Cô bị hắn kéo đến muốn đứt cả tay ra khỏi người nhưng vẫn nén cơn đau nhìn về phía hắn. Dương Tuấn Kiên lôi Ngọc Anh ra ngoài đến trước một bước tường, hắn dùng tay đè lên bả vai cô. Mặt hắn cúi xuống, giọng khàn khàn rồi chui vào hõm cổ của cô nói:
- Em đi năm năm để rồi bây giờ em về lại trở thành như thế này à.
- Hay là Phong nói đúng. Em là có người mới rồi nên năm đó mới rờ bỏ tôi, có đúng vậy không? Hửm...
Hắn không ngừng cắn và mút mạnh vai cô khiến cô vừa thẹn vừa ngại. Bao năm qua cô vẫn vậy, vẫn mẩn cảm như trước, trước sau như một, chỉ có điều cô gầy hơn so với năm năm trước, bả vai cô gầy trơ ra cả xương quai xanh. Cô khó chịu, cứ " Ư ử " mỗi lần hắn mút vai cô, khiến cô lên tiếng:
- Anh đúng là điên rồi, bỏ tôi ra.
Hắn ngưng hành động, ngẩng cổ lên nhìn vào mắt cô. Mắt cô đẫm lệ, mi tâm hắn nhíu lại lấy bả vai cô làm trụ chống thẳng tay, nhìn thẳng vào mắt cô rồi đáp:
- Đúng tôi điên, tôi điên là do em bức tôi điên. Em làm gì trong năm năm qua, và bây giờ em lại xuất hiện trước mặt tôi để khiêu khích tôi à. Tôi yêu em mà em coi tôi là gì?
Hắn lấy tay vuốt ve gò má cô, lau đi những giọt lệ nơi má cô rồi nhanh chóng bước khập khiễng ra chỗ khác. Cô cứ nhìn về phía hắn rồi nhìn lại về phía cô. Hắn vừa nói gì, Kiên vừa nói hắn yêu cô và đúng hiện tại cô xem Kiên là gì, và tại sao cô xuất hiện ở đây, cô không muốn nhưng điều này đủ để cho cô biết bao năm qua Kiên vẫn chưa bao giờ quên được cô.
Cô ngồi bệt xuống dưới đất, tay áp vào má để cảm nhận lại hơi ấm của hắn. Cô cũng vậy, cũng lưu luyến hắn, cũng muốn ôm hôn hắn nhưng quá khứ khiến cô không còn đủ tư cách để yêu hắn dù là khi còn trẻ dù là năm năm trước hay là ngay cả hiện tại cũng không. Lúc hắn lau nước mắt cho cô, Ngọc Anh đã cố ngăn tim không được loạn nhịp nhưng dù có thế nào thì cô cũng thua trước hắn, cũng như hắn cô không thể quên và cũng không thể yêu được.
Mấy hôm sau cô được làm trợ lí cho một studio chụp ảnh nhờ sự trợ giúp của Ngôn Di. Sau hôm ở quán rượu, chắc chắn là Thần Phong đã kể lại chuyện cho Ngôn Di nghe nên Ngôn Di ngay sau đó cũng tới tìm cô, càm ràm rất nhiều điều. Dù Ngôn Di có ngỏ lời muốn giúp cô tìm một công việc ở công ty Thần Phong nhưng cô một mực không đồng ý thì Ngôn Di cũng chỉ có nước đầu hàng và đành nhờ Dương Kính coi chừng cô bạn này. Nhưng sau đó vì sự xảy ra ở đêm hôm đó, cô cũng không muốn làm nên Ngôn Di đã giúp cô xin vào studio.
Cô cũng làm quen được một cô gái, cũng coi như là bạn. Cô tên là Dạ Tiêu, Dạ Tiêu hơn cô khoảng chừng bốn năm tuổi nhưng nói chuyện thì khá nhiều khiến cô cũng có phần hơi đau đầu. Hôm nay cũng là mừng studio nhận được công việc khá tốt, cô cùng Dạ Tiêu đi chơi. Dạ Tiêu nói với cô sẽ dẫn cô tới gặp các anh chàng đẹp trai cực đã vậy còn trang điểm quá lố cho cô. Đến khi đã xong mọi việc thì cô cùng Dạ Tiêu đi ra khỏi studio nhưng đi ra được gần của thì Dạ Tiêu quên đồ nên vào lấy để cô đứng đợi một mình.
