Khó khăn lắm Khanh Lương mới gặp được một người thức đêm, đã vậy còn nhát gan như Hướng Trạc. Nhưng sau mấy ngày quấn lấy Hướng Trạc thì y phát hiện ra một vấn đề.
Hướng Trạc sợ ma chỉ mang tính giai đoạn thôi, ban đêm thì sợ chứ ban ngày còn dám nhảy disco trên mộ Khanh Lương cơ!
Ban đêm Khanh Lương vừa xuất hiện thì cậu có thể bị dọa chết khiếp, vừa khóc vừa gào lên. Sau khi phát hiện giả bộ đáng thương có thể khiến Khanh Lương mềm lòng thì cậu đã học được cách giả bộ đáng thương, nhưng phần lớn vẫn là sợ hãi.
Đến ban ngày, Hướng Trạc không chỉ không sợ ma mà còn có tâm tình trêu ghẹo, vừa đánh răng xong đã gào lên với Khanh Phiêu Phiêu: "Ah chào buổi sáng Phiêu Phiêu, em yêu anh quá trời!"
Dùng giọng đọc diễn cảm, từng câu từng chữ nhấn nhá rõ ràng, khí thế rất hào hùng.
Khanh Lương nghe mãi thành quen, bình tĩnh ừm một tiếng.
Hướng Trạc lại tiếp tục trêu ghẹo, đi xung quanh người Khanh Lương đọc diễn cảm: "Nè, vì sao anh lại lạnh lùng như vậy."
"..." Khanh Lương không nhịn được nữa, người này không được đáp lại sẽ luôn ồn ào bên tai. Thế là y cũng dùng giọng điệu diễn cảm như Hướng Trạc, lớn tiếng nhấn nhá từng câu từng chữ: "Ồ-tôi-cũng-rất-yêu-cậu-nha!"
Trên khuôn mặt nhu thuận kia hiện đầy ý: Có chết cũng không yêu.
Hướng Trạc không tỏ ra yếu kém, giọng nói càng lớn hơn: "A a a! Em yêu anh hơn! Yêu đến mức không thể kiềm chế được!"
Lúc này ba Hướng rời giường tức giận phá cửa vào, một chiếc dép lê bay tới trúng đầu Hướng Trạc: "Yêu ai hử?"
Hướng Trạc lập tức thu liễm, chột dạ nhỏ giọng nói: "Con yêu trời xanh này, yêu mây trắng này, yêu đất đai này... Ba về nghỉ ngơi trước đi ba."
Ba Hướng cầm dép lê gõ hai cái mới phẫn nộ rời đi trong ánh mắt hâm mộ của Khanh Lương.
Lần nào Hướng Trạc giả bộ đáng thương Khanh Lương cũng nghĩ, mình có tội, sao mình lại dọa cậu ấy chứ, cậu ấy chỉ là một người phàm vô tội.
Sau đó ngày hôm sau Hướng Trạc trêu ghẹo, Khanh Lương lập tức hội hận: Vì sao mình không hù chết cậu ta chứ!
Chẳng hạn như bây giờ, Hướng Trạc đang cười nịnh nọt: "Phiêu Phiêu, em đoán hôm nay anh sẽ hóa trang kinh dị để hù em."
"Đúng vậy." Khanh Lương gật đầu, lại hất tóc về phía trước để bản thân mình càng giống Sadako hơn.
Hướng Trạc luồn tay vào giúp Khanh Lương chải tóc, không có ý tốt nói: "Vậy anh đoán xem hôm nay em làm gì?"
Trực giác Khanh Lương cảm nhận được có chuyện chẳng lành: "Làm gì?"
Hướng Trạc đỏ mặt: "Sáng nay em lỡ chơi máy tính bảng hết pin rồi."
"Có thể sạc pin." Khanh Lương bay qua bay lại, chuẩn bị mở mấy bộ phim ma học tập cách hù dọa người khác.
"Nhưng hôm nay mất điện mà." Hướng Trạc tự trách: "Đều tại em, tại em hại Phiêu Phiêu không xem được phim ma. Phiêu Phiêu, anh không giận em chứ?"
Khanh Lương: "..."
Khanh Lương trực tiếp há cái mồm đầy máu cạp đầu Hướng Trạc, cạp này cạp này, nhưng bởi vì không phải thực thể nên không cạp được.
Càng tức hơn!
Đêm nay nhất định sẽ hù chết Hướng Trạc!