Edit: Thỏ
Beta: Grace
Hạ Nhược Tinh bị cái tát của Lương Dược làm cho bối rối, cảm giác đau đớn bừng lên trên khuôn mặt nhắc cô ta chuyện gì vừa xảy ra. Cô ta ôm mặt, khó tin trừng mắt nhìn Lương Dược: "Mẹ kiếp, sao mày dám đánh tao?"
Đám chị em đứng sau lưng cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi tới: "Chị Tinh, chị có sao không?"
Bọn họ một bên lo lắng hỏi thăm, một bên cảnh giác nhìn Lương Dược, nội tâm cuộn trào mãnh liệt.
Đứa con gái trước mặt ngũ quan xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, trông thì có vẻ nhu nhược vô hại, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ giơ tay đánh người. Vừa rồi bọn họ còn không kịp thấy cô ra tay như thế nào. Động tác mạnh mẽ dứt khoát, vừa nhanh vừa chắc, Hạ Nhược Tinh còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn cái bạt tai.
Lương Văn lợi hại như vậy sao?
Không giống như lời đồn!
Lương Dược phất phất tay, nghe được câu hỏi của Hạ Nhược Tinh, cảm thấy hơi buồn cười: "Bạn học, cậu là người động thủ trước mà. Tôi vẫn còn một bàn tay, nếu như cậu muốn tiếp tục nữa thì không phải chỉ có một cái thôi đâu."
"Mẹ kiếp..." Hạ Nhược Tinh đâu thể nào chịu nổi loại nhục nhã này, mắt đỏ lên vì giận, dùng sức đẩy cô gái bên cạnh: "Chúng mày còn đứng đó làm gì, mau xông lên! Nữ thần cái khỉ gì, tao thật sự muốn lột đồ cô ta ra để cô ta khỏa thân chạy quanh trường!"
Mấy cô gái kia do dự không dám đối mặt, chẳng ai dám bước lên. Bọn họ nhìn dáng vẻ ung dung của Lương Dược, mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm tỏa ra.
Chuông tan học vang lên, bây giờ vừa đúng lúc là giờ cao điểm nên rất nhiều học sinh từ các phòng học đổ ra, nơi này nhiều người qua lại bèn trở nên hết sức nổi bật.
"Chị Tinh, chuyện này để tính sau. Nơi này lắm người, chuyện đến tai thầy cô thì lại phiền phức." Một cô bé tiến lên nhỏ giọng khuyên nhủ. "Chúng ta cứ bỏ qua trước, sau này còn nhiều cơ hội."
Hạ Nhược Tinh nghe vậy thì từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy cô bé đó nói cũng đúng, chỗ này hay có giáo viên, đúng là không ổn lắm. Dù sao tương lai còn dài, cơ hội trả thù Lương Văn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Hôm nay coi như mày may mắn." Hạ Nhược Tinh trợn mắt nhìn Lương Dược một cái, phun ra mấy lời độc địa, cùng các chị em nghênh ngang rời khỏi "Chúng ta đi!"
Lương Dược im lặng nhìn dáng vẻ cao ngạo của cô ta, cảm thấy bị thù hằn như vậy thật quá oan ức. Cô còn chưa có được Sở Trú mà Hạ Nhược Tinh đã ghét cô như vậy, nếu như thật sự có được thì chẳng phải cô ta sẽ giết cô sao.
Vì một đứa con trai có nhất thiết phải như thế ư?
Lương Dược quả thật không hiểu Hạ Nhược Tinh nghĩ cái gì.
Lắc đầu một cái, cô xoay người, chuẩn bị đi ăn cơm.
"Văn Văn!"
Đằng sau có tiếng người gọi cô.
Lương Dược quay đầu, thấy Tô Thiển cuống cuồng chạy tới, dường như còn chưa hoàn hồn: "Mình vừa thấy bọn Hạ Nhược Tinh dẫn người đi tìm cậu, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Lương Dược lắc đầu, nửa đùa nửa thật "Cậu thấy mà không tới cứu mình?"
"Lúc ấy mình sợ quá, không kịp phản ứng." Tô Thiển nghĩ là cô giận bèn áy náy nói: "Xin lỗi cậu nhiều."
"Ha, mình đùa chút thôi, cậu không cần để trong lòng."
Cô nàng xin lỗi chân thành như vậy cũng khiến Lương Dược có chút ngượng ngùng. Chơi chung với dạng người thẳng thắn như Vương Cần Cần lâu rồi nên cô không biết cách xử sự với những cô nàng mang tâm tư nhạy cảm như vậy.
"Chúng ta đi ăn."
Tô Thiển gật đầu một cái: "Ừ."
