Điện thoại sắp rơi được những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy, sau đó có một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán Phó Dung Hồi, thấy nhiệt độ cơ thể anh ấy hơi thấp, Hình Lệ lập tức đóng chặt cửa sổ trong phòng bệnh lại, ngăn không cho khí lạnh ùa vào, sau đó lại xoay người nhìn về phía người đàn ông gầy gò tái nhợt bên mép giường.
Tinh thần Phó Dung Hồi trông có vẻ mệt mỏi, nơi cổ áo của bộ đồng phục bệnh nhân rộng mở là chiếc cổ thon gầy kéo dài xuống xương quai xanh, làn da mất hết huyết sắc, có thể loáng thoáng nhìn thấy những mạch máu màu xanh nổi lên, mí mắt của anh ấy cũng đỏ lên bất thường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cô ấy.
Vừa rồi anh ấy đã gắng gượng gọi điện cho Tạ Âm Lâu suốt một phút đồng hồ, xem ra bệnh tình lại nặng hơn rồi.
Hình Lệ bước đến gần, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn, bớt đi vẻ nũng nịu so với ngày thường: “Phó tổng bảo anh dưỡng bệnh cho tốt, đừng quá quan tâm tới chuyện của anh ấy, lại sắp đổ bệnh nữa rồi... Tôi định đến nhà ăn mua một bát mì, lấy sợi mì treo cổ tự tử trước phòng bệnh của anh xem như tạ tội.”
Phó Dung Hồi mỉm cười, cổ họng yếu ớt ngứa ngáy bắt đầu ho khan, anh ấy vươn tay tìm kiếm chiếc khăn tay bằng lụa dưới gối, nhưng đã bị Hình Lệ cầm lấy trước, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi giữa ngón tay mang theo nhiệt độ thuộc về cô ấy.
Tay chân của người bệnh lạnh đến thấu xương, chỉ một chút nhiệt độ của cơ thể bình thường cũng có thể khiến anh ấy cảm thấy nóng rực. Sau một hồi yên lặng, Phó Dung Hồi nén lại sự khác thường trong lòng, trầm giọng nói: “Chỉ trách thân thể này của tôi đã thối nát đến mức không thể cứu vãn được, Hình Lệ, tôi không muốn sau khi mình ch3t anh trai phải sống một mình lẻ loi trên thế giới này... Nhà họ Phó sụp đổ, chỉ có anh ấy gánh vác trách nhiệm của gia đình ở cái tuổi nhiệt huyết nhất, tôi cũng là một người đàn ông của nhà họ Phó, nhưng lại chỉ có thể núp sau lưng anh ấy tránh mưa gió...”
“Anh tôi đã hy sinh quá nhiều cho nhà họ Phó... Cho dù tôi là một tên mù ích kỷ thì thừa lúc chưa ch3t vẫn muốn trả ơn cứu mạng nhiều năm qua cho anh ấy.” Ngón tay thon gầy của Phó Dung Hồi từ từ nắm chặt lấy bàn tay Hình Lệ, anh ấy ngước khuôn mặt vẫn còn rất trẻ lên, trên trán lộ ra vẻ mệt mỏi ốm yếu, dừng lại hồi lâu rồi nói: “Nếu có thể nhìn thấy anh trai và Tạ Âm Lâu ở bên nhau, tôi ch3t cũng nhắm mắt.”
Vẻ mặt Hình Lệ lạnh nhạt nhưng cũng hoảng hốt, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong giọng nói của mình, hồi lâu sau mới quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt đỏ hoe không cần dùng đến phấn trang điểm: “Cái gì mà ch3t cũng không nhắm mắt, bớt nói những lời không may mắn này lại đi, nhất là trong bệnh viện càng không thể nói câu này.”
Từ đầu đến cuối Phó Dung Hồi vẫn không hề buông tay Hình Lệ ra, trong lúc vuốt v3 từng chút một dọc theo cổ tay cô ấy, anh ấy cảm nhận được mạch đập bất thường của Hình Lệ. Ngay khi cô ấy cúi đầu xuống, tưởng rằng Phó Dung Hồi sẽ làm ra hành động vượt quá giới hạn thì chỉ hai giây sau anh ấy đã buông tay ra.
Bầu không khí hơi cứng lại.
