Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 269




Max thở ra bất ngờ và nhìn cô ấy từ trên xuống dưới. Thời gian trôi qua, cô gái trước mặt nàng đã cao hơn nàng, với tay chân mảnh khảnh, lông mày nhướng lên với đôi môi chúm chím. Hình ảnh cô tiểu thư cao quý của Livadon từ ba năm trước, người đã đồng hành cùng nàng trên chiến trường, dần hiện lên trong ký ức của nàng. Max hỏi với một giọng bối rối.

“Id-Idcilla, tại sao em lại ở Osyria…?”

“Em đang theo học ngành trị liệu tại trường đại học này từ năm ngoái. Selina cũng đang được đào tạo tại trường chính để trở thành một linh mục cấp cao!”

Max vẫn không thể tin được và mắt nàng mở to.

“Trị liệu…?”

“Thực ra, em được truyền cảm hứng từ chị và em muốn học phép thuật chữa bệnh, nhưng em không có năng khiếu về phép thuật. Thay vào đó, em bắt đầu học thuốc thảo dược và các kỹ thuật chữa bệnh. Dù gia đình phản đối gay gắt nhưng bố em đã bỏ cuộc sau khi em tự cắt tóc.”

Idcilla cười tinh nghịch, chỉ lên mái tóc cắt ngắn của mình.

“Em đã thuyết phục cha dùng số tiền mà ông đã chuẩn bị để làm của hồi môn cho em để đổi lấy đất đai, em cũng khuyên rằng số tiền thưởng của Elba nhận được từ cuộc chiến nên dành cho hôn nhân của anh trai. Và em đã chính thức hủy hôn vào năm ngoái và đi du học. Không chỉ em, mà những nữ tu sĩ từng làm việc cùng em trong đội hậu phương cũng đến hỗ trợ tu viện!”

Idcilla, người hào hứng kể lại tình hình gần đây của mình, dừng lại một lúc như thể nhận ra cảm xúc của mình đang dâng cao. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô ấy.

“Mọi người sẽ rất vui khi gặp phu nhân đấy. Phu nhân là một huyền thoại của chúng em.”

Mặt Max đỏ bừng. Khi cơn ác mộng về ‘Tiểu thư tóc đỏ' hiện ra trong đầu, lưng nàng toát mồ hôi lạnh.

“Đừng, đừng gọi chị là huyền thoại… Điều đó có hơi thái quá…”

“Không hề cường điệu chút nào. Nếu có cơ hội, hãy ghé thăm Levan. Câu chuyện về Phu nhân Calypse thậm chí còn được dựng thành một vở kịch.”

"Cái gì?! M-một vở kịch sao?”

Max vô cùng sợ hãi. Thấy vậy, Idcilla phá lên cười.

“Thực ra, đó là một vở kịch em đã làm cho một sự kiện từ thiện, và nó đã thành công rực rỡ, thậm chí còn tốt hơn những gì em mong đợi! Khi chị trở nên nổi tiếng, những chú hề và nghệ sĩ giải trí trong cugn điện đã thêu dệt thêm câu chuyện và thậm chí biểu diễn câu chuyện của chị tại sảnh hoàng gia. Ở Levan, chị gần như nổi tiếng ngang ngửa với chồng mình.”

Trong khoảnh khắc đó, Max thề với lòng mình rằng nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến Levan cho đến ngày nàng chết. Thật sốc khi biết mọi người đã thổi phồng những tưởng tượng về nàng trong suốt những năm qua. Nhìn thấy biểu hiện xấu hổ của Max, Idcilla nói thêm như thể an ủi nàng.

“Đừng quá xấu hổ… em cũng xuất hiện trong vở kịch! Em xuất hiện với tư cách là một nhân vật phản diện hung dữ, kẻ quyến rũ Phu nhân Calypse và lôi chị ra chiến trường. Elba đã rất tức giận khi xem em biểu diễn tại cung điện! Anh ấy nói rằng đó thật là sự hổ thẹn cho gia đình.”

"Đ-đó không phải là vấn đề đáng cười!"

“Nhờ có chị, em không còn bị ràng buộc bởi hôn nhân. Em đã có thể tự do làm bất cứ điều gì em muốn!”