Trên đường tới nhà ăn, Tô Thiển dường như vẫn còn áy náy về chuyện khi nãy, không ngừng kéo cánh tay Lương Dược xin lỗi, mặt bày ra vẻ như muốn khóc, có lẽ là sợ Lương Dược không thèm để ý cô nàng nữa.
Lương Dược có hơi đau đầu, thấy trong tay cô nàng cầm một chiếc túi nilon nhỏ, vội nói sang chuyện khác: "Trong túi cậu đựng gì thế?"
"À, cái này." Tô Thiển lấy từ trong túi ra, giống như một hộp postcard: "Đây là postcard mình vừa mua được trong cửa hàng."
Lương Dược liếc mắt nhìn qua, trên vỏ hộp đầy màu sắc in hình một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp. Da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng. Người phụ nữ mặc váy cổ sam(*) màu bạc, nếp váy lượn sóng màu nâu giống như rong biển uốn quanh vòng eo trông cực kỳ bắt mắt.
Váy công sở mullet cổ sam sát nách bo eo khoét túi bên hông
Thư Hựu Mạn?
Lương Dược chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra người phụ nữ này.
Bà ấy là đại minh tinh nổi tiếng, từng đóng vai chính nhiều bộ phim truyền hình được đánh giá cao, thậm chí còn nhận cả giải thưởng Kim Mã(*) danh giá.
(*) Giải Kim Mã: là một liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan.
Đừng nhìn bà ấy trông trẻ mà coi nhẹ, thật ra bà đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Lương Dược cũng xem như là nhờ phim truyền hình của bà ấy mà lớn lên, cô nhớ rõ khi còn nhỏ mẹ Lương cũng vô cùng thích bà.
Nhưng mà sau khi Thư Hựu Mạn kết hôn và sinh con đã dần dần thoái lui khỏi tầm mắt của công chúng, rất ít khi nhận lời tham gia các chương trình.
"Cậu thích bà ấy?"
Lương Dược hơi ngạc nhiên, Thư Hựu Mạn được thế hệ trước để ý nhiều hơn, bây giờ rất hiếm các cô gái trẻ thích bà ấy.
"Ừ, rất thích." Tô Thiển cười cười, cũng không nói thêm gì nhiều. Cô nàng muốn lấy lại postcard thì bị Lương Dược ngăn cản, "Khoan đã, cho mình nhìn một chút."
Lương Dược cẩn thận quan sát gương mặt của Thư Hựu Mạn, không biết làm sao mà lại nhớ đến Sở Trú.
Giống, rất giống!
Đặc biệt là cặp mắt kia. Khóe mắt cong lên, đồng tử ánh nâu, lông mi vừa dài vừa dày tô điểm thêm cho đôi mắt phượng dài sắc sảo.
Tuy rằng hai người có nét giống nhau nhưng mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của Thư Hựu Mạn trong mỗi tấm ảnh đều cong, trông vừa quyến rũ vừa mê hoặc, làm người khác nhịn không được nảy ra những suy nghĩ không trong sáng.
Còn Sở Trú... Cô chưa bao giờ thấy anh cười bao giờ. Lẽ ra đó là một đôi mắt của những kẻ đa tình, nhưng lại bị sự lạnh lùng trong đáy mắt anh đàn áp, dù có ý định chơi xấu anh thế nào thì cũng bị anh dọa sợ.
Tô Thiển sửng sốt: "Làm sao vậy?"
Lương Dược: "Mình cảm thấy Thư Hựu Mạn và Sở Trú có nét giống nhau."
"Sao có chuyện đó được? Chắc cậu bị ảo giác rồi." Tô Thiển cười lắc đầu, không dấu vết lấy lại postcard bỏ vào trong túi.
Hai người đi vào nhà ăn, có thể đã trễ nên học sinh bên trong không nhiều lắm. Trước cửa sổ cũng không có người xếp hàng, dường như hơi trống trải. Vì vậy chỉ trong thoáng chốc, Lương Dược đã thấy đám người Sở Trú đang ngồi bên cửa sổ.
*
Sau khi Sở Trú thấy Lương Dược dùng cái tát đuổi Hạ Nhược Tinh thì bỗng im lặng hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói mà rời đi.
Đám người Triệu Ức Hào cũng im lặng mà đi theo. Nữ thần trâu bò như vậy thì căn bản còn cần đến bọn họ lên sàn nữa sao?
"Nhìn không ra Lương Văn mềm yếu mà tính cách lại cứng rắn như thế!"
Ở nhà ăn, Cao Bác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà vẫn còn sốc, "Không phải cậu ấy vẫn luôn thuần khiết mỏng manh sao?"
