Đừng Thức Đêm Nữa

Chương 2: Hai giờ đi ngủ sáu giờ dậy, nghỉ ngơi không tốt có hại cho cơ thể




Sau khi con người chết đi thì sẽ bước vào minh giới. Nhưng bạn thật sự nghĩ chết là xong sao? Không, chết rồi vẫn không thoát khỏi học tập, làm việc và kiếm tiền.

Những người muốn làm quỷ sai hay muốn đi đầu thai đều phải thi hết!

Không thi cũng được, chỉ là như vậy thì sẽ luôn phải làm quỷ, mà làm quỷ thì cuộc sống rất nhàm chán. Vì muốn động viên tất cả mọi người đi thi để được đầu thai nên Diêm vương không cho quỷ có phương tiện giải trí gì cả.

Thậm chí quỷ không thi để đầu thai còn bị sai làm việc để duy trì hồn phách của mình, để không bị tiêu tan âm khí.

Giống như con người thì cần ăn cơm vậy, nếu quỷ không hấp thu âm khí thì lần này xong thật luôn, ngay cả cơ hội đi đầu thai cũng không có.

Cho nên phần lớn quỷ đều chăm chỉ thi cử, hi vọng có thể thi đậu để được đầu thai về lại nhân gian.

Muốn ăn chơi ở minh giới ngoài dựa vào cúng bái thì vẫn còn cách khác.

Mà ngày cúng bái hàng năm là tiết Thanh Minh và tiết Trung Nguyên, có nhiều nơi sẽ tổ chức tế tổ, nhưng một năm chỉ có vài ngày như vậy nên những đồ vật nhận được hoàn toàn không đủ dùng.

Thế nên cho dù nhân gian có khổ thật nhưng ít nhất còn có cái ăn cái chơi, minh giới mới thật sự là địa ngục.

Bọn họ điên cuồng thi để trở về nhân gian.

Ngoại trừ quỷ bình thường luôn cố gắng hết sức thi để đầu thai và thi để làm quỷ sai thì thỉnh thoảng minh giới cũng có ác quỷ đánh người giết người, vi phạm minh pháp, bắt được sẽ bị ném thẳng xuống mười tám tầng địa ngục chịu trừng phạt.

Một bộ phận quỷ khá nhỏ có lá gan và tu vi không lớn, chưa phạm sai lầm lớn như đánh người giết người. Nhưng bọn họ không muốn thi mà sống dựa vào người ở nhân gian thờ cúng.

Buồn chán thì lấy việc dọa người làm thú vui, điều này không vi phạm pháp luật ở minh giới cũng không gây tổn thương đến ai, nhiều nhất là người bị dọa mơ thấy ác mộng mấy ngày liền thôi.

Quỷ có tu vi cao không làm ra việc tổn hại như thế, bọn họ phần lớn đều là quỷ mới chết không lâu, hoặc là quỷ không muốn chăm chỉ tu luyện để đầu thai mà chỉ muốn chơi đùa.

Bởi vì tu vi không cao nên không phải ai bọn họ cũng dọa được, thậm chí bọn họ còn chẳng đụng tới con người, muốn dọa người ta còn phải xem trạng thái của người ta thế nào đã.

Người từng làm việc trái với lương tâm, người hưng phấn thức trắng đêm, người hay căng thẳng lo nghĩ,... trạng thái tinh thần bất ổn như vậy dễ gặp quỷ nhất.

Khanh Lương đọc sách thánh hiền mười mấy năm, kết quả lại chết trên trường thi của học viện, sau khi chết y không chịu tiếp tục kiểu học hành để thi thố này nữa.

Tu vi thấp lại không có gan đả thương người, vừa mới chết y đã được thu nhận vào giới quỷ chuyên đi dọa người.

Làm một con quỷ, dáng dấp Khanh Lương lại chẳng đáng sợ chút nào, thậm chí làm thế nào để dọa người cũng không biết. Loại quỷ như y ở trong giới quỷ bị khinh bỉ nhất.

Khanh Lương nuôi chí muốn khiến bản thân trở nên đáng sợ hơn, trở thành một ác quỷ đi dọa người.

Y đã thất bại rất nhiều lần, những người y gặp phải đều can đảm hơn cả y, có người thì cho rằng y là cosplayer, có người lại cho rằng y là NPC trong nhà ma, không ai sợ y cả.

Cuối cùng có một lần y gặp đồ nhát gan Hướng Trạc đang thức đêm. Khanh Lương không làm gì cả, chỉ bay bay ở phía sau Hướng Trạc xem Hướng Trạc làm bài mà cậu đã bị dọa gần chết.

Chạy khắp nơi nói là có ma, thật đáng sợ.

Khanh Lương tỏ vẻ mình rất có cảm giác thành tựu, thế là suốt ngày y bám theo cái tên duy nhất sợ mình này, bình thường chuyện yêu thích nhất chính là dọa Hướng Trạc.

Học sinh cấp ba thường xuyên thức khuya làm bài tập, Hướng Trạc lại là người học giỏi trong số đó. Khi ấy cậu không biết một số người tinh thần không ổn định như vậy rất dễ bị quỷ để mắt tới.

Lần đầu tiên cậu chơi game thâu đêm gặp phải lệ quỷ, ba hồn bảy phách bị dọa tới mức rơi mất một hồn.

Người nhà sợ xảy ra chuyện nên cố ý đi tìm đạo sĩ.

Theo lời đạo sĩ, mệnh Hướng Trạc nặng dương khí, không gọi được một hồn này trở về cũng chỉ ảnh hưởng đến dương khí chứ không phải vấn đề gì lớn, sau này nhất định cậu phải tìm một người bạn đời không thể quá âm cũng không thể quá dương. Nếu không thì sẽ xung khắc với cậu, biến cậu thành một tên ngốc.

