Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 14: Anh em sinh đôi xuất hiện




Edit: Thỏ

Beta: Grace

Nghe Lương Dược nói muốn tới nhà anh, Sở Trú hơi sửng sốt nên không thể trả lời lại ngay lập tức.

Triệu Ức Hào rất phấn khích: "Nghe hay đấy, ngày mai chúng ta được nghỉ. Hôm nay bọn tôi tính sau giờ học sẽ qua nhà A Trú chơi, nữ thần cũng định thế à?"

Tào Bác dùng khủy tay thụi cậu ta một cái: "Cậu điên hả? Làm sao A Trú có thể đồng ý mời con gái về nhà cậu ấy, cậu tỉnh lại đi!"

Triệu Ức Hào phản ứng lại, "Ờ, cũng đúng." Ai mà không biết Sở Trú chán ghét con gái chứ?

Không khí trong phút chốc trở nên xấu hổ.

"Được không?" Lương Dược ngó lơ lời nói của bọn họ. Cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Sở Trú, lộ ra hàm răng trắng, đều như bắp.

Sở Trú rũ mắt, im lặng nhìn cô, hàng mi dày che phủ đôi mắt anh. Anh không nói mình đồng ý, cũng chẳng từ chối cô.

"Nếu cậu không nói câu nào thì tôi ngầm cho rằng cậu đồng ý đấy nhé?" Lương Dược tự tiện suy diễn hành động im lặng của anh thành đồng ý. Cô cao hứng mà cong cong đôi mắt, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

"..."

Đám người Triệu Ức Hào vẫn luôn chờ Sở Trú từ chối, nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến cả khi Lương Dược ăn xong cơm rồi mà lão đại của bọn họ vẫn bất động như núi, thậm chí còn không nói thêm một lời nào. Anh nhàn nhã ăn cơm, tựa như đang ngầm thừa nhận.

Có! Gian! Tình!

Bọn họ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều chứa đầy vẻ kinh sợ. Tuy rằng ngày thường Triệu Ức Hào hay chọc Sở Trú có ý với nữ thần nhà mình, nhưng đa số đều là đùa giỡn. Tình huống của Sở Trú như thế nào, cậu ta là người rõ nhất. Anh chán ghét sinh vật mang giới tính đối lập ấy vô cùng, gặp họ là tránh như tránh tà, cũng không trách mẹ anh mỗi ngày đều nôn nóng tìm đối tượng cho anh.

Vậy mà bây giờ, anh thế nhưng mà lại chủ động, à không, bị động mời một cô gái về nhà anh!

Đúng là khó có thể tưởng tượng ra!

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ức Hào nghi ngờ Sở Trú đang bị ma nhập, cậu ta cẩn thận hỏi lại, "Sở Trú, cậu thật sự đồng ý cho nữ thần đến nhà của cậu hả?"

Sở Trú không để ý đến cậu ta mà chỉ chăm chú ăn cơm, mí mắt cũng không thèm động đậy một cái.

Rốt cuộc có ý gì đây?

Huynh đệ bọn họ liếc nhau, thật sự không hiểu Sở thiếu gia đang làm gì.

"Ờ..." Tô Thiển nghe Lương Dược muốn qua nhà Sở Trú chơi bèn có dự định, "Mình có thể đi với Văn Văn được không? Cậu ấy đi một mình nên mình không yên tâm."

"Không được." Sở Trú không chút do dự từ chối, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

"..."

Triệu Ức Hào: "Hình như tôi vừa thấy người anh sinh đôi của cậu ấy xuất hiện nữa đấy."

Lương Dược rất cảm động, "Trú Trú, tôi biết tôi rất đặc biệt với cậu mà. Có phải cậu đã thích tôi không? Đừng xấu hổ mà, đến nói to cho tôi nghe đi~ Có đúng không?"

Sở Trú nhận câu hỏi một đằng trả lời lại một nẻo, "Tôi chưa bao giờ mời con gái đến nhà của tôi."

Lương Dược: "Tôi biết mà. Vì vậy chắc chắn cậu đã thích..."

Sở Trú thản nhiên ngắt ngang lời cô, "Cho nên ở trong mắt tôi, cậu không phải là con gái."