Cậu ta càng nói càng thấy có khả năng.
"Ai biết được." Hạ Vân Đông cúi đầu ăn cơm, "Nhưng mà dùng cặp thời trang với áo lót của con gái, chắc chắn không phải là người bình thường gì rồi."
"Không cho cậu nói xấu về nữ thần!" Triệu Ức Hào thụi khuỷu tay vào cậu ta, trịnh trọng nói: "Theo tớ cảm thấy cậu ấy càng ngày càng trở nên quyến rũ hơn đúng không? Cái tát kia đối với tớ đỉnh vãi luôn! Tớ quyết định rồi, từ hôm nay trở đi tớ muốn gọi cậu ấy là nữ hoàng, cam tâm tình nguyện mà quỳ liếm... Ối!"
Sở Trú dơ chân đá vào đầu gối cậu ta, thờ ơ nhìn: "Cậu im lặng được không?"
"Là..."
Triệu Ức Hào méo miệng, lòng tò mò bỗng nhiên nổi lên: "A Trú, cậu còn chưa nói cậu thấy Lương Văn thế nào đâu?"
Sở Trú: "Dùng mắt thấy."
"Không phải, ý tớ là nhận xét."
"Không có nhận xét."
"... Nhàm chán."
Sở Trú từ chối cho ý kiến, cúi đầu, không nhanh không chậm tiếp tục ăn cơm.
Thật sự anh không có nhận xét gì, ban đầu thì có hơi kinh ngạc, dần dần về sau cũng tiếp nhận được rồi. Trước đây Lương Văn thế nào anh cũng không biết rõ lắm, nhưng trong suy nghĩ của anh cô làm ra sự việc kia cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.
Một cô gái dám tặng bữa sáng cho anh là trứng luộc ngâm trong nước trà, thì còn cái gì mà không làm được?
Cơn gió mang theo mùi thơm ngọt ngào thổi tới, hương hoa hồng tràn ngập trong không khí pha lẫn hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của thiếu nữ.
Sở Trú ngẩng đầu. Lương Dược đang cầm khay thức ăn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, gương mặt tràn đầy tươi cười, "Trú, các cậu chọn bàn 6 người, có phải cố tình chừa chỗ chờ tôi đúng không?"
Sở Trú im lặng mà nhìn cô.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Này có tính là âm hồn bất tán không?
Tô Thiển cũng đi lại cùng ngồi, thẹn thùng cười cười với bọn họ, yên vị ở chỗ trống còn lại bên cạnh Hạ Vân Đông.
Sự xuất hiện của Lương Dược không thể nghi ngờ nhận được lời chào mừng nhiệt liệt, Triệu Ức Hào cầm đầu vỗ tay, "Chào mừng nữ hoàng đã đến đây, bọn tôi thật vinh dự quá!"
Lương Dược nhướng mày: "Nữ hoàng gì cơ?"
"Chính là..."
Triệu Ức Hào vừa nói được hai chữ lập tức bị Tào Bác che miệng lại, "Đừng làm trò cười trước mặt cậu ấy, cậu ấy không muốn người khác biết bộ mặt thật của mình đâu!"
Triệu Ức Hào giật mình gật đầu.
Lương Dược nhìn hai người miệng kề tai nói nhỏ mà không biết vì sao. Nhưng mà cô cũng không để trong lòng, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người em rể.
Cô bắt đầu sắp xếp những lời cần nói. Con trai cần phải ca ngợi, muốn bạn phải liên tục không ngừng cổ vũ!
Đây là bước đầu tiên bước vào thế giới nội tâm của anh.
"Trú..."
Lương Dược thâm tình mà buồn nôn dài giọng: "Tôi phát hiện hôm nay cậu thật đẹp trai ~."
"..."
Sở Trú bị sặc cơm đến nơi rồi.
Những người khác cũng bị giật mình một cái.
Lương Dược tiếp tục làm trò: "Giọng nói cậu thật dễ nghe, học lại giỏi, còn có cái mắt, cái mũi này.... Ôi, thật hoàn hảo! Đúng là tuyệt tác của Chúa. Trước giờ tôi chưa thấy ai đẹp trai hơn cậu, nếu như cậu có thể cười lên một cái thì tốt biết mấy!"
Vẻ mặt Sở Trú không biểu cảm nhìn cô: "Cậu đang trả thù?"
Lương Dược chớp mắt "Không có, tôi đang khen cậu mà."
Sở Trú gật đầu: "Khen trên danh nghĩa trả thù hả?"
"... Tôi nói thật mà. Cậu không thể vì tôi một hai lần chòng ghẹo mà chối bỏ hết tâm ý của tôi dành cho cậu." Vẻ mặt Lương Dược đầy chân thành, "Tình yêu của tôi đối với cậu vĩnh viễn cháy bỏng."
