Đúng Thời Điểm

Chương 15





Dịch Trần Lương bị giọng điệu tự tin của anh làm cho nghẹn.
"Ngày hôm qua cậu không đến trường là vì đi chặn đánh Vương Hữu Vi?" Vân Phương trực tiếp hỏi cậu.
"Không có." Dịch Trần Lương mặt không đổi sắc nói dối, "Là do bụng tao không được thoải mái."
Vân Phương quả thật bị cậu chọc cười, duỗi tay muốn kéo khẩu trang xuống, Dịch Trần Lương nâng tay lên muốn che chắn, kết quả bị anh khoá chặt cánh tay trực tiếp đè ra sau phía sau.
Vân Phương một động tác này vừa hay đè trúng vết thương trên cánh tay cậu, tức thì đau đến mặt trắng bệch, nhưng cậu vẫn nhịn đau không lên tiếng, còn có ý muốn động chân với Vân Phương.
Vân Phương theo bản năng muốn đá người vào tường, nhưng không biết vì điều gì mà không đành lòng.

Kết quả bị Dịch Trần Lương vững vàng đá vào cẳng chân, đau đến mức anh gầm nhẹ một tiếng: "Dịch Trần Lương!"
Dịch Trần Lương sớm đã bị một lời không hợp liền thô bạo động thủ của Vân Phương khơi dậy lửa giận, nghe vậy càng không chịu yếu thế, hung dữ tàn nhẫn trừng mắt lại.
Vân Phương đau đầu mà nhìn cậu, trước đây anh luôn có thói quen dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện, sau này khi lớn tuổi rồi thì dần học được cách tâm bình khí hoà.

Nhưng không biết vì cái gì, một khi gặp phải vấn đề liên quan đến Dịch Trần Lương, anh lập tức bị đánh trở về nguyên hình.
Luôn muốn hung hăng đánh thằng nhãi này một trận.
"Tôi muốn nhìn mặt cậu." Vân Phương nói chậm lại, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu; "Được không?"
Không nghĩ đến hiệu quả còn rất tốt, Dịch Trần Lương ngay tức thì tựa như cá nóc xì khí, khí thế giảm xuống hơn một nửa, thở phì phì mà xoay đầu, hừ lạnh một tiếng.

Còn dám "Hừ!" với anh.
Vân Phương nhanh tay kéo khẩu trang cậu xuống, quả nhiên thấy ngay một vết bầm lớn.

Vết thương bên khoé miệng đã đóng vẩy, bầm tím đến sợ hãi.
"Có bản lĩnh đánh nhau, sao không có bản lĩnh đừng để mình bị thương." Vân Phương vừa mới chuẩn bị buông cậu ra, bỗng nhiên thấy cậu nhíu nhíu mày, ngay lập tức phát giác cách đặt tay của cậu có cảm giác không đúng lắm.
Anh cúi đầu mới phát hiện ra dù thời tiết vô cùng nóng nực nhưng Dịch Trần Lương lại mặc áo tay dài, vội vàng buông tay ra, lòng bàn tay và tay áo đều là máu.
Vân Phương tức khắc đen mặt.
Dịch Trần Lương không biết vì sao đặc biệt cảm thấy chột dạ với Vân Phương.

Loại chột dạ không thể hiểu được nhưng lại cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng thân là thiếu niên phản nghịch thích hành động theo cảm tính, cậu mạnh mẽ xem nhẹ loại cảm giác quỷ dị này, dùng giọng điệu không sao cả nói: "Nhìn cũng nhìn rồi, tao về làm tiếp."
"Dịch Trần Lương." Vân Phương bắt lấy cổ tay của cậu, cảm nhận được tay cậu run lên vì đau, anh nâng mắt nhìn và kẻ đang cố tình trốn né ánh mắt của mình.
Vân Phương vừa rồi cực kỳ tức giận, giận cậu trốn học đi tìm Vương Hữu Vi đánh nhau, giận cậu vết thương chưa lành đã ra ngoài làm công.

Cho đến khi anh nghe được ngữ điệu quen thuộc tỏ vẻ không sao của Dịch Trần Lương thì bỗng nhiên nhớ đến một việc:
Dịch Trần Lương cậu ta còn có thể làm thế nào?

Anh còn muốn Dịch Trần Lương phải làm thế nào nữa?
Dịch Trần Lương này không phải Dịch Trần Lương của hai mươi năm sau, anh của hai mươi năm sau có thể xử lý thành thạo những việc này.

Nhưng hiện rại bản thân Dịch Trần Lương kiếm đủ tiền học phí, sinh hoạt tháng sau đã rất khó khăn.
"Đau không?" Vân Phương rất nghiêm túc hỏi cậu.
Tất cả khí thế của Dịch Trần Lương lúc trước nháy mắt tiêu tan, cậu có chút mờ mịt, cũng có chút nghi hoặc, cuối cùng lại lắc đầu.
"Trở về băng bó trước." Vân Phương nắm lấy cổ tay của cậu, bất giác mà dắt tay cậu ra ngoài, "Đi xin ông chủ cho nghỉ."
Dịch Trần Lương cực kỳ ghét người cường thế không nói đạo lý, bởi vì cậu chính là loại người như thế.