Idcilla mỉm cười, nhún vai một cái rồi vội vàng nắm lấy tay nàng.

“Dù sao thì, em không ở đây để luyên thuyên với chị. Em muốn đưa chị đến gặp các nữ tu sĩ! Mọi người sẽ rất vui mừng đấy! Khi chị rời đi, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối vì đã không thể nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng.”

Max do dự một lúc. Nàng có được phép đi ra khỏi phòng một cách tùy ý, dù lát nữa nàng sẽ sớm đến yết kiến Đức Giáo hoàng không? Nhưng nàng không muốn từ chối lời mời của một người bạn cũ thế này. Max băn khoăn đến phòng của Elena, nữ pháp sư cấp cao duy nhất trong đội để hỏi. Khi được hỏi liệu nàng có thể rời phòng một lúc không, Elena gật đầu cho phép.

“Không thành vấn đề. Dù sao thì chỉ có bốn pháp sư cấp cao sẽ được yết kiến Đức Giáo Hoàng. Nghe nói sức khỏe của ông không tốt nên không thể gặp nhiều người cùng một lúc. Sau một hồi thảo luận, Calto, Anton, Alburn và chị quyết định đại diện cho nhóm và gặp gỡ ông ấy. Nên em cứ tự nhiên đi! Chị sẽ sinh hoạt thông tin cụ thể cho mọi người sau.”

Max theo Idcilla rời khỏi ký túc xá với cảm giác nhẹ nhõm. Mặt trời mùa đông nhạt nhòa chiếu xuống đỉnh đầu với làn gió se lạnh làm tung bay mái tóc của họ.

Max và Idcilla bước vào phòng ăn rộng rãi kết nối với phòng trưng bày. Hàng trăm người tụ lại ăn trưa giữa không gian thoáng đãng. Nàng có thể tìm thấy Selina và các linh mục Livadon mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Họ cũng nhận ra nàng ngay và lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt chào đón.

“Không thể nào, đúng là Phu nhân Calypse rồi! Cô có biết chúng tôi đã ngạc nhiên thế nào khi nghe nói các pháp sư cùng phu nhân đến thăm nơi này không?”

Selina dẫn nàng nàng đến bàn ăn và hỏi một cách hào hứng. Max ngồi xuống với họ và nở nụ cười ngượng ngùng.

"Tôi...tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp mọi người ở Osyria."

“Chúng tôi đang được đào tạo để trở thành những tu sĩ cấp cao. Sau chiến tranh, các nữ tu sĩ ở hậu phương được trao cơ hội học phép thánh. Số lượng quái vật ngày càng nhiều, nhưng số lượng linh mục có thể sử dụng phép thanh tẩy là không đủ.”

Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên khuôn mặt gầy của Selina.

“Đó thật sự là một khởi đầu không ngờ tới.”

Max nhịn cười trước giọng điệu khoa trương của cậu ấy.



"Điều... điều đó tuyệt thật!"

“Tất cả là nhờ Phu nhân Calypse đấy, người đã cứu mạng chúng tôi. Nếu lâu đài Ethylene bị chiếm vào ngày hôm đó, chúng tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay.”

Trước lời nói của Selina, các nữ tu sĩ đều đồng loạt gật đầu. Max cảm thấy bối rối. Ánh mắt say mê ngưỡng mộ của họ khiến nàng thấy trĩu nặng. Nàng uống một ngụm rượu và vội vàng chuyển chủ đề.

“Chẳng bao lâu nữa… một bữa tiệc lớn sẽ được tổ chức tại nhà thờ. Mọi người chắc hẳn đang bận rộn chuẩn bị cho sự kiện này nhỉ.”

“Những người bận rộn duy nhất là các linh mục Công giáo đấy. Bữa tiệc này là một cuộc vận động tranh cử.”

Selina cúi thấp người xuống bàn và thì thầm nhẹ nhàng.

“Hiện giờ, trong Thánh điện Osyria đang có sự cạnh tranh giữa Đại tư tế Công giáo Garris và Thượng tế Tin lành Cassius về vị trí của Giáo hoàng kế nhiệm. Bữa tiệc vào Ngày Thánh do Garris chủ trì. Rõ ràng đó là âm mưu khi mời những người có ảnh hưởng từ Bảy Vương quốc để giành được sự ủng hộ của họ.”

