Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 113: Under the oak tree - 123




Khi Nirta thấy vậy, anh ta nhướn mày và đổ đầy ly rượu.

“Người dường như thích uống rượu. Uống tiếp đi nào. "

Max đột nhiên nhận ra mình trông ngớ ngẩn như thế nào, và nói với Nirta rằng trên thực tế nàng không bao giờ thích uống nhiều hơn một hoặc hai lần uống trong một bữa ăn, nhưng nàng nhắm mắt lại và uống tất cả cùng một lúc vì nàng không muốn nhận được ánh nhìn thất vọng của anh ta như trước đây.

Khi sự ấm nóng bên trong nàng bắt đầu lan rộng, Max cảm thấy thoải mái. Max lấp lánh dừng lại ở cảm giác dễ chịu khi càng ngày càng say và tiếp tục uống rượu Hearbon rót cho mình. Việc uống rượu của nàng bất ngờ trông giống như một chương trình và mời người xem đến từng người một để mời nàng thức ăn và rượu.

Trong khi cách họ xuất hiện để cho nàng ăn như một loài động vật quý hiếm làm nàng hơi khó chịu, Max không thể từ chối và tiếp tục uống rượu.

Nàng tự hỏi mình đã bao nhiêu lần mình nghiêng ly lên môi, và dần dần mắt bắt đầu mờ dần đến mức nàng cảm thấy là lạ. Nàng bắt đầu nấc khi nàng siết chặt chiếc cốc bằng tay. Cơ thể nàng cảm thấy khập khiễng và run rẩy, căn phòng trước mắt nàng như đang nhảy nhón.

Nàng không biết tại sao, nhưng đột nhiên nàng muốn làm sáng tỏ đầu óc và tỉnh táo. Có lẽ trông nàng đã có vẻ lạ nên một hiệp sĩ bước vào và chặn tay của Nirta khỏi đổ nhiều rượu vào ly của nàng.

"Ngài Nirta, ngừng đổ đầy cốc đi. Tôi nghĩ rằng phu nhân đã đủ say rượu.. "

"Chà, tôi... ổ-ổ-ổn mà..." Max đã trả lời.

Lưỡi của nàng bị xoắn lại và phát âm của nàng không rõ ràng. Thông thường, nàng sẽ giữ im lặng ngay lập tức vì nàng xấu hổ trong giọng nói say xỉn, nhưng bằng cách nào đó nàng không cảm thấy xấu hổ khi nói lắp. Bị mắc kẹt trong trạng thái say rượu của mình, Max quyết định uống hết tất cả các loại rượu còn lại trong ly của nàng cùng một lúc và dũng cảm nâng ly của mình về phía Nirta.

"Một chén nữa, nhé...."

"Người ăn rất tốt. Được rồi. Được chứ. Thôi nào, uống chén nữa đi. " Nirta khen nàng.

Giọng của Nirta giờ đã trở nên thân thiện hơn với nàng. Cách anh ta nói chuyện với một bạn rượu thật thỏa mãn và thân mật, vì vậy Max đã uống vui vẻ hơn. Mỉm cười vô tận và lắc lư trái phải, do rượu đã bị tràn ra, tay áo của nàng ẩm ướt, nhưng nàng thấy mọi thứ đều tốt.

Rồi nàng nghe thấy ai đó bật cười khi nhìn thấy nàng.

"Điều đó khá là đáng yêu đấy. Tôi đã nghĩ người là một người phụ nữ u sầu  và e lệ cơ. "

Max vung đầu về phía bên mà âm thanh phát ra, và hét lại.

"Tôi không c-cứng nhắc! Ngươi có thể không có khả năng ph-phủ nhận nó, nhưng...

Nàng thở dài khi nàng nuốt rượu mà Nirta đã cho nàng. Đột nhiên, tâm trạng dễ chịu của nàng nhanh chóng lắng xuống và được thay thế bởi u sầu ngay lập tức.

"Nhưng... đó là... đó là v-vì tôi không quen việc đ-đối xử với m-mọi người. Tôi không giỏi ăn nói và... Tôi không biết phải nói gì. Ng-Ngoài ra, tất cả bọn họ đều tr-trưởng thành chẳng vì gì cả. Cái đó h-hơi đáng s-sợ khi đối diện với chàng ấy... Nếu đối diện điều đó, nó trông có vẻ qu-quyền lực hơn so với nó cần có. Tất cả đều đ-đáng sợ hơn, tôi không phải là người mắc l-lỗi, nhưng khi mọi người đ-đổ lỗi, lại là tôi! M-mọi người, làm ơn hạ thấp chiều cao một ch-chút đi "

Các hiệp sĩ ngây người nhìn chằm chằm vào yêu cầu vô lý và những từ ngữ không liên tục của nàng. Người duy nhất cười lớn là Hebaron, Lord Nirta.

“Tại sao, người lại nghĩ chiều cao là vô dụng? Khi chiến đấu, một cơ thể lớn là hoàn toàn có lợi. Người quá nhỏ con. Người đã làm gì khi người còn nhỏ mà để đến giờ không thể cao lên?” Nirta hỏi Max.

"Lord Nirta có say không?" Max trả lời lại.

Không bị cản bởi giọng nói lớn đột ngột của nàng, chiếc cốc của nàng lại được hiệp sĩ to con lấp đầy trở lại.