Lương Dược:???

Tin cậu tôi làm quỷ!

Mọi người đều quá quen thuộc rồi, thành thật chẳng phải tốt hơn sao?

Mặc kệ thế nào thì Lương Dược vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác như mình đang bước gần hơn đến sự thành công của mục đích ban đầu rồi.

Buổi chiều sau khi tan học, Lương Dược mang cặp sách hồng nhạt trên vai, da mặt dày theo sau Sở Trú, trông giống một cái đuôi nhỏ không thể ném đi.

Hạ Vân Đông và Tào Bác đều bảo có việc nên không thể qua được nên người đi cùng bọn họ chỉ có Triệu Ức Hào.

Hiếm khi nào Sở Trú xuất hiện cùng một cô gái, nên trên đường đi ra ngoài cổng trường, Lương Dược cũng nếm được cảm giác cái gọi là "đi thảm đỏ". Xung quanh hàng trăm ánh mắt khiếp sợ nhìn qua đây. Vẻ mặt cô tự nhiên, ung dung mỉm cười, ngón tay mảnh mai thanh lịch hất những sợi tóc dính vào sườn mặt ra sau, cố ý lộ ra gương mặt ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết của mình.

Vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa rụt rè.

Khí chất cả người tựa như Lương Văn trong lời đồn vậy. Hoàn toàn xứng đáng là nữ thần!

Mí mắt Sở Trú rũ xuống, lười biếng mà ngáp một cái, nhìn gương mặt cô, "Làm gì cười trông đáng sợ thế?"

Lương Dược: "..."

Sở Trú: "Xấu quá."

Nụ cười trên mặt Lương Dược vụt tắt, chỉ để lại vẻ mặt không cảm xúc. Bởi vậy cô mới bảo mình ghét thẳng nam mà.

Mẹ nó, bây giờ cậu nói hơi bị nhiều rồi đấy!

Rõ ràng ngày thường đều im lặng như tích vàng mà?

Sở Trú nhìn dáng vẻ tức giận của cô, khóe miệng hơi cong nhẹ, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

*

Lương Dược từ trước đến nay vẫn nghe người ta nói nhà Sở Trú rất giàu. Biệt thự triệu đô, trong nhà chất cả đống tiền, mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, giống y như thiếu gia nhà giàu trong tiểu thuyết.

Mà người có tiền thì có nhiều xe để đưa đón con mỗi ngày, Lương Dược đã biết điều này từ lâu. Cô thích thú suy đoán, xe nào sẽ là xe đưa đón Sở Trú.

Lamborghini, Maserati, hay là Ferrari? Hừm, thế giới của kẻ lắm tiền thì gì cũng có khả năng hết.

Cho nên lúc Lương Dược thấy Sở Trú đi lại chiếc xe Toyota màu trắng đỗ trước cổng trường, cô hơi không tin vào mắt mình.

Đứng kế bên nó là xe BMW và Mercedes, càng giúp tôn lên vẻ giản dị mộc mạc lại tự nhiên của nó.

- - Quả nhiên tất cả đều có khả năng.

Những kẻ có tiền đều có thú "chơi" mấy thứ đơn sơ như thế này sao?

Lương Dược nghĩ đến chuyện Mã baba (Mã Vân, ông chủ Alibaba) cũng từng chạy xe đạp, yên lặng chấp nhận việc này.

Cửa xe được mở ra, Triệu Ức Hào vô cùng hiểu chuyện mà tự động ngồi lên ghế phụ. Sở Trú ngồi ghế sau, còn Lương Dược thì ngồi bên cạnh anh.

Tài xế nhìn thấy cô gái bước lên xe lập tức bị dọa không nhẹ, "Tiểu thiếu gia, đây là?"

"Khách." Sở Trú thản nhiên trả lời, ý nghĩa rõ ràng trên mặt chữ, không cần nói cũng biết.

Tài xế không hỏi nữa, ông im lặng mà khởi động xe. Tuy bên ngoài là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng ông lại nổi gió mãnh liệt.