Hướng Trạc không rõ không quá âm cũng không quá dương là gì.

Đạo sĩ cười khà khà: "Nữ âm nam dương, sau này cậu không thể tìm nam cũng không thể tìm nữ."

"Vậy sau này tôi tìm nam giả nữ?" Hướng Trạc kinh hãi.

Đạo sĩ gật đầu: "Cũng được, nhưng còn có một lựa chọn khác. Nam quỷ khi còn sống là nam, đó là dương, sau khi chết là âm, hai cái tương xung bất âm bất dương."

Hướng Trạc sợ quỷ đến mức không muốn đi Thái Lan đã chuẩn bị tốt rằng mình sẽ độc thân cả đời.

Sau đó cậu gặp Khanh Lương, một nam quỷ phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, một con quỷ không làm người ta bị thương, chuyện xấu nhất cũng chỉ là nhăn mặt hù dọa mình thôi.

Lần đầu gặp nhau là lúc Hướng Trạc đang làm bài.

Khanh Lương bay bay trên đỉnh đầu cậu, bởi vì xem quá chăm chú nên mái tóc đen dài rũ xuống, che khuất vở bài tập của Hướng Trạc.

Sau đó Hướng Trạc vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với khuôn mặt của Khanh Lương.

"Áaaaaa!! Có ma!!"

Hướng Trạc bị dọa chết khiếp, con quỷ bay phía sau cậu lại cười ha hả, tiếng cười hào sảng thoải mái như Trương Phi.

Hướng Trạc: "..." Sợ được một nửa bỗng dưng không sợ nữa.

Sau này Hướng Trạc luôn gặp một số việc kỳ quái, ví dụ đang làm bài tập thì cuốn vở bay lên, chiếc cốc bên cạnh đang yên lành bỗng dưng bị đổ.

Nửa đêm đang ngủ thì có người vén chăn của mình lên.

Sau đó có một lần gặp mặt, Hướng Trạc bị một đám đầu gấu của trường bắt nạt, cái tên tự xưng là trùm trường đầu tóc sặc sỡ kia chặn cậu lại ở nhà vệ sinh nam.

Hướng Trạc chuẩn bị liều chết một lần.

Đèn nhà vệ sinh đột nhiên bị hỏng, ánh sáng lóe lóe. Khanh Lương bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Hướng Trạc, áo trắng tóc đen cùng đèn chỉ báo an toàn màu xanh.

"Đền... mạng... cho... tôi..."

Một cái tay trắng nhợt đặt lên bả vai Hướng Trạc.

"Áaaa!!! Cứu mạng, có ma!!"

Hướng Trạc và đám côn đồ đều bỏ chạy, bởi vì quỷ chỉ đuổi theo cậu nên tất cả đám kia đều chạy theo hướng ngược lại, hơn nữa từ đó về sau không dám tới trêu chọc cậu nữa.

Theo như lời tên trùm trường nọ nói thì là: "Bọn mày có nghe con quỷ kia nói đền mạng cho nó không? Hướng Trạc từng giết người, ai dám động tới cậu ta chứ!"

Mà sau khi đuổi được Hướng Trạc thì nam quỷ rất kiêu ngạo hất tóc: "Tôi có giỏi không? Hù dọa được nhiều người như vậy chắc chắn là ác quỷ!"

Giỏi. Hướng Trạc bỗng nhiên không còn sợ quỷ nữa, thậm chí cảm giác có quỷ đi theo cũng không tệ. Con quỷ này không hại cậu, cùng lắm chỉ hù dọa chút thôi.

Anh ta còn dọa đám bắt nạt mình, đuổi bọn chúng đi.

"Anh đúng là quỷ tốt!" Hướng Trạc giơ ngón tay cái khen ngợi.

"Mắng ai là quỷ tốt đấy hả?"

Khanh Lương biến thành bộ dáng miệng chảy đầy máu muốn cạp đầu Hướng Trạc, nhưng không cắn được tới.

Hướng Trạc dần dần chấp nhận sự tồn tại của Khanh Lương, mặc dù ban đêm cậu vẫn sợ nhưng chỉ cần không thức khuya thì Khanh Lương sẽ không dọa được cậu nữa.

Ban ngày Hướng Trạc còn mang Khanh Lương đi chơi cùng, ra ngoài cũng mang theo quỷ bên người.

"Trời không mưa, con trai che dù rất kỳ quái." Hướng Trạc nói vậy nhưng vẫn mở dù ra, Khanh Phiêu Phiêu núp ở bên dưới. Nếu không phải tu vi thấp thì y không sợ đi dưới ánh nắng mặt trời đâu.

Người xung quanh nhìn cậu đánh giá, Hướng Trạc cảm thấy rất ngại, vô thức lui ra khỏi dù, thế là nhìn từ ngoài vào chỉ thấy cậu bung dù nhưng dưới dù không có ai cả, trông càng kỳ quái hơn.

!!!

Hướng Trạc quay lại đi sóng vai với Khanh Lương, bạn cùng phòng nhìn thấy chỗ trống bên cạnh cậu, thế là chui vào vị trí dù trống.

"A Trác, chúng ta cùng đi đi."

"Ra ngoài ra ngoài!" Hướng Trạc kịp thời đẩy bạn cùng phòng ra trước khi cậu ta chạm phải Khanh Lương: "Tôi thích đi một mình."

Khanh Lương hài lòng gật đầu: "Còn có một quỷ nữa."