“Bây giờ, không quá muộn. Người sẽ lớn như một cây thông nếu người uống và ăn nhiều như tôi.” Nirta nói với nàng.

"Chà, phải không? Tôi... Ồ, tôi vẫn có thể lớn hơn một chút, tôi có thể không? " Max trả lời với một nụ cười.

"Nếu người cao hơn, người có thể trở nên can đảm và táo bạo hơn" Max ngước nhìn anh ta với đôi mắt đầy hy vọng. Hearbon khoe khoang với một nụ cười lớn.

"Tôi đã uống rượu từ khi tôi 13 tuổi và lớn đến nhường này."

"Tôi không biết chiều cao của Ngài Nirta lại có một bí mật như vậy đấy!"

Ngay cả Yurixion, người ngồi cạnh nàng và đưa thịt vào miệng, đổ rất nhiều rượu vào cốc và bắt đầu uống nó.

Các hiệp sĩ xung quanh đang nhìn vào buổi uống rượu bắt đầu rời tầm mắt đi, như thể xấu hổ thay họ.

Max không hiểu tại sao họ có một khuôn mặt ngại ngùng như vậy. Nàng nghiêng đầu mình không tự chủ, tự hỏi họ sẽ làm gì tiếp theo, nhưng thay vào đó nàng thấy mình đưa miệng trở lại ly. Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn đột nhiên đưa qua vai nàng và giật lấy ly của nàng.

Max quay lại nhìn với sự ngạc nhiên.

Đôi mắt nàng thấy Riftan, người đứng cao với vẻ mặt đáng sợ. Mặt chàng đỏ lên và đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Qua cái nhìn chằm chằm say sỉn của chàng, và lẩm bẩm dữ dội với nàng, Max nhận ra chàng tức giận.

"Bây giờ... nàng đang làm cái quái gì vậy?" Riftan hỏi nàng.

"Để c-cao hơn..." Max trả lời với một cái nấc.

Riftan liếc quanh căn phòng một lần nữa trước khi lại mở miệng và đôi mắt hung dữ của chàng bay về phía các hiệp sĩ.

"Ngươi nói cho ta xem ai đã khiến vợ ta say rượu?"

"Cô ấy uống khá được, vì vậy tôi chỉ...." Hearbon trả lời.

Hearbon gãi phía sau đầu và bào chữa, và khuôn mặt của Riftan trở nên băng giá hơn.

"Vợ ta đã uống đủ rồi." Riftan tuyên bố.

Chàng nghiến răng, và đập cái cốc xuống đến khi nó kêu choang một tiếng. Sau đó, chàng nhìn một cách đe dọa quanh nhà ăn, nơi sự im lặng đã trùm lên, và tuyên bố bằng một giọng nói nhẹ nhàng lạnh lẽo.

“Ăn ngon và uống đi. Bởi vì các ngươi sẽ sử dụng rất nhiều năng lượng để tập huấn nhào lộn vào ngày mai.

Các hiệp sĩ đồng loạt thấp giọng rên rỉ.

Riftan sau đó bước ra khỏi nhà ăn, kéo Max với mình và bỏ qua những âm thanh càu nhàu từ các Hiệp sĩ khác.

Đột nhiên, đôi chân của Max cảm thấy yếu đuối, và Riftan đón nàng và ôm nàng, nhận thấy sự khó chịu của nàng. Nàng ngoan ngoãn quấn vòng tay quanh cổ chàng khi Riftan ôm nàng. Nàng đã suy nghĩ về việc đi ngủ vì mắt nàng cứ díp lại.

Riftan đã cố gắng đặt nàng xuống khi họ đến phòng, nhưng Max chôn mặt sâu trong gáy chàng và dường như không nghe thấy tiếng thở dài của chàng khi chàng cố gắng để đưa nàng đi ngủ. Rồi nàng cảm thấy cơ thể của Riftan lưỡng lự và cứng lại.

Max, người hạnh phúc say sưa bởi cảm giác uống rượu và buồn ngủ, không quan tâm dù chỉ một chút. Nàng nuốt mùi cơ thể riêng của chàng và hôn vào cổ vào chỗ mạch đập đang rung lên của chàng.

"Này…." Riftan bất ngờ hít sâu.

Như thể để làm dịu một loài thú đang hờn dỗi, Max mỉm cười và làm vuốt tóc chàng. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong khi ngọ nguậy tay trên ngực chàng.

"Maxy... nàng không có ý định ngủ, phải không?"

Max rên rỉ và chôn vùi mình sâu hơn trong vòng tay chàng. Riftan nhìn xuống nàng và băn khoăn.

"Nàng đã uống bao nhiêu vậy hả?"

"... "

"Mẹ nó, nàng không chòng ghẹo bất cứ ai, nhưng tại sao nàng lại ăn mặc như thế này?"

Cuối cùng chàng cũng gỡ được cơ thể nàng xuống giường và kéo váy đã được cuộn lên.

Max nâng mình để giúp chàng dễ dàng cởi quần áo của nàng hơn. Sau đó, ngay khi chàng lấy chiếc váy ra khỏi đầu mình, nàng đặt đầu vào một chiếc gối và bắt đầu ngủ ngon lành. Nhìn nàng, Riftan nghiến răng một lần nữa..

"Khi buổi sáng đến … rồi nàng sẽ biết tay ta."