Tiểu thiếu gia từ trước đến nay luôn chán ghét con gái, thế mà bây giờ lại đưa một người như thế về nhà?

Đúng là không thể tin được.

Từ nhỏ đến lớn Lương Dược đều bị say xe, mà còn say tương đối nghiêm trọng. Xe lăn bánh không được bao lâu, cô đã cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, đành âm thầm nhíu mày. Cũng không có ý định làm phiền Sở Trú nên cô nghiêng đầu dựa vào gối đệm mềm mại đằng sau, nhắm chặt hai mắt cố gắng ép cảm giác nôn nao ở cổ họng xuống.

Hiếm khi người bên cạnh lại im lặng như vậy, Sở Trú nghiêng đầu liếc nhìn Lương Dược một cái thì phát hiện vẻ mặt cô tái nhợt, dường như đang không thoải mái. Anh khẽ cau mày, lặng lẽ mở một nửa cửa sổ ra.

"Ôi, lạnh quá!" Triệu Ức Hào cúi đầu chơi di động ở ghế trước đột nhiên run người một cái, hét lên: "Cậu mở cửa sổ làm gì vậy A Trú? Đóng lại đi, lạnh chết mất!"

Sở Trú lười biếng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, môi mỏng khẽ cong, thản nhiên phun ra một chữ: "Cút."

Xe tư gia chậm rãi tiến vào khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, trên đường Lương Dược mở to mắt, uể oải nhìn ngoài cửa sổ.

Một tòa nhà cao được xây theo phong cách Tây Âu màu trắng đẹp đẽ dần hiện ra trước mắt, hai bên lối đi trồng các giống cây nổi tiếng quý hiếm. Phía xa còn có một hồ nước, mặt hồ lấp lánh phản chiếu đầy màu sắc.

Tựa như đã lạc sang một thế giới khác.

Cũng may trước đó Lương Dược đã chuẩn bị tâm lý tốt nên cũng không có cảm nghĩ gì đặc biệt. Cô hưởng thụ cảm giác gió lướt qua mặt, lười biếng mà ngáp một cái.

Không nghĩ tới Sở Trú ở bên cạnh vẫn luôn quan sát cô.

Mái tóc đen dài của thiếu nữ bị gió thổi, bay tứ tung trong không trung, mùi hương hoa hồng thoang thoảng như có như không lan tỏa bên trong khoang xe. Ánh nắng hoàng hôn phản chiếu lên làn da trắng nõn, rọi lên gương mặt xinh đẹp của cô, vẻ mặt vừa thích thú lại lười biếng, khiến người ta có cảm giác rung động.

Sở Trú nhìn một lúc lâu, thấy đầu của cô dần chuyển động, dường như muốn quay lại, anh liền làm bộ như không có việc gì, đảo mắt sang chỗ khác, vẻ mặt có chút mất tự nhiên mà xoa xoa lỗ tai đang nóng lên.

Xe dừng lại dưới hầm garage.

Lương Dược xuống xe, tò mò đi theo sau Sở Trú, trải qua vô số hệ thống bảo mật cao cấp mà đi vào biệt thự.

Cô tùy ý liếc nhìn xung quanh. Phòng khách không lớn lắm, nhưng nội thất trang trí vô cùng tinh xảo. Trên sàn nhà là thảm lông dê màu vàng nhạt, từ đây có thể nhìn ra được chủ nhân là một người hiền dịu và tinh tế, nhưng mà chắc chắn không phải là một người bình thường.

"Chúng ta bắt đầu đi!"

Triệu Ức Hào ngồi xuống ghế sofa, mở cặp ra.

"Ừ." Sở Trú ngồi đối diện cậu ta, cũng mở cặp ra.

"Hai cậu định chơi trò gì hả?"

Lương Dược cao hứng, lấy di động ra, "Chơi gì thế, nhanh đi, cho tôi chơi với!"

Đây là cơ hội tốt để cô biết sở thích của Sở Trú!

Vừa tưởng như vậy thì cô lập tức thấy Sở Trú không nhanh không chậm lấy... cuốn sách bài tập Toán từ trong cặp ra.

Lương Dược: "..."