Phó Dung Hồi lên tiếng, nhưng không biết là anh ấy đang nói chuyện với ai mà xoay mặt sang hướng khác: “Cô cũng đừng nhốt mình cả ngày trong một nơi lạnh lẽo như bệnh viện này, mặc nhiều váy đẹp vào, trang điểm một chút, ra thế giới bên ngoài đi đây đi đó...”
Hình Lệ không đáp lời, xem như anh ấy đang nói với không khí.
Màn đêm buông xuống, ngoài trời mưa phùn rơi lất phất, cả căn biệt thự giống như được ngâm trong hồ mực, Tạ Âm Lâu cất chiếc ô đi mưa trong suốt vào, từng hạt mưa lạnh như băng rơi trên mu bàn tay trắng ngần của cô.
Đèn cảm ứng trước cửa biệt thự phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, cô nhập năm số mật mã, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Xung quanh toàn là một màu đen nhánh, bởi vì có Phó Dung Hồi sống ở đây nên lớp thảm trải sàn rất dày, trên đường đi cũng không có vật cản, cô nắm lấy tay vịn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ bước từng bước thật khẽ đi lên cầu thang.
Trên hành lang yên tĩnh mờ tối, căn phòng nào cũng đóng chặt cửa, duy chỉ có phòng ngủ chính là khép hờ.
Tạ Âm Lâu bước vào, bên trong chưa được người giúp việc quét dọn, chiếc chăn bông màu trắng như tuyết rũ xuống cuối giường, khắp nơi là rất nhiều mảnh vỡ do cô đập phá, màn cửa sổ màu trắng bằng lụa mỏng bị gió thổi lay động, những phong thư hoa hồng đầy rẫy trên đất đập vào mắt cô.
Run rẩy đứng tại chỗ một hồi, Tạ Âm Lâu mới chậm rãi bước tới, cúi người nhặt tất cả các phong thư và hộp thư thủy tinh bị đập vỡ bên cạnh lên, đếm kỹ thì có 136 phong thư, tất cả đều được niêm phong chắc chắn bằng sáp hoa hồng trắng.
Cô ngồi xuống giữa căn phòng yên tĩnh trống trải này, đầu gối mảnh mai áp vào tấm thảm mềm mại, lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, một lúc lâu sau mới rút một tấm trong đóng phong thư kia ra.
Đôi mi rũ xuống của Tạ Âm Lâu khẽ run lên, nửa tháng nay cô ở nhà họ Tạ trốn tránh Phó Dung Dữ, vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với mối quan hệ giữa họ của mười năm sau, cô sợ rằng lại yêu sâu đậm một lần nữa thì vẫn sẽ đổi lại một giấc mộng dài.
Cô cố gắng hết sức đè nén cảm xúc bức bối trong người, xé mở phong thư đầu tiên của mười năm trước.
“Âm Lâu, tháng thứ ba sau khi rời đi, nơi này so với Tứ Thành lạnh hơn rất nhiều, anh đã ở nhà tổ của nhà họ Phó được một khoảng thời gian, rạng sáng năm giờ mỗi ngày ông cố đều có thói quen uống trà pha từ nước suối, em đã thử qua bao giờ chưa? Hẻm nhỏ ở Lịch Thành có rất nhiều hàng quán đun nước bán trà, việc đầu tiên anh làm khi thức dậy chính là cầm một cái bát sứ lớn màu xanh đi mua trà cho ông cố.”
Tạ Âm Lâu đọc đến đây, không nhận ra rằng mình đã bắt đầu sắp rơi nước mắt, rạng sáng năm giờ, hẳn là vô cùng vất vả.
Cô tiếp tục đọc xuống, lúc Phó Dung Dữ viết bức thư này chắc hẳn anh đã có chút do dự, trên mép giấy có những vết mực nhòe nhoẹt, như thể trì trệ không đặt bút khiến cho mực bị nhỏ giọt.
Trên giấy viết đầy một trang chữ ngay ngắn, anh ghi nhớ từng chi tiết khi sống trong nhà tổ của nhà họ Phó, đến cuối cùng, qua giấy bút anh viết: “Hai ngày nay, vào đêm khuya anh lại mơ thấy cảnh hoàng hôn trống rỗng trên con đường dài dưới tàng cây Hoàng Giác, em vừa khóc vừa nói với anh rằng hoa hồng đầu ngõ nở rồi, bảo anh đừng đi, bảo anh quên em chậm thôi...”
