Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 268




Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp nơi, và người hát rong cúi chào trong sự hài lòng. Max thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc đó, giọng nói bất mãn của Yulysion vang lên.

“Lời bài hát vẫn chưa đủ hay. Phu nhân đáng lẽ còn hơn thế nữa…”

Nàng dùng hết sức giẫm lên đôi ủng của cậu ta. Yulysion nhìn qua nàng với vẻ mặt khó hiểu. Max nhìn cậu ta đầy đe dọa, ngụ ý rằng nàng sẽ không để cậu ta nói thêm lời nào. Yulysion, chớp mắt đầy ngây thơ, có một biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt.

“Người cảm thấy không thoải mái ở đâu? Thức ăn bị hư sao…?”

"Mọi người tốt hơn là nên lên lầu và nghỉ ngơi đi."

Kuahel, người đã lặng lẽ nhắm mắt và tựa đầu vào tường, đột nhiên mở miệng. Ánh mắt lặng như tờ của anh ta đổ dồn vào Max một lúc rồi cụp xuống. Nàng đỏ mặt.

Thà rằng sẽ đỡ khó chịu hơn nếu anh ta tỏ vẻ chọc ghẹo nàng giống như các pháp sư khác. Kuahel lôi ra một chiếc túi da, đưa một đồng xu cho người hát rong, và đứng dậy.

"Đây, vì đã làm cho bữa tiệc trở nên sinh động hơn."

"Cảm ơn ngài!"

Như thể đã được thuê ngay từ đầu để biểu diễn và sau đó sẽ nhận phần thưởng, người đàn ông cầm lấy đồng xu và đi lên lầu với nhóm của mình. Max, người đang tìm kiếm cơ hội thoát thân, đứng dậy trong mớ hỗn độn.

"T-tớ nghĩ tớ nên đi bây giờ, tớ hơi mệt."

Nàng nói, sau đó vội vã leo lên cầu thang, và Annette cố tình đi theo sau nàng. Max nhìn cậu ấy với ánh mắt cảnh giác. Annette có một biểu cảm dường như vô tội trên khuôn mặt mình.

“Vì chỉ có 9 phòng trống nên hai đứa con gái phải ở chung một phòng. Cậu phải ở chung phòng với tớ.”

“Nhưng t-tớ muốn ở cùng phòng với Sidina…”

Max nhìn xuống lan can cầu thang. Sidina nửa say nửa tỉnh. Khi nàng đang cân nhắc xem nên lên lầu và chăm sóc cho người say, hay nên chịu đựng những trò trêu ghẹo của cô pháp sư Umli tinh nghịch, thì Annette đã đẩy nhẹ lưng nàng.



“Chúng ta lên lầu nào. Tớ sắp chết vì kiệt sức mất rồi. "

“…”

“Cơ mà tớ không ngờ “Người khổng lồ” của tháp Gnome lại là một pháp sư vĩ đại. Không, từ nay tớ có nên gọi cậu là thiên thần tóc đỏ thay vì người khổng lồ nữa không nhỉ?”

Max đưa tay lên trán và thở dài, nhận ra đây sẽ là một trò đùa trong ít nhất một tháng tới.

***

Hành trình tiếp tục diễn ra suôn sẻ, những lời đồn đại rằng số lượng quái vật đã tăng lên có thể đã bị phóng đại. Nhờ đó, họ có thể đến thủ đô cũ của Đế chế Roem nhanh hơn dự kiến. Như lời người hát rong, một bữa tiệc lớn đang được tổ chức, một hàng dài khách xếp hàng trước cổng, và các đường phố tấp nập thương nhân.

Max đi qua cánh cổng và tò mò nhìn xung quanh. Balbon hiện lên với vẻ ngoài tráng lệ như đang thể hiện sức mạnh của đế chế từng thống trị toàn bộ lục địa Loviden.