Cô liền nhìn về phía Triệu Ức Hào, phát hiện cậu ta không chỉ lấy ra bài tập Toán mà còn cả môn Tiếng Anh, Ngữ Văn, Vật lý,...

Lương Dược nghiêm mặt: "Hai cậu làm gì vậy?"

"Làm bài tập." Triệu Ức Hào thẳng thắn nói như là hiển nhiên, "Qua nhà A Trú không phải làm bài tập, vậy thì qua để làm gì?"

Lương Dược: "..."

Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Tào Bác và Hạ Vân Đông không muốn tới rồi.

Mặt mày cậu ta hớn hở nói: "Có A Trú ở đây, đêm nay chúng ta có thể hoàn thành tất cả bài tập cuối tuần rồi, sau đó thì có thể chơi thỏa thích 2 ngày. Haha, có phải tôi thông minh lắm không?"

"Nói nhiều." Sở Trú lấy bút ra, liếc nhìn Lương Dược một cái: "Không ngồi?"

".... Ngồi, ngồi chứ!" Lương Dược đờ đẫn ôm cặp, ngồi xuống kế bên Triệu Ức Hào.

Sở Trú hơi nhướng mày nhìn cô.

"Cậu ngồi bên cạnh tôi làm gì?" Triệu Ức Hào thụ sủng nhược kinh(*) "Cuối cùng cũng thấy sự quyến rũ của tôi rồi hả?"

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Đương nhiên không phải thế, Lương Dược chỉ sợ bị Sở Trú phát hiện cô cái gì cũng không biết thì sẽ bị lật tẩy nên tùy tiện bịa ra một lý do: "Vì tôi muốn thấy rõ toàn bộ gương mặt của A Trú, nếu ngồi bên cạnh cậu ấy thì chỉ thấy mỗi sườn mặt."

Triệu Ức Hào: "... Tình yêu cậu dành cho cậu ta sâu sắc quá nhỉ."

Sở Trú bình tĩnh cầm bút gõ gõ lên bàn: "Được rồi, bắt đầu đi."

Lương Dược yên lặng lấy sách bài tập trong cặp ra, trong lòng đã có ý định muốn trốn về nhà.

Mẹ nó, sao mình lại muốn làm bài tập giúp Lương Văn chứ?

Quan trọng là mình không muốn làm cùng nhau mà!

Khổ nhất mình phải bày ra dáng vẻ làm bài nhưng thật ra lại nhìn đáp án của người kế bên để chép lại.

Đáng sợ nhất là em rể đại nhân giống như một thầy giám thị, mặt đối mặt quan sát nhất cử nhất động của cô.

Mình muốn về nhà...

Trong lúc đó Triệu Ức Hào nghiêm túc đưa câu hỏi, "Nữ thần, câu này làm sao?"

Lương Dược không thèm ngẩng đầu lên, "Hỏi học thần đi."

"Cậu ấy mắng tôi đồ ngốc."

Lương Dược không có lựa chọn nào khác ngoài nhìn vào câu hỏi của cậu ta, nhưng ngay chữ đầu tiên cô đã không hiểu bèn thờ ơ nói: "Câu hỏi này mà cũng không biết làm, cậu là lợn à?"

"..."

Triệu Ức Hào nhìn sang bài tập đang làm của cô, phát hiện tốc độ làm bài của hai người giống nhau, đáp án của câu trước cũng giống, "Này, sao cậu làm giống tôi thế?"

"Trùng hợp thôi."

"Sai cũng giống nhau."

"...Cũng trùng hợp."

Sở Trú ngồi đối diện ngẩng đầu lên, như có suy nghĩ mà nhìn cô, sau đó mở miệng: "Qua đây."

Lương Dược: "Hả?"

Sở Trú thản nhiên mở miệng: "Tôi bảo cậu qua đây ngồi."

"..." Lương Dược không tình nguyện cầm bài tập qua bên kia ngồi.

Sở Trú hỏi: "Câu nào chưa làm?"

Lương Dược thấy giấu không được nữa bèn dứt khoát nói: "Cậu nên hỏi tôi câu nào không biết làm."

Sở Trú nhíu mày: "Tôi nhớ cậu xếp hạng 15."