Selina, một nữ tu sĩ theo đạo Tin lành, có vẻ không hài lòng với sự thật đó. Cô ấy nhăn trán và thở dài.

“Tôi không biết tại sao Đức Giáo hoàng lại cho phép điều đó xảy ra. Tôi nghĩ ông ấy đã xem xét cho Cassius vị trí tân giáo hoàng.”

Max nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Kuahel với một linh mục già tên là Lugias. Có lẽ vấn đề bầu chọn vị Tân Giáo hoàng có sự hợp tác giữa Tháp Thế Giới và Tòa Thánh chăng.

Khi được biết rằng các pháp sư hắc ám đứng đằng sau cuộc chiến khủng khiếp diễn ra ba năm trước, những người theo đạo Tin lành sẽ mất đi quyền lực của mình và Giáo hội cũ sẽ thắng thế. Mặc dù không phải là một pháp sư của Tháp Thế Giới, Kuahel hẳn vẫn muốn ngăn chặn nó bằng mọi cách.

“Vì vậy, đó là những gì tôi đang hỏi… Có khi nào các pháp sư của Tháp Thế Giới đến để ủng hộ Cassius không?”

Max, đang trầm ngâm suy nghĩ, ngẩng đầu lên và nhìn Selina. Nàng hỏi một cách thận trọng.

"Có tin đồn rằng Cassius đang cố gắng giành được sự ủng hộ từ các pháp sư, giống như khi Đại tư tế Công giáo Garris tổ chức bữa tiệc để giành được lòng tin của quý tộc."

“Tôi cũng… vừa mới trở thành pháp sư chính thức…nên tôi cũng không nắm rõ chi tiết lắm.”

Max cười mơ hồ. Nhưng sâu thẳm bên trong, nàng đang nghĩ rằng suy đoán của Selina có thể đúng. Nếu sự tồn tại của các pháp sư hắc ám được tiết lộ cho công chúng, khả năng Tân Giáo hoàng đến từ Giáo hội Công giáo sẽ tăng cao. Trong trường hợp xấu nhất, cuộc đàn áp các pháp sư có thể bắt đầu trở lại như Calto lo sợ.

Max co vai. Một phần trái tim nàng nặng trĩu khi nghĩ rằng có vẻ như nàng đang lao vào một vấn đề lớn hơn những gì nàng đã nghĩ.

“Mọi người có ủng hộ Thượng tế Tin lành Cassius không?”

"Tất nhiên rồi! Ý nghĩ về việc Đại tư tế Công giáo Garris trở thành Giáo hoàng thật đáng sợ." Idcilla thốt lên.

“Khi chị gặp ông ta, phu nhân sẽ hiểu ngay thôi. Ông ta là một con quái vật làm từ băng và thép phương Bắc. Garris trở thành Giáo hoàng giống như mở ra thời đại khủng bố vậy. Những người theo đạo Tin lành như chúng em đều là những kẻ dị giáo trong mắt ông ta.”

"Cô nương! Coi chừng cái miệng em đấy.”

Selina hoảng sợ và nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm không, nhưng Idcilla chỉ khịt mũi.

“Nếu có ai nghe thấy thì em chỉ bị giam trong phòng biệt giam một ngày thôi à, có gì đáng sợ đâu."

Max lắc đầu như thể nàng không thể tin được.

“Idcilla… em, em dường như vẫn không quan tâm đến các quy tắc và luật lệ.”

“Tính em từ nhỏ đã thế đấy, gia đình em cũng đã bó tay với em rồi.”

Selina kinh ngạc trước lời nói thờ ơ của Idcilla. Rồi cô ấy nhìn lên trần nhà và thở dài cam chịu.

Một lúc sau, các nữ tu sĩ phải đến lớp học buổi chiều. Thật không dễ dàng để tìm được thời gian trò chuyện với các linh mục đang trong thời gian đào tạo, vì họ có một lịch trình dày đặc từ sáng đến tối.

