đề nói chuyện: “Có thể lấy cặp sách giúp em không?”

Trình Tiêu nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, xoay người đi ra ngoài đem cặp cô vào.

Cô cười tủm tỉm nhận lấy, móc phong bì mà cô liều mạng bảo vệ ở bên trong ra.

“Cái này, cho anh.”

Anh sửng sốt, thật thà nhận lấy: “Cái gì đây?”

Cô cười mà không nói, thấy anh bóc phong bì ra, nhìn chằm chằm vào xấp tiền nhân dân tệ đỏ chót, ngẩn ra cỡ mấy giây.

“Em trả lại di động, đổi thành cái nhỏ hơn. Đây là tiền thừa, có nó, anh sẽ không phải vất vả như vậy trong khoảng thời gian này…”

Trình Tiêu nhìn đôi mắt cười ngây thơ của cô, lồng ngực bị cái gì đó chọc vào, vừa chua xót lại vừa ấm áp.

Khóe mắt anh ươn ướt, dời tầm mắt đi, giọng nói nghẹn ngào: “Dao Dao, em…”

“Em mới bao lớn đâu, dùng di động xịn như vậy làm gì, có thể có cái để liên lạc với anh bất kỳ lúc nào, em đã thấy rất đủ rồi.”

Cô nhẹ nhàng kéo tay anh, cảm nhận cơ thể nóng hừng hực của anh. “Trình Tiêu, em biết anh thương em, cho nên mới muốn cho em thứ tốt nhất. Nhưng em thật sự không để ý tới vật ngoài thân. Mong muốn lớn nhất của em là anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút, không cần phải sống mệt mỏi như này, gian nan như thế.”

Trình Tiêu nhìn xuống, nhếch môi cười một tiếng.

Nụ cười ấy xen lẫn quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Khoảng trống trong tim được sự tinh tế mềm như bông lấp đầy trong nháy mắt, đó là ấm áp và hạnh phúc mà anh chưa từng có bao giờ.

“Đây là thứ mà em liều chết cũng phải bảo vệ à?”

Cô gật đầu, cười ngọt ngào: “Ừ.”

Trình Tiêu thở dài một tiếng nặng nề, sau đó lại cong môi cười luôn, như thể tự giễu.

“Em nói xem, trước đây anh sống khổ cực cỡ nào, mà ông trời mới có thể rủ lòng thương anh như vậy…”

Cô chớp chớp mắt, nghe không hiểu.

Màu mắt anh dịu dàng như giọt nước: “Phái một thiên thần đến bên cạnh anh.”

Mặt Chu Thanh Dao đỏ lên, cô lẩm bẩm nói: “Em không hề tốt như thế…”

Trình Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp có thể dễ dàng trêu chọc trái tim cô bất cứ khi nào.

“Dao Dao.”

“Ơi…”

“Cuộc đời sau này của anh, chỉ sống vì em.”