Lại là một bức thư nhòe nhoẹt khác, sáu tháng sau khi anh rời đi.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy Phó Dung Dữ lén mọi người quay về Tứ Thành thăm cô đang sốt cao không giảm, nhưng anh lại không đủ tư cách để vào nhà họ Tạ, là Trì Lâm Mặc đã chứa chấp anh, cuối thư anh viết: “Anh đã từng trắng đêm không ngủ, vô số lần nghĩ đến chuyện từ bỏ hôn ước với em. Âm Lâu, anh rất hối hận, ở cái tuổi này, anh thậm chí không thể cho em một lời hứa.”
Tay cầm phong thư của Tạ Âm Lâu bắt đầu run lên, màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, mưa hoài không dứt át đi tiếng khóc vụn vặt của cô, bức thư thứ ba bị gió lạnh thổi vào bay nhẹ đến bên mắt cá chân cô.
Sáp hoa hồng trắng được đầu ngón tay cô cẩn thận tách ra, dưới ánh đèn, hai mắt cô ngấn lệ nhìn thấy thời gian được viết trong phong thư là một năm sau đó.
“Âm Lâu, Thanh Hoài nói rằng con mèo già ở từ đường đã sinh ra một đám mèo con trong một đêm mưa, anh nhìn thấy một con toàn thân trắng như tuyết, trong vô thức lại nghĩ đến em, vì vậy anh đã nuôi nó, đặt tên là Bàn Bàn. Nó rất hiểu người, ban đêm lúc anh đun nước pha trà cho ông cố trong viện, Bàn Bàn đều cuộn mình lại thành một quả cầu vùi đầu bên chân anh ngáy. Âm Lâu, mùa đông ở Lịch Thành tuyết rất dày, anh rất muốn khi đó được ở bên em...”
Phong thư thứ tư, thứ năm...
Mỗi một đoạn mở đầu đều có bút tích viết xuống hai chữ Âm Lâu quen thuộc, nhìn những dòng chữ đã phai mờ này, cô khóc đến thất thần, trong đầu có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó. Khi đó cổ tay thon gầy của Phó Dung Dữ rời nhà xa quê sờ qua tên cô trên sách chữ Phạn, khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, một mình trong căn phòng tĩnh lặng viết xuống những phong thư này.
Anh sống trong căn nhà cũ của người khác, ánh sáng trong đêm xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ trở nên mờ ảo.
Sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài tựa hồ không liên quan gì đến anh, không ai hiểu được nỗi cô đơn mà anh đã phải chịu đựng ở tuổi mười bảy.
Tất cả khát vọng trong đời bị số phận làm cho trở nên nực cười, tất cả đều trở thành những thứ mà trong mơ anh cũng không thể có được.
Ngoài cửa sổ không có ánh trăng.
Không có tiếng gõ cửa, càng không có thanh âm khi anh trở về nhà, một khoảng tĩnh mịch.
Đến khi đọc xong bức thư thứ tám, Tạ Âm Lâu không còn sức lực để tiếp tục mở thư, ngón tay tạo thành những vệt trắng nhàn nhạt trên mặt giấy, nước mắt không ngừng chảy xuống, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, gần như không còn thấy rõ chữ nữa. Cô nghiêng người dựa vào một góc ghế sô pha, hít thở thật sâu, phong thư được bóc ra cũng trượt dọc xuống theo gấu váy màu trắng xanh.
Ngón tay cô run rẩy mở điện thoại di động lên bấm loạn, cuối cùng tìm được số điện thoại của Phó Dung Dữ.
Lúc đã gọi đi.
Trong đầu Tạ Âm Lâu chỉ có duy nhất một suy nghĩ rất mãnh liệt, đó là muốn gặp anh.
Phòng ngủ chính tối tăm bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, dưới ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại trong tay, cô khẽ ngước khuôn mặt tái nhợt lên, vịn ghế sô pha khó khăn lảo đảo đứng dậy, men theo âm thanh lê từng bước tìm kiếm, khi đến cửa phòng tắm, cả thân người cô cứ thế dần đông cứng.
Nước mắt lại một lần nữa xông lên, cô kinh ngạc nhìn về phía trước.