Khi họ rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, Max đi ra vườn với Idcilla. Cả hai bắt đầu trò chuyện khi đi đến khu vực vắng người.

Idcilla kể lại đám cưới tuyệt đẹp của anh trai Elba và Alyssa, trong khi Max kể lại những điều phi thường mà nàng đã trải qua khi sống tại Tháp Thế Giới. Idcilla, người đang nghe câu chuyện của nàng với đôi mắt lấp lánh, đột nhiên hỏi một cách cận trọng.

“Vậy chồng của chị… hai người thế nào rồi?”

Max, người đã nói từ nãygiờ, bỗng dừng lại và cứng người. Idcilla cắn môi, tự hỏi mình có phải đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Trước sự im lặng khó xử, cô ấy lo lắng vuốt tóc mái và nói.

“Kể từ khi phu nhân rời khỏi Lâu đài Ethylene, em đã rất lo lắng. Khi phu nhân bị thương, Ngài Riftan đã…”

Idsila do dự như thể không tìm được cách diễn đạt phù hợp. Sau đó, cô ấy nuốt nước bọt và tiếp tục nói một cách khó khăn.

“Ngài Calypse…Cứ như cả thế giới đã sụp đổ vậy. Em chưa bao giờ thấy ai tuyệt vọng như thế. Nếu lúc đó có gì tồi tệ xảy ra với phu nhân…có lẽ ngài ấy…cũng sẽ…”:(((((((((((

Idcilla, người đang nhìn xuống bồn hoa với đôi mắt đen láy, đột nhiên ngừng nói. Cô ấy xua tay với vẻ mặt lo lắng.

“Ôi, em xin lỗi. Em không biết mình đang nói về cái gì nữa. Em chỉ... khi em nghe tin rằng phu nhân rời khỏi Anatol, em lo lắng rằng có lẽ hai người họ đã xa nhau vì điều đó."

"Không phải như vậy đâu."

Max vội vàng phủ nhận.

"Vì những trường hợp bất đắc dĩ... chị phải rời đi."

Khi nàng định nói điều gì đó, Idcilla nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Max và im lại. Một cơn gió lạnh thổi qua họ. Idcilla, người nhìn những cành cây khô héo một lúc, thì thầm bằng một giọng khàn khàn.

“Như Selina đã nói trước đó, phu nhân đã cứu mạng chúng em. Cảm ơn phu nhân rất nhiều."

Max, người thường xua tay để từ chối những điều này, bỗng dừng lại khi nàng nhận ra rằng những gì bạn mình nói là sự thật. Nàng đã cứu mạng Idcilla. Không chỉ cô ấy, mà nàng đã cứu sống rất nhiều người khác. Điều đó mang đến một cảm giác kỳ lạ trong lòng của nàng.

Max vô thức nắm lấy đồng xu trên sợi dây chuyền của mình. Trong nhiều năm nàng đã ghét bỏ bản thân mình, khó có thể tin rằng nàng lại có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của người khác như vậy.

Nhưng nàng đã thực sự làm điều đó.

Nàng cảm thấy những ký ức đan xen giữa bất lực, buồn bã và thất vọng được nhuộm thành những gam màu khác. Max lặng lẽ nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Idcilla, rồi gật đầu.

***

Họ ở lại hai ngày trong Thánh điện để chuẩn bị cho cuộc viễn chinh. Khi họ dự định đi đến nơi nguy hiểm nhất ở lục địa phía Tây, số lượng hiệp sĩ tăng gấp đôi, các cổ xe cũng tăng lên tám chiếc, chứa đầy lương thực, lều, thức ăn gia súc cho ngựa, vũ khí và các dụng cụ hành quân khác.

Đội định di chuyển đến phía Bắc của Osyria và đi qua Balto. Càng lên cao, nhiệt độ càng giảm và quái vật xuất hiện càng nhiều.

Các pháp sư đã mua các loại thảo mộc khẩn cấp và hỏa thạch để chuẩn bị cho những buổi cắm trại và chiến đấu dài hạn. Một số người còn mua thêm các vật dụng chống lạnh, như ủng cổ dài làm từ lông thú và len. Khi mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, đội biệt phái nhanh chóng tập trung tại cổng vào của Toà Thánh để lên đường.