Nhưng khi người này đổi thành Vân Phương, lại đem cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác an toàn không thể tả rõ.
Tại sao lại xuất hiện một người kỳ lạ như vậy?
Dịch Trần Lương không thể hiểu, cậu mơ màng bị Vân Phương mang đến chỗ ông chủ xin nghỉ, rồi lại bị Vân Phương kéo về khoảng sân nhỏ nhà mình.
Cậu ngồi xếp bằng trên giường, Vân Phương cau mày thoa thuốc cho vết thương trên tay cậu.

Vẻ mặt ngưng trọng như thể vết thương đó nằm trên chính người mình.
Dịch Trần Lương nhàm chán nhìn chằm chằm vào anh, càng nhìn thì đột nhiên lại phát hiện tên nhóc này lớn lên còn khá thuận mắt.


Lông mi dài, mũi cao, miệng cũng đẹp, chỉ có điều da quá trắng, khi không cười nhìn lạnh như băng.
Là cái loại lạnh lùng tuấn tú đó.
Dịch Trần Lương viết văn không tốt, từ ngữ để hình dung rất hữu hạn, nhưng nó cũng không trở ngại cậu đối với người thuận mắt đưa ra vài đánh giá khách quan.
Vân Phương bôi xong thuốc sát trùng lên miệng vết thương, nâng mi lên nhìn cậu, "Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
"Hỏi mày một chuyện." Dịch Trần Lương ôm cánh tay bị thương, vô cùng khó hiểu hỏi: "Tại sao mày lại thích con trai?"
Câu hỏi cực kỳ chân thành không hề chứa một chút tạp niệm, nhưng vẫn không thể cản trở Vân Phương xúc động muốn một đao giết chết cậu.

Nếu đổi thành người khác, trăm phần trăm sẽ chém thêm một nhát vào cánh tay lành lặn còn lại kia.
Vân Phương nhướn mày, "Muốn biết?"
Dịch Trần Lương sờ mũi, thấy sắc mặt anh không tốt vội vàng nói: "Tao không có kỳ thị đâu, chỉ là có chút tò mò."
Trẻ con tuổi dậy thì cái gì cũng thấy tò mò.

Vân Phương yên lặng thuyết phục chính mình, Ít nhất không nên một quyền đánh xuống.

Vốn dĩ ban đầu đã ngốc, nếu lại đánh nữa không biết sẽ biến thành dạng gì.
"Bởi vì đẹp." Vân Phương thuận miệng bịa chuyện, vô cùng có lệ mà nói: "Khi mà cậu thấy một người con trai đẹp, thì có nghĩa cậu đã thích người ta rồi đấy."
Dịch Trần Lương người vừa mới đánh giá Vân Phương lớn lên thật đẹp: "!?" =))))

Vân Phương nhìn thấy ánh mắt né tránh của cậu nhóc, chân thành trêu chọc, "Sao nào, đừng nói cậu thấy tôi đẹp đó nha?"
"Không có!" Vốn dĩ đang hoảng, trong nháy mắt Dịch Trần Lương càng thêm luống cuống, chém đinh chặt sắt nói: "Tuyệt đối không có!"
Vân Phương cười đến ác ý, Dịch Trần Lương rất nhanh đã phát giác chính mình bị đùa giỡn, cả giận nói: "Cái lũ học giỏi bọn mày đều là lòng dạ đen tối! Tao còn tự thấy tao lớn lên đẹp trai vl đây này! Chẳng lẽ tao tự thích tao chắc!"
"Cậu đúng là tên tự luyến nhất tôi từng biết." Vân Phương chế nhạo không thương tiếc.
Anh đem hòm thuốc thu dọn rồi đặt xuống gầm giường, liền nghe thấy bụng Dịch Trần Lương kêu lên, "Đói bụng?"
"Không đói!" Mỗi lần bị trêu chọc, Dịch Trần Lương đều cực kỳ tức giận bất bình.

Mỗi khi bị chọc tức đều bị Vân Phương giắt mũi hết.
"Hay đi ăn thịt dê xiên đi." Vân Phương từ trên giường lấy chiếc áo trắng tay ngắn đưa cho cậu.
Hiện tại Dịch Trần Lương vẫn còn mặc đồ phục vụ quán vịt nướng với cái đầu vịt vàng tròn vo nhếch miệng cười to, phía dưới còn in dòng chữ tên cửa hàng màu đỏ.

Nhìn vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Dịch Trần Lương nhận lấy áo tay ngắn liền định cởi quần áo, đang cởi một nửa thì phản ứng lại việc Vân Phương vẫn còn đứng ở mép giường, xoay đầu nghi hoặc nhìn anh.
"Sao đấy, sợ tôi thấy sắc nổi lòng tham đem cậu chà đạp à?" Vân Phương cười hết sức vui vẻ, "Chỉ là con mèo bệnh què chân, dù có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu cưng đâu."
Vân Phương mỗi lần đều nhịn không được mà xấu miệng ghẹo cậu, cố tình mỗi lần Dịch Trần Lương đều sẽ xù lông, làm anh càng cảm thấy thú vị.
Dịch Trần Lương không phục mà lẩm bẩm, "Còn không biết ai chà đạp ai đâu."
Đáng tiếc Vân Phương mai mê cười, căn bản không nghe được câu nói đại nghịch bất đạo kia..