Nàng cảm thấy nàng đã bước vào một nơi chỉ có thể mô tả trong truyền thuyết, nàng nhìn những con đường lát đá và những tòa nhà cao chọc trời. Tất cả tòa nhà đều mang phong cách vô cùng tinh xảo và tân tiến, nhưng điểm đáng chú ý nhất là Toà Thánh ở giữa thành phố.

Sau khi đi qua lối vào có mái vòm, Max lặng lẽ nín thở, choáng ngợp trước khung cảnh đang bày ra trước mặt. Ở cuối con đường sạch sẽ rợp bóng cây, có một nhà nguyện lớn trông lớn gấp đôi Cung điện Drakium. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một tòa nhà nào đẹp như vậy trước đây.

Những bức tường đá cao chót vót được gắn những ô cửa kính màu có vẻ ngoài ngàn năm tuổi. Trụ cột thì trắng tinh khôi và những mái nhà có màu xanh lam chói mắt.

Nàng kinh ngạc nhìn lên tòa nhà do Darian, hoàng đế đầu tiên của lục địa phía Tây, dâng lên cho Chúa. Toà Thánh Osyria mang một vẻ đẹp độc đáo, khác hẳn với Tháp Thế Giới. Trong khi các pháp sư đang say sưa trước khung cảnh tuyệt diệu, những vị linh mục mặc áo choàng đen bước ra khỏi nhà nguyện để chào đón họ.

“Cậu đã vất vả nhiều vì phải đi một chặng đường dài rồi. Đức Giáo hoàng đã đợi cậu mấy ngày nay đấy.”

"Đã lâu không gặp, thưa Ngài Lugias."

Kuahel bước xuống ngựa và quỳ xuống trước mặt vị linh mục cao tuổi, thấp bé. Đôi mắt của Max mở to khi thấy anh ta lịch sự hôn lên những ngón tay nhăn nheo của vị linh mục. Thánh Kỵ sĩ vừa là một hiệp sĩ vừa là một thượng tế. Sự lịch thiệp quá mức của anh ta cho thấy rằng ông ta ít nhất cũng ở vị trí của một thượng tế.

“Các vị khách cũng đã rất vất vả để đến được đây. Tôi rất hân hạnh khi gặp mọi người, Lugias Thaleman.”

Vị linh mục già quay đầu về phía các pháp sư và mỉm cười hiền hậu. Calto Serbel, người xuống ngựa với sự hỗ trợ của Anton, trả lời bằng một giọng thẳng thừng nhưng lịch sự.

"Cảm ơn ngài. Tôi là Calto Serbel, thủ lĩnh của biệt đội này. Đây là những pháp sư dưới sự chỉ huy của tôi.”

Vị linh mục lần lượt nhìn khuôn mặt của từng pháp sư và gật đầu.

“Cảm ơn tất cả các bạn đã đến đây. Đức Giáo Hoàng cũng muốn gặp bạn.”

Max lần lượt nhìn chỉ huy của nàng và vị giám mục với ánh mắt tò mò. Tháp Thế Giới và Hội Thánh dường như đã có một thỏa thuận nào đó trước khi thành lập phái đoàn. Tuy không rõ chi tiết cụ thể, nhưng không khó để đoán được rằng hai thế lực vốn đã xung đột từ lâu, hẳn đã đạt được một thỏa thuận nhất định trước khi thiết lập mối quan hệ hợp tác.

Bằng cách phối hợp trong cuộc điều tra, Tháp Thế Giới đã có thể bảo vệ danh dự của các pháp sư bị hoen ố, và có được thông tin về các pháp sư hắc ám. Nếu thế, Hội Thánh sẽ thu được lợi ích gì từ việc hợp tác với Tháp Thế giới? Khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ đó, nàng nghe thấy giọng nói khô khan của Kuahel.

“Tôi nghe nói rằng Garris đang tổ chức một bữa tiệc. Đức Thánh Cha cũng đồng ý sao?”

“Tất nhiên, ngài ấy đã đồng ý. Ngài Garris dù có quá khích đến đâu cũng không được tự ý sử dụng ngân sách từ nhà thờ khi chưa được sự đồng ý của Đức Giáo Hoàng.”