Max thở ra bất ngờ và nhìn cô ấy từ trên xuống dưới. Thời gian trôi qua, cô gái trước mặt nàng đã cao hơn nàng, với tay chân mảnh khảnh, lông mày nhướng lên với đôi môi chúm chím. Hình ảnh cô tiểu thư cao quý của Livadon từ ba năm trước, người đã đồng hành cùng nàng trên chiến trường, dần hiện lên trong ký ức của nàng. Max hỏi với một giọng bối rối.

“Id-Idcilla, tại sao em lại ở Osyria…?”

“Em đang theo học ngành trị liệu tại trường đại học này từ năm ngoái. Selina cũng đang được đào tạo tại trường chính để trở thành một linh mục cấp cao!”

Max vẫn không thể tin được và mắt nàng mở to.

“Trị liệu…?”

“Thực ra, em được truyền cảm hứng từ chị và em muốn học phép thuật chữa bệnh, nhưng em không có năng khiếu về phép thuật. Thay vào đó, em bắt đầu học thuốc thảo dược và các kỹ thuật chữa bệnh. Dù gia đình phản đối gay gắt nhưng bố em đã bỏ cuộc sau khi em tự cắt tóc.”

Idcilla cười tinh nghịch, chỉ lên mái tóc cắt ngắn của mình.

“Em đã thuyết phục cha dùng số tiền mà ông đã chuẩn bị để làm của hồi môn cho em để đổi lấy đất đai, em cũng khuyên rằng số tiền thưởng của Elba nhận được từ cuộc chiến nên dành cho hôn nhân của anh trai. Và em đã chính thức hủy hôn vào năm ngoái và đi du học. Không chỉ em, mà những nữ tu sĩ từng làm việc cùng em trong đội hậu phương cũng đến hỗ trợ tu viện!”

Idcilla, người hào hứng kể lại tình hình gần đây của mình, dừng lại một lúc như thể nhận ra cảm xúc của mình đang dâng cao. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô ấy.

“Mọi người sẽ rất vui khi gặp phu nhân đấy. Phu nhân là một huyền thoại của chúng em.”

Mặt Max đỏ bừng. Khi cơn ác mộng về ‘Tiểu thư tóc đỏ' hiện ra trong đầu, lưng nàng toát mồ hôi lạnh.

“Đừng, đừng gọi chị là huyền thoại… Điều đó có hơi thái quá…”

“Không hề cường điệu chút nào. Nếu có cơ hội, hãy ghé thăm Levan. Câu chuyện về Phu nhân Calypse thậm chí còn được dựng thành một vở kịch.”

"Cái gì?! M-một vở kịch sao?”

Max vô cùng sợ hãi. Thấy vậy, Idcilla phá lên cười.

“Thực ra, đó là một vở kịch em đã làm cho một sự kiện từ thiện, và nó đã thành công rực rỡ, thậm chí còn tốt hơn những gì em mong đợi! Khi chị trở nên nổi tiếng, những chú hề và nghệ sĩ giải trí trong cugn điện đã thêu dệt thêm câu chuyện và thậm chí biểu diễn câu chuyện của chị tại sảnh hoàng gia. Ở Levan, chị gần như nổi tiếng ngang ngửa với chồng mình.”

Trong khoảnh khắc đó, Max thề với lòng mình rằng nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến Levan cho đến ngày nàng chết. Thật sốc khi biết mọi người đã thổi phồng những tưởng tượng về nàng trong suốt những năm qua. Nhìn thấy biểu hiện xấu hổ của Max, Idcilla nói thêm như thể an ủi nàng.

“Đừng quá xấu hổ… em cũng xuất hiện trong vở kịch! Em xuất hiện với tư cách là một nhân vật phản diện hung dữ, kẻ quyến rũ Phu nhân Calypse và lôi chị ra chiến trường. Elba đã rất tức giận khi xem em biểu diễn tại cung điện! Anh ấy nói rằng đó thật là sự hổ thẹn cho gia đình.”

"Đ-đó không phải là vấn đề đáng cười!"

“Nhờ có chị, em không còn bị ràng buộc bởi hôn nhân. Em đã có thể tự do làm bất cứ điều gì em muốn!”