Cô đứng một mình thì bổng có một chiếc xe Cadillac đi ngang qua. Lúc đầu cô tưởng chỉ là ngang qua nhưng chiếc xe ngừng lại và cô nhận ra đó là chiếc xe của Tuấn Kiên, dù đã nhiều năm nhưng cô nhớ cô từng nói là cô khá thích chiếc Cadillac này. Cô cũng không nghĩ nhiều cho đến khi hắn xuống xe và mở cửa cho cô gái đang đi xuống từ nói cô làm. Cô nhận ra đó là cô ca sĩ tên Nhược Hạ, Nhược Hạ đang là chủ bìa tạp chí đang được studio cô chụp ảnh. Cô nhíu mày nhìn cách hắn ân cần mở của xe rồi nhanh chóng hai người đi mất hút.
Cô nhìn chiếc xe đã xa dần mà lòng cứ bồn chồn không biết cô ấy có phải là người yêu của Kiên hay không. Mặc dù rất buồn nhưng cô vẫn cố chấn an bản thân rằng dù sao thì Kiên kiếm được một người thích hợp thì sẽ tốt hơn là cô. Nghĩ xong thì cũng đúng lúc Dạ Tiêu đi ra rồi cả hai chị em cùng bắt taxi đi đến điểm hẹn.
Đúng là một ngày xui xẻo, cô đang chửi thầm ngày hôm nay. Cô khá tò mò về việc của hắn vậy mà Dạ Tiêu còn lôi cô tới một nơi ồn ào, ép cô uống rượu khiến cô cứ ngà ngà say mà lòng thì đang chửi rủa hắn. Cô nghĩ hắn yêu cô thế nào mà hôm nay lại có cô gái mới đã vậy còn ân cần đến thế, cô mặc dù là nói không quan tâm nhưng lòng thì cứ lo lắng mãi.
Đang bước lên cầu thang thì phía dưới có tiếng động, cô bất giác quay lại nhìn thì cô thấy Tuấn Kiên. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh không thôi. Hắn đột nhiên nhào vào người cô, tay ôm chặt gò mó cô hôn mãnh liệt, hắn mút mạnh môi cô, rồi nhanh chóng cạy mở cửa miệng cô rồi luồn lách vào trong. Lưỡi hắn đụng đến khắp các nơi trong khoang miệng cô, rồi cùng chiếc lưỡi cô tráo qua tráo lại. Hắn chưa dừng lại ở đó, hắn hôn xuống cổ rồi cắn mạnh cổ cô khiến cô rên lên, rồi xuống vai. Hắn cũng rất nhanh kéo trễ dây áo cô làm lộ dây áo trong của cô rồi hắn hôn rồi mút nên ngực cô.
Cô lúc này mới nhận thức được việc hắn đang làm mà dùng tay đẩy bả vai hắn ra nhưng vô tác dụng và cô cũng không ngừng gọi tên hắn mà giọng nói cứ bị vấp quảng vì hành động của hắn:
- Kiên..., Kiên...., Dương Tuấn Kiên...
Hắn ngưng mọi việc làm lại, tay lại lấy vai cô làm trụ chống thẳng tay nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này cô không khóc nhưng đôi mắt cô cứ tròn xoe như muốn nhắn nhủ hắn là nên dừng lại. Tuấn Kiên chưa kịp mở lời nói lại cô thì cô đã lên tiếng:
- Chắc anh say rồi, để tôi gọi taxi đưa anh về hay để tôi gọi cô Thần Phong hoặc Dương Kính đưa anh về.
Ánh mắt màu xanh sâu thẩm như đại dương nhìn vào khuôn mặt gầy guộc của cô rồi khẳng định lại với cô:
- Tôi không say mà tôi điên. Chính em là người bức tôi điên như ngày hôm nay.
- Bao nhiêu năm qua tôi vẫn thua em, thua thảm bại. Chu Ngọc Anh đời này suốt đời suốt kịp, tôi vẫn thua em cả năm năm trước và cả bây giờ.
- Anh say rồi để tôi gọi người đưa anh về.
Hắn lười nhát nhìn vào mắt cô rồi quay lưng, từng bước không vững đi xuống cầu thang rồi nói:
- Mai gặp lại Ngọc Anh.
Cô nhíu mày nhìn hắn rồi nghĩ về lời nói của hắn. Hắn đang là muốn còn gặp lại cô ư, cô mục đích quay về đây không phải để nối lại tình xưa mà về thăm nhà đồng thời muốn cắt đứt tình cảm với hắn.