Max nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt phong trần của vị giám mục già. Vị linh mục tên Garris có vẻ khá rắc rối đối với họ. Vị linh mục già thở dài và nói thêm.

“Không có nhiều sự phản đối từ Giáo hội cũ với việc này. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ để dập tắt phản ứng dữ dội của họ.”

“…Nó có thể trở nên phiền phức sau này.”

“Không sao, đó là gánh nặng của chúng tôi.”

Vị linh mục thở ra kiên quyết và sau đó mỉm cười xin lỗi.

“Coi kìa…chúng ta đang bắt những vị khách đứng trong cái lạnh đấy. Hãy giao ngựa cho các các linh mục và theo tôi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người một nơi để nghỉ ngơi.”

“Chúng tôi xin phép đến diện kiến Đức Giáo hoàng trước.”

Các Thánh Kỵ Sĩ đi vào Toà Thánh mà không nói một lời với các pháp sư mà họ đang đi cùng. Max nhìn theo bóng lưng của họ và nhanh chóng đi theo vị giám mục tên Lugias.

Họ đi qua ngôi đền ở bên phải của nhà nguyện chính và đi vào một tòa nhà khổng lồ có vẻ như là cơ sở giáo dục cho các tân tu sĩ. Bên trong đại sảnh được nối liền với khu vườn rộng lớn, có rất đông các linh mục mặc áo choàng đen và những quý tộc trẻ tuổi.

Max mở to mắt. Nàng vốn biết là trường đại học tốt nhất ở Lục địa phương Tây nằm bên trong Nhà thờ Osyria, nhưng nàng không biết rằng nó sẽ có quy mô như thế này.

“Tại Đại học Osyria, thần học và khoa học không chỉ được giảng dạy cho các linh mục cấp cao và thánh kỵ sĩ, những người có thể sử dụng phép thuật thần thánh, mà còn cho con cái của các gia đình danh giá và hoàng tộc từ khắp Bảy Vương quốc. Những người dân thường cũng có thể được học nếu họ muốn. Đó là một kho tàng tri thức thực sự.”

Một trong những linh mục trẻ đang dẫn đường giới thiệu với giọng điệu tự hào. Ngay lập tức, sắc mặt của các pháp sư cứng lại. Max nhìn vẻ mặt của pháp sư cấp cao với một cách lo lắng. Nhưng trước khi họ có thể nói bất cứ điều gì, Calto đã nhìn họ với một cái nhìn cảnh cáo.

Trước khi đến Osyria, ông ta đã dặn đi dặn lại vào tai họ rằng là không được hỏi những câu không cần thiết. Tuy nhiên, những pháp sư của Tháp Thế Giới không phải là kiểu người dễ dàng lắng nghe người khác nói.

“Bất kỳ giai cấp nào cũng có thể được học, thật tuyệt vời! Tất nhiên, lĩnh vực giáo dục cũng được áp dụng cho các pháp sư, phải không?”

Khuôn mặt của những linh mục tối sầm trước lời nói mỉa mai của Alburn, vị pháp sư cấp cao của Kabbalah. Một trong những linh mục nhìn anh ta một cách lạnh lùng và cao giọng nói.

“Cậu có thể làm điều đó nếu cậu muốn. Những lời dạy của

Chúa là dành cho tất cả mọi người.”

“Chắc hẳn sẽ chán lắm nếu ở nơi này.”

Max nhắc nhở nhẹ Annette, chọc nhẹ vào hông cậu ấy. Các linh mục có vẻ bất mãn, nhưng giả vờ như không nghe thấy, họ tiếp tục hướng dẫn các pháp sư đến ký túc xá trong bầu không khí lạnh lẽo. Max mở cánh cửa phòng được chỉ định, hoàn toàn kiệt sức. Sau khi nàng lê bước về phía giường, Yulysion, người đã hộ tống nàng đến trước cửa, ngập ngừng nói.

“Tôi nghĩ tôi sẽ phải ra ngoài một lúc để gửi thư về Anatol. Người ở đây một mình có được không, thưa phu nhân?”