Idcilla mỉm cười, nhún vai một cái rồi vội vàng nắm lấy tay nàng.

“Dù sao thì, em không ở đây để luyên thuyên với chị. Em muốn đưa chị đến gặp các nữ tu sĩ! Mọi người sẽ rất vui mừng đấy! Khi chị rời đi, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối vì đã không thể nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng.”

Max do dự một lúc. Nàng có được phép đi ra khỏi phòng một cách tùy ý, dù lát nữa nàng sẽ sớm đến yết kiến Đức Giáo hoàng không? Nhưng nàng không muốn từ chối lời mời của một người bạn cũ thế này. Max băn khoăn đến phòng của Elena, nữ pháp sư cấp cao duy nhất trong đội để hỏi. Khi được hỏi liệu nàng có thể rời phòng một lúc không, Elena gật đầu cho phép.

“Không thành vấn đề. Dù sao thì chỉ có bốn pháp sư cấp cao sẽ được yết kiến Đức Giáo Hoàng. Nghe nói sức khỏe của ông không tốt nên không thể gặp nhiều người cùng một lúc. Sau một hồi thảo luận, Calto, Anton, Alburn và chị quyết định đại diện cho nhóm và gặp gỡ ông ấy. Nên em cứ tự nhiên đi! Chị sẽ sinh hoạt thông tin cụ thể cho mọi người sau.”

Max theo Idcilla rời khỏi ký túc xá với cảm giác nhẹ nhõm. Mặt trời mùa đông nhạt nhòa chiếu xuống đỉnh đầu với làn gió se lạnh làm tung bay mái tóc của họ.

Max và Idcilla bước vào phòng ăn rộng rãi kết nối với phòng trưng bày. Hàng trăm người tụ lại ăn trưa giữa không gian thoáng đãng. Nàng có thể tìm thấy Selina và các linh mục Livadon mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Họ cũng nhận ra nàng ngay và lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt chào đón.

“Không thể nào, đúng là Phu nhân Calypse rồi! Cô có biết chúng tôi đã ngạc nhiên thế nào khi nghe nói các pháp sư cùng phu nhân đến thăm nơi này không?”

Selina dẫn nàng nàng đến bàn ăn và hỏi một cách hào hứng. Max ngồi xuống với họ và nở nụ cười ngượng ngùng.

"Tôi...tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp mọi người ở Osyria."

“Chúng tôi đang được đào tạo để trở thành những tu sĩ cấp cao. Sau chiến tranh, các nữ tu sĩ ở hậu phương được trao cơ hội học phép thánh. Số lượng quái vật ngày càng nhiều, nhưng số lượng linh mục có thể sử dụng phép thanh tẩy là không đủ.”

Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên khuôn mặt gầy của Selina.

“Đó thật sự là một khởi đầu không ngờ tới.”

Max nhịn cười trước giọng điệu khoa trương của cậu ấy.

"Điều... điều đó tuyệt thật!"

“Tất cả là nhờ Phu nhân Calypse đấy, người đã cứu mạng chúng tôi. Nếu lâu đài Ethylene bị chiếm vào ngày hôm đó, chúng tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay.”

Trước lời nói của Selina, các nữ tu sĩ đều đồng loạt gật đầu. Max cảm thấy bối rối. Ánh mắt say mê ngưỡng mộ của họ khiến nàng thấy trĩu nặng. Nàng uống một ngụm rượu và vội vàng chuyển chủ đề.

“Chẳng bao lâu nữa… một bữa tiệc lớn sẽ được tổ chức tại nhà thờ. Mọi người chắc hẳn đang bận rộn chuẩn bị cho sự kiện này nhỉ.”

“Những người bận rộn duy nhất là các linh mục Công giáo đấy. Bữa tiệc này là một cuộc vận động tranh cử.”

Selina cúi thấp người xuống bàn và thì thầm nhẹ nhàng.

“Hiện giờ, trong Thánh điện Osyria đang có sự cạnh tranh giữa Đại tư tế Công giáo Garris và Thượng tế Tin lành Cassius về vị trí của Giáo hoàng kế nhiệm. Bữa tiệc vào Ngày Thánh do Garris chủ trì. Rõ ràng đó là âm mưu khi mời những người có ảnh hưởng từ Bảy Vương quốc để giành được sự ủng hộ của họ.”