"Gian lận mà xếp thôi." Trong lòng Lương Dược nói xin lỗi với Lương Văn, "Để học chung lớp với cậu, cái gì tôi cũng nguyện ý làm hết."

Sở Trú im lặng vài giây, thở dài một hơi nhẹ, đổi cách hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"

Lương Dược: "Nếu vậy cậu phải nói từ sơ trung."

"..."

Sở Trú buông bút, ngồi thẳng quay đầu nhìn chằm chằm cô, im lặng không lên tiếng.

Không thể nghi ngờ một chiêu này vô cùng hiệu quả, Lương Dược cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đến từ vị học thần này. Để không lộ thêm nhiều điều dốt, Lương Dược chột dạ đánh trống lảng, "Đúng rồi, sao nhà cậu không thấy một người nào vậy? Bình thường ai nấu cơm?"

Sở Trú không trả lời, Triệu Ức Hào tiếp lời: "Mời một dì về vừa nấu cơm vừa dọn vệ sinh luôn, nhưng mà gần đây con gái của dì ấy kết hôn nên dì xin nghỉ về nhà. Bây giờ vẫn đang tìm người thay thế dì ấy một thời gian."

Lương Dược nghe vậy mắt lập tức sáng lên, cô chờ mong nhìn Sở Trú, "Tôi có được không?"

Vẻ mặt thờ ơ như muốn bảo 'Cậu biết cậu đang nói gì không?' của Sở Trú.

Lương Dược nhanh nhẹn nói tiếp: "Tôi sẽ nấu cơm và làm việc nhà, lúc cần thiết còn có thể làm ấm giường giúp cậu. Chắc chắn là một lựa chọn hoàn hảo cho công việc này."

Sở Trú trực tiếp từ chối: "Không thể!"

Lương Dược sắp khóc: "Mong cậu nghĩ lại, nhà tôi nghèo, trong nhà có già có trẻ, còn có đứa em gái... chị gái cần nuôi. Cứ như vậy nữa thì tôi không học đại học được đâu."

Hiện tại Sở Trú với những chuyện ma quỷ hư cấu của cô một chữ cũng không tin.

Triệu Ức Hào lại cảm thấy hứng thú với chị gái trong lời nói của cô: "Cậu cũng có chị sao?"

Lương Dược: "Đúng vậy."

"Có đẹp không?"

"Có, đẹp hơn tôi nhiều." Lương Dược cong nhẹ khóe miệng, cũng không biết khiêm tốn là gì.

"Bữa nào giới thiệu cho tôi đi."

"Đừng hòng." Lương Dược chân tình thực cảm ghét bỏ, "Chị ấy không có hứng thú với đám loắt choắt như các cậu đâu!"

"Được rồi." Ngón tay Sở Trú nhẹ nhàng gõ gõ vài cái lên bàn, "Làm bài tập nhanh."

"... Ừ."

Lương Dược thấy không thể trốn được bèn thở dài một hơi. Dưới sự ép buộc của học thần đại nhân, vẻ mặt cô chết lặng hoàn thành bài tập các môn từ chiều tà cho đến khi trời tối hẳn, hơn nữa còn viết xong bài tập Ngữ Văn 800 chữ!

Viết xong hết tất cả, cơ thể Lương Dược gần như thoát xác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ,

- - Lần sau mà còn đến nữa thì mình là con cún!

Không bao lâu sau, ngoài huyền quan(*) xuất hiện âm thanh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

(*) Huyền quan: là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

"Con trai, mẹ về rồi. Con đưa bạn học về nhà chơi sao?"

Giọng nói hơi quen tai.

Lương Dược nghe tiếng quay lại thì thấy được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang bước đến, mái tóc xoăn gợn sóng, mắt phượng, dáng người yểu điệu, mặt hoa da phấn vừa thời thượng lại còn trẻ trung.

Biểu cảm Lương Dược ngây ra khi nhìn thấy gương mặt ấy. Quen! Quen đến không thể quen hơn. Hôm qua cô còn nhìn thấy trên postcard của Tô Thiển.

"Thư.... Thư Hựu Mạn?"