Đúng Thời Điểm

Chương 16





Dịch Trần Lương tổng cộng chỉ có hai ba bộ quần áo, cái áo trắng ngắn tay bị mặc đến có vệt ố vàng không tẩy được.

Trên cổ áo còn mấy lỗ rách nhỏ, có lẽ chỉ thường mặc nó khi ở nhà, vừa rồi do Vân Phương đưa qua nên liền thuận tay mặc vào.
Nhưng nhìn sang chiếc áo sơ mi màu lam nhạt sạch sẽ mới tinh trên người Vân Phương, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
"Muốn ăn ở đâu?" Dịch Trần Lương không dấu vết thu hồi ánh mắt.
"Phố Ngũ Phúc bên kia có một tiệm đồ nướng, đến chỗ đó đi." Vân Phương có chút khát, định bưng ly thủy tinh lên uống.
"Này --" Dịch Trần Lương chỉ vào ly thủy tinh, "Cái đó là ly nước của tao."
"Không có gì, tôi không ngại." Vân Phương uống hơn nữa ly nước, thấy Dịch Trần Lương thẳng băng nhìn chằm chằm mình, cho rằng cậu cũng khát, "Muốn uống?"
Dịch Trần Lương rất nhanh bị anh làm mất bình tĩnh, "Tao chưa có rửa đâu."
"Không sao đâu, tôi thấy cũng còn sạch sẽ m--" Vân Phương cúi đầu nhìn kĩ lại ly nước, kết quả phát hiện cái ly thủy tinh ấy không được trong suốt lắm.

"Bao lâu rồi không rửa?"
"Bảy tám ngày." Dịch Trần Lương chỉ chỉ cái cốc có nắp trên đầu giường, "Tao vẫn luôn dùng cái của trường học."
Vân Phương bình tĩnh đem cái ly thả xuống, biểu cảm không chút biến đổi, "Đi thôi, đi ăn xiên dê nướng."
Anh tuyệt đối sẽ không tức giận mà đem Dịch Trần Lương xiên thành que nướng đâu.
Vân Phương ở trong lòng niệm ba lần câu tôi là người tốt.
Mặt trời giữa trưa rất độc hại, hai người đi một lúc lâu mới đến biển báo trạm.

Dịch Trần Lương đang ngửa đầu nhìn xem có bao nhiêu chuyến xe có thể đến phố Ngũ Phúc thì nghe thấy Vân Phương hỏi: "Cậu có thấy nóng không?"
"Có chút." Dịch Trần Lương nhìn thoáng qua khuôn mặt bị phơi đỏ của anh, "Mày ra chỗ bóng cây đứng tí đi, xe tới tao kêu cho."
Vân Phương gật đầu, nhưng lại không đi đến chỗ bóng cây mà đi đến siêu thị nhỉ cách đó không xa.


Một ông chú đang nằm trên chiếc ghế bập bênh ve phẩy chiếc quạt hương bồ.
"Chú ơi, lấy hai cây kem." Vân Phương nói.
"Tự chọn đi." Ông chủ ngủ đến mơ màng, đôi mắt cũng chưa mở.
Trên tủ lạnh đặt một chiếc chăn bông nhỏ, Vân Phương nâng nắp tủ lạnh lên lấy ra hai que kem, "Hai đồng phải không?"
"Ờ." Ông chú nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua hai đồng trên tay anh, "Đem tiền để ở cái hộp phía sau kia."
Vân Phương trả xong tiền rồi cầm kem trở lại trạm dừng, kem là loại có lớp sô cô la trắng bên trên có rắc hạt mè.

Anh vẫn luôn thích ăn cái lớp bên ngoài ấy, chỉ là sau này loại kem này không còn bán nữa.
"Cho này." Vân Phương đem kem đưa cho Dịch Trần Lương
Dịch Trần Lương vừa nhận lấy đã xé bao bì ra, "Mày cũng thích ăn cái này à?"
Vân Phương gật đầu, "Lớp sô cô la bên ngoài ăn rất ngon."
Dịch Trần Lương tán thành sâu sắc, vì thế hai người ngồi xổm dưới bóng của biển báo trạm định ăn hết kem, ai ngờ vừa cắn chưa đến hai miếng, xe buýt đã chầm chậm lái đến.
"Lên xe." Dịch Trần Lương đứng dậy lên xe trước, sẵn tiện thanh toán tiền xe cho cả hai.
Nể mặt số tiền xe, Vân Phương lần này tốt bụng mà không dành chỗ ngồi độc quyền của cậu nữa, ngồi xuống vị trí bên cạnh chuyên tâm ăn kem.
"Mày không phải ăn vịt nướng rồi à?" Dịch Trần Lương đột nhiên hỏi.
Vân Phương cắn que kem, mơ hồ không rõ nói: "Vịt nướng không ngon."
Đối diện với hai khuôn mặt của Tôn Viễn và Lý Khải, thực sự ăn không nỗi.
"Thịt vịt nhà ông ta là thịt vịt chết." Dịch Trần Lương nói: "Về sau đừng có ăn ở chỗ đó nữa."
"Cậu nói thế không nghĩ cho cảm xúc của lão vịt(*) sao?" Vân Phương nhịn không được nói.
"Lão vịt không xứng." Dịch Trần Lương nhớ đến thằng cha già chủ quán xấu tính bụng bự kia cũng không nhịn được cười, cười chốc lát lại đột nhiên quay đầu nhìn Vân Phương, "Sao mày biết tao gọi ông chủ của tao là lão vịt?"
(*) Từ gốc là lão bản vịt = ông chủ vịt, nhưng đã là biệt danh thì nên khác khác xíu.