Selina, một nữ tu sĩ theo đạo Tin lành, có vẻ không hài lòng với sự thật đó. Cô ấy nhăn trán và thở dài.

“Tôi không biết tại sao Đức Giáo hoàng lại cho phép điều đó xảy ra. Tôi nghĩ ông ấy đã xem xét cho Cassius vị trí tân giáo hoàng.”

Max nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Kuahel với một linh mục già tên là Lugias. Có lẽ vấn đề bầu chọn vị Tân Giáo hoàng có sự hợp tác giữa Tháp Thế Giới và Tòa Thánh chăng.

Khi được biết rằng các pháp sư hắc ám đứng đằng sau cuộc chiến khủng khiếp diễn ra ba năm trước, những người theo đạo Tin lành sẽ mất đi quyền lực của mình và Giáo hội cũ sẽ thắng thế. Mặc dù không phải là một pháp sư của Tháp Thế Giới, Kuahel hẳn vẫn muốn ngăn chặn nó bằng mọi cách.

“Vì vậy, đó là những gì tôi đang hỏi… Có khi nào các pháp sư của Tháp Thế Giới đến để ủng hộ Cassius không?”

Max, đang trầm ngâm suy nghĩ, ngẩng đầu lên và nhìn Selina. Nàng hỏi một cách thận trọng.

"Có tin đồn rằng Cassius đang cố gắng giành được sự ủng hộ từ các pháp sư, giống như khi Đại tư tế Công giáo Garris tổ chức bữa tiệc để giành được lòng tin của quý tộc."

“Tôi cũng… vừa mới trở thành pháp sư chính thức…nên tôi cũng không nắm rõ chi tiết lắm.”

Max cười mơ hồ. Nhưng sâu thẳm bên trong, nàng đang nghĩ rằng suy đoán của Selina có thể đúng. Nếu sự tồn tại của các pháp sư hắc ám được tiết lộ cho công chúng, khả năng Tân Giáo hoàng đến từ Giáo hội Công giáo sẽ tăng cao. Trong trường hợp xấu nhất, cuộc đàn áp các pháp sư có thể bắt đầu trở lại như Calto lo sợ.

Max co vai. Một phần trái tim nàng nặng trĩu khi nghĩ rằng có vẻ như nàng đang lao vào một vấn đề lớn hơn những gì nàng đã nghĩ.



“Mọi người có ủng hộ Thượng tế Tin lành Cassius không?”

"Tất nhiên rồi! Ý nghĩ về việc Đại tư tế Công giáo Garris trở thành Giáo hoàng thật đáng sợ." Idcilla thốt lên.

“Khi chị gặp ông ta, phu nhân sẽ hiểu ngay thôi. Ông ta là một con quái vật làm từ băng và thép phương Bắc. Garris trở thành Giáo hoàng giống như mở ra thời đại khủng bố vậy. Những người theo đạo Tin lành như chúng em đều là những kẻ dị giáo trong mắt ông ta.”

"Cô nương! Coi chừng cái miệng em đấy.”

Selina hoảng sợ và nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm không, nhưng Idcilla chỉ khịt mũi.

“Nếu có ai nghe thấy thì em chỉ bị giam trong phòng biệt giam một ngày thôi à, có gì đáng sợ đâu."

Max lắc đầu như thể nàng không thể tin được.

“Idcilla… em, em dường như vẫn không quan tâm đến các quy tắc và luật lệ.”

“Tính em từ nhỏ đã thế đấy, gia đình em cũng đã bó tay với em rồi.”

Selina kinh ngạc trước lời nói thờ ơ của Idcilla. Rồi cô ấy nhìn lên trần nhà và thở dài cam chịu.

Một lúc sau, các nữ tu sĩ phải đến lớp học buổi chiều. Thật không dễ dàng để tìm được thời gian trò chuyện với các linh mục đang trong thời gian đào tạo, vì họ có một lịch trình dày đặc từ sáng đến tối.