“Yulysion, cậu không cần phải bảo vệ ta như một đứa trẻ. Ở Thánh điện thì có gì nguy hiểm đâu, đúng không?”

"Bằng cách nào đó, khi tôi rời mắt khỏi người, người sẽ ngay lập tức gặp chuyện."

Yulysion nói một cách kích động, hiếm khi chỉ trích nàng với thái độ hoài nghi.



“Tôi lo lắng về việc để người khuất tầm mắt, vì vậy tôi đã yêu cầu một phòng bên cạnh, nhưng họ nói rằng nam nữ không thể ở cùng một tòa nhà. Tôi đoán tôi sẽ phải ở trong khu dành cho các hiệp sĩ. Vì vậy, xin hãy cẩn thận.”

“Này, hình như cậu quên thì phải…Ta lớn hơn Yulysion năm tuổi đấy!”

Khi nàng nói với vẻ mặt ngạc nhiên, Yulysion lắc đầu lia lịa.

“Tuổi tác thì có liên quan gì? Tôi được giao trách nhiệm bảo vệ phu nhân thay mặt Ngài Calypse!”

Sau đó, cậu ấy xoay người đi với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Nếu có thể thì người đừng ở một mình. Sau khi thay đồ xong, người hãy đến chỗ các pháp sư khác. Tôi sẽ trở lại ngay sau khi gặp người cung cấp thông tin cho Hiệp sĩ Remdragon đang cư trú tại Osyria.”

Max mím môi lại và nhìn cậu ta khi rời đi. Nàng đã nghĩ rằng Yulysion chỉ thay đổi bên ngoài kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, và bên trong vẫn như một đứa trẻ đáng yêu, nhưng có lúc cậu ta lại hành động trưởng thành đến mức khiến người ta phải giật mình.

Nàng thở dài và đóng cửa lại. Nếu tất cả các Hiệp sĩ Remdragon tiếp tục bảo vệ nàng thái quá như vậy, sẽ rất khó cho nàng khi làm việc như một pháp sư chính thức nếu họ quay trở lại Anatol. Nàng ném chiếc cặp vào góc phòng với vẻ mặt uể oải, xoa xoa bắp chân và đùi đã trở nên cứng đơ vì cưỡi ngựa cả ngày.

Một lúc sau, nữ tu sĩ mang một ấm nước nóng và một lò sưởi đầy than củi vào phòng. Max cởi bỏ chiếc áo choàng bẩn và bộ giáp nặng nề của mình ra, lau người bằng khăn ướt. Nàng luôn cố gắng chăm sóc vẻ ngoài của mình trong suốt chuyến đi, nhưng việc giữ gìn sạch sẽ như thế này cũng có giới hạn.

Nàng cọ rửa mọi nơi trên cơ thể trong khi run rẩy vì buốt, cố hết sức để gội đầu với phần nước còn lại. Nàng muốn thể hiện vẻ ngoài đoan trang nhất có thể trong trường hợp có cơ hội được diện kiến Đức Giáo hoàng. Max lục tung túi xách, thay bộ quần áo sạch sẽ nhất và chải đầu cẩn thận. Ngay sau đó, nàng nghe thấy ai đó gõ cửa.

Max nhanh chóng mặc áo choàng và mở cửa. Sau đó, một phụ nữ có mái tóc ngắn với khuôn mặt rám nắng dễ thương xuất hiện.

Lúc đầu, Max không thể nhận ra đó là ai. Nàng chớp chớp đôi mắt như để định hình khuôn mặt quen thuộc, và cô gái với vẻ mặt cứng đờ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy hai tay nàng và nhảy cẫng lên.

“Ngay sau khi em nghe câu chuyện về sự xuất hiện phu nhân, tôi không thể tin được…! Chị thực sự là Phu nhân Calypse. Ôi chúa ơi! Được gặp phu nhân ở Osyria…em thực sự không thể tin được!”

Max tròn mắt ngạc nhiên.

“Id, Idcilla…? Là Idcilla sao...?”