Sở Trú nhẹ nhàng 'à' một tiếng, sau đó cũng không nói nữa.
"..."
Phản ứng gì đây?
Không giống với lời Vương Cần Cần nói.
Hứng thú của Lương Dược dành cho anh biến mất, rầu rĩ không vui cắn cắn đầu đũa, cố gắng nghĩ cách khác.
Tô Thiển ngồi đối diện cô dường như có hơi không được tự nhiên, luôn yên lặng mà ăn cơm. Chỉ có Hạ Vân Đông nói chuyện vài câu cô mới miễn cưỡng mỉm cười trả lời lại.
Lúc đầu Tô Thiển đặt postcard trên đùi, nhưng tựa như tư thế không quá thoải mái bèn đặt postcard lên trên bàn.
Ở một vị trí nổi bật, không có túi nhựa bọc lại.
Hạ Vân Đông nhìn một cái lập tức thấy được, sau khi nhìn rõ người phụ nữ trên hộp, biểu cảm của cậu ta trở nên kỳ lạ: "Thư Hựu Mạn? Mẹ ơi, Tô Thiển, cậu thích Thư Hựu Mạn hả?"
Cậu ta nói một câu lập tức làm cho những người khác chú ý, bao gồm cả Sở Trú. Động tác ăn cơm của anh dừng lại một hồi, liếc mắt nhìn sang đây, vẻ mặt hình như có hơi vi diệu.
Tô Thiển ngượng ngùng cười cười: "Ừ, tôi rất thích bà ấy, đã từng xem rất nhiều phim của bà."
"Lạ ghê, bây giờ vẫn có mấy cô nương thích bà ấy..." Trong lòng Triệu Ức Hào nở nụ cười như rằng mình hiểu chuyện mà không thèm nói, đưa mắt ra hiệu với Sở Trú: "Đúng không, Sở Trú?"
"Cút." Sở Trú liếc mắt nhìn Tô Thiển một cái, dường như da mặt cô nàng mỏng, bị nhìn một hồi cả gương mặt đều màu hồng.
Anh thản nhiên quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt như thể việc này không liên quan đến mình.
"Nói đến Thư Hựu Mạn..." Lương Dược nghiêng nghiêng đầu, dí sát vào nhìn chằm chằm mặt Sở Trú, "Tôi thấy cậu và bà ấy rất giống nhau, đều là những người đẹp sở hữu đôi mắt một mí."
"..." Sở Trú thật sự bị sặc, dường như anh muốn tức giận nhưng biểu cảm càng có vẻ bất đắc dĩ, "Cậu không thể yên lặng một chút sao?"
Bất cứ ai khi bị rối loạn đều có thể nói hươu nói vượn..
Tào Bác cười rất tươi, "Lương Văn, đúng là không thể không nói cậu có đôi mắt sắc bén thật."
Lương Dược: "Hả?"
Tào Bác lắc lắc đầu: "Không có gì."
Hình như có điều cấm kỵ.
Lương Dược cũng không hỏi nhiều, thấy thời gian trôi qua nhanh bèn cố ăn hết bữa cơm. Tiến triển với Sở Trú một chút cũng không có, cô âm thầm sốt ruột, vừa lúc sau lưng có tiếng nói chuyện của nữ sinh truyền tới.
"Cậu biết gì chưa, có kẻ lưu manh lảng vảng quanh trường mình."
"Thật không đấy?"
"Thật, cách đây không lâu có chị học cấp III bị cướp sạch tiền, mém nữa là bị hiếp..."
Lương Dược nghe đến đó, đầu óc hoạt động linh hoạt, vô cùng đáng thương kéo kéo góc áo của Sở Trú, âm thanh làm nũng kéo dài, giọng điệu ngọt như kẹo: "Trú..."
"Làm sao nữa?" Lần đầu tiên Sở Trú cảm thấy tính tình mình rất tốt.
Lương Dược thút tha thút thít đóng giả làm tiểu bạch hoa: "Mọi người nói bên ngoài có người xấu, tôi rất sợ nên không dám về nhà một mình..." ╥﹏╥
Sở Trú: "..."
Mấy người còn lại: "..."
Lương Dược không biết bản thân mình đã bị bại lộ còn cố gắng bày ra vẻ mặt yếu đuối, nhỏ giọng nói: "Cậu đưa tôi về nhà được không?"
Sở Trú lạnh lùng hất tay của cô ra, "Không được."
"Thế cũng không sao." Lương Dược rất nghe lời, "Tôi theo cậu về nhà cũng giống nhau cả thôi!"