Khi họ rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, Max đi ra vườn với Idcilla. Cả hai bắt đầu trò chuyện khi đi đến khu vực vắng người.

Idcilla kể lại đám cưới tuyệt đẹp của anh trai Elba và Alyssa, trong khi Max kể lại những điều phi thường mà nàng đã trải qua khi sống tại Tháp Thế Giới. Idcilla, người đang nghe câu chuyện của nàng với đôi mắt lấp lánh, đột nhiên hỏi một cách cận trọng.

“Vậy chồng của chị… hai người thế nào rồi?”

Max, người đã nói từ nãygiờ, bỗng dừng lại và cứng người. Idcilla cắn môi, tự hỏi mình có phải đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Trước sự im lặng khó xử, cô ấy lo lắng vuốt tóc mái và nói.

“Kể từ khi phu nhân rời khỏi Lâu đài Ethylene, em đã rất lo lắng. Khi phu nhân bị thương, Ngài Riftan đã…”

Idsila do dự như thể không tìm được cách diễn đạt phù hợp. Sau đó, cô ấy nuốt nước bọt và tiếp tục nói một cách khó khăn.

“Ngài Calypse…Cứ như cả thế giới đã sụp đổ vậy. Em chưa bao giờ thấy ai tuyệt vọng như thế. Nếu lúc đó có gì tồi tệ xảy ra với phu nhân…có lẽ ngài ấy…cũng sẽ…”:(((((((((((

Idcilla, người đang nhìn xuống bồn hoa với đôi mắt đen láy, đột nhiên ngừng nói. Cô ấy xua tay với vẻ mặt lo lắng.

“Ôi, em xin lỗi. Em không biết mình đang nói về cái gì nữa. Em chỉ... khi em nghe tin rằng phu nhân rời khỏi Anatol, em lo lắng rằng có lẽ hai người họ đã xa nhau vì điều đó."

"Không phải như vậy đâu."

Max vội vàng phủ nhận.

"Vì những trường hợp bất đắc dĩ... chị phải rời đi."

Khi nàng định nói điều gì đó, Idcilla nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Max và im lại. Một cơn gió lạnh thổi qua họ. Idcilla, người nhìn những cành cây khô héo một lúc, thì thầm bằng một giọng khàn khàn.

“Như Selina đã nói trước đó, phu nhân đã cứu mạng chúng em. Cảm ơn phu nhân rất nhiều."

Max, người thường xua tay để từ chối những điều này, bỗng dừng lại khi nàng nhận ra rằng những gì bạn mình nói là sự thật. Nàng đã cứu mạng Idcilla. Không chỉ cô ấy, mà nàng đã cứu sống rất nhiều người khác. Điều đó mang đến một cảm giác kỳ lạ trong lòng của nàng.

Max vô thức nắm lấy đồng xu trên sợi dây chuyền của mình. Trong nhiều năm nàng đã ghét bỏ bản thân mình, khó có thể tin rằng nàng lại có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của người khác như vậy.

Nhưng nàng đã thực sự làm điều đó.

Nàng cảm thấy những ký ức đan xen giữa bất lực, buồn bã và thất vọng được nhuộm thành những gam màu khác. Max lặng lẽ nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Idcilla, rồi gật đầu.

***

Họ ở lại hai ngày trong Thánh điện để chuẩn bị cho cuộc viễn chinh. Khi họ dự định đi đến nơi nguy hiểm nhất ở lục địa phía Tây, số lượng hiệp sĩ tăng gấp đôi, các cổ xe cũng tăng lên tám chiếc, chứa đầy lương thực, lều, thức ăn gia súc cho ngựa, vũ khí và các dụng cụ hành quân khác.

Đội định di chuyển đến phía Bắc của Osyria và đi qua Balto. Càng lên cao, nhiệt độ càng giảm và quái vật xuất hiện càng nhiều.

Các pháp sư đã mua các loại thảo mộc khẩn cấp và hỏa thạch để chuẩn bị cho những buổi cắm trại và chiến đấu dài hạn. Một số người còn mua thêm các vật dụng chống lạnh, như ủng cổ dài làm từ lông thú và len. Khi mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, đội biệt phái nhanh chóng tập trung tại cổng vào của Toà Thánh để lên đường.