Tui để vầy nghe cho giống biệt danh hơn.

Nếu thấy kỳ quá thì nói để t sửa ha (◕ᴗ◕)
Cái này rõ ràng là do chính cậu đặt cho cái ông già lòng dạ ác độc đó, chưa hề nói cho ai nghe.
Vân Phương ra vẻ bình tĩnh mà đẩy mắt kính hợp tình hợp lý mà hỏi lại cậu, "Chủ quán bán vịt nướng không gọi là lão vịt thì chẳng lẽ gọi lão gà trống à?"
Dịch Trần Lương trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào phản bác, tổng thể vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Bài tập làm xong chưa?" Vân Phương nhìn vẻ mặt mê mang tự hỏi của cậu, quyết đoán dời chủ đề.
Tuy rằng cứng nhắc, nhưng lại cực kỳ hữu dụng.

Biểu cảm của Dịch Trần Lương rõ ràng cứng lại.
"Môn Toán hai tờ trắc nghiệm, một mặt báo lớn cho môn Anh, bài tập Hoá, Lý sau sách học đến đâu làm đến đó." Vân Phương tri kỷ nói: "Bởi vì hồi thứ sáu cậu không học, nên tính thêm cả bài tập của thứ sáu nữa, tất cả tôi đều giúp cậu mang về, lát nữa ăn cơm xong đến nhà tôi lấy."
Dịch Trần Lương khô héo mà liếc anh, "Tao xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ rồi."
"Ai nói xin nghỉ rồi thì không cần làm bài tập?" Vân Phương ra vẻ kinh ngạc, "Thầy Phương nói cho cậu à?"
"........!Không có." Dịch Trần Lương rặn hai từ từ kẽ răng.
Cái gì lão vịt lão gà đều sớm bị vứt sau đầu rồi, Dịch Trần Lương nhìn Vân Phương trước mặt, chỉ muốn đem thằng này ném ra cửa sổ!
Vân Phương lộ ra một nụ cười thân thiện, "Không cần khách khí."
Vu Thành không tính là đặc biệt lớn, phố Ngũ Phúc được coi là phố buôn bán náo nhiệt nhất ở đây.

Hai bên đường hàng quán san sát nhau, đầy đủ mọi thứ ăn nhậu chơi bời, còn có một khu trang phục quy mô lớn, hôm nay lại là thứ bảy, trên đường người người nhốn nháo rất nhộn nhịp.
Vân Phương vừa xuống xe đã bị sóng nhiệt phả vào mặt, ồn ào náo động tiếng người khiến cả đầu anh kêu âm ĩ.

Dịch Trần Lương thường ngày không thường đến nơi này, không quen mà đứng bên người Vân Phương, có chút mờ mịt hỏi: "Thịt dê xiên ở chỗ nào?"
Vân Phương đã mười mấy năm không trở về Vu Thành, lúc đó cố lắm mới từ trí nhớ lắc ra được ra quán thịt dê, theo bản năng cho rằng nó ở phố Ngũ Phúc, nên cứ thế kéo theo Dịch Trần Lương lại đây.
Vân Phương lúc này biến thành người cha đồng ý mang con trai đi ăn thịt dê xiên nhưng lại không nhớ đường, có chút hơi xấu hổ sờ sờ mũi, "Chắc là....!Ở gần đây thôi."
Người trên đường khá nhiều, hai người mới đi không bao lâu đã xém lạc nhau nhiều lần, còn có một đứa bé đụng đầu vào phần băng gạc trên cánh tay của Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương đau đến mức nhăn mày, kết quả đứa bé đó ngược lại còn huhu khóc lớn lên, Dịch Trần Lương đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Này mày đi đường mà không dùng mắt à?" Mẹ của đứa nhỏ ôm theo hạt dẻ rán đi đến, vừa đến đã hung hăng chất vấn Dịch Trần Lương, "Đứa nhỏ to như này mà mày không thấy là sao!"
Vân Phương đi vài bước mới phát hiện Dịch Trần Lương không theo kịp, nghe được tiếng khóc của trẻ con liền quay đầu, thì thấy cậu chân tay luống cuống đứng tại đó, sắc mặt mờ mịt để người ta mắng.
"Dịch Trần Lương!" Vân Phương đẩy người đi phía trước qua, khẩn trương đi đến nâng cánh tay cậu lên, "Bị đụng trúng?"
"Không sao." Dịch Trần Lương có chút xấu hổ mà lắc đầu, "Đi thôi."
"Đụng trúng người ta mà dám bỏ đi?" Người phụ kia ôm con sắc mặt bất thiện muốn ngăn cậu lại.
Vân Phương nháy mắt trở nên lạnh lùng, theo bản năng đem Dịch Trần Lương chắn phía sau, trầm giọng nói: "Là do bà không trông con cho tốt, để nó đụng phải đứa nhỏ nhà tôi, làm cho vết thương trên tay đứa nhỏ nhà tôi bị đụng đến chảy máu, không thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử?"
Vân Phương dưới ánh mặt trời đôi mắt mang theo sự lạnh lùng u ám, khí thế bức người, đứa trẻ kia vốn dĩ đã nín khóc, kết quả vừa nhìn thấy bộ dáng của anh thì trực tiếp sợ đến mức điên cuồng khóc lớn, còn không ngừng đá chân.
Người phụ nữ bị khiếp sợ, đối phương tuy rằng thoạt nhìn lịch sự văn nhã tuổi tác cũng không lớn, nhưng không biết vì sao lại có bộ dạng tàn nhẫn làm bà có điểm mềm chân.
Người này vừa nhìn đã biết không phải cái loại gì tốt, có khi còn từng giết người không chừng.
Bà ta chạy nhanh ôm đứa trẻ đang khóc lớn vội vàng rời đi, thậm chí có bộ dáng chạy trối chết.
"Vân Phương?" Dịch Trần Lương gọi anh một tiếng.
Vân Phương lập tức phục hồi tinh thần, cúi đầu xem cánh tay cậu, "Bị đụng có đau không?"
"Không sao." Dịch Trần Lương cảm thấy hơi xấu hổ, còn có chút mất mặt, kêu cậu cùng người ta đánh nhau thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đổi thành trẻ nhỏ khóc huhu và phụ nữ trung niên không nói lý thì một chiêu anh cũng không làm được.
Đánh được mà không thể đánh, nói lại cũng không được, quả thực làm người ta buồn bực.
"Bộ dạng vừa rồi của mày vừa rồi còn rất doạ người." Dịch Trần Lương bị anh kéo đi lên phía trước, cậu có chút muốn rút cổ tay về, nhưng Vân Phương nắm chặt muốn chết, vì thế không thể không tìm lời nói, "Mày học theo TV hả?"
"Cái gì?" Vân Phương nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt vô tội vô hại, đứa trẻ ngoan ngoãn 24k nguyên chất.
Dịch Trần Lương: "…… Không có gì."
Tuy rằng vừa rồi Vân Phương trông cực kỳ giống với mấy vai phản diện độc ác giết người không chớp mắt trên truyền hình, nhưng có lẽ cái đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Nhưng trên thực tế vừa rồi đúng là Vân Phương thật sự có chút tức giận, chỉ là sự tức giận này còn kèm theo cảm giác bực bội, nghi hoặc các loại cảm xúc phức tạp.
Ngay từ đầu khi quay về nơi này, biến thành một con người khác, anh cũng không có tính toán sẽ nhúng tay vào chuyện của Dịch Trần Lương, có rất nhiều chuyện tồi tệ trong trí nhớ đã sớm xảy ra, dù anh có thay đổi thì đối với chính mình cũng không có nghĩa lý gì, cho nên ban đầu thậm chí anh còn không có ý nghĩ ngăn cản Dịch Trần Lương đâm người.

Lúc ấy anh khi ngồi ở nhà ăn Nhất trung, ăn cơm chiên trứng, chỉ đơn giản hồi ức lại một chút chuyện đã qua, thất thủ giết người, bị tống vào trại giáo dưỡng, tiếp tục đánh nhau, bị người khác bắt nạt, bắt nạt người khác, sau khi rời khỏi trại giáo dưỡng, lại tiếp tục đánh nhau, làm loạn xã hội, tiếp tục làm những điều xấu xa......!Đột nhiên ăn không vào nữa.
Ông trời cho anh một cơ hội, có lẽ anh cũng nên cho chính mình một cơ hội.

Vì thế anh lao đi, tìm thấy Dịch Trần Lương, nắm lấy con dao khiến cuộc đời Dịch Trần Lương nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả khi khí huyết dâng trào, hứng thú bừng bừng muốn đưa Dịch Trần Lương về con đường đúng đắn, nhưng anh cũng chỉ đem cái định nghĩa này quy thành một loại tự bồi thường, nói rằng anh đau lòng cho Dịch Trần Lương, không bằng nói là anh tự đau lòng cho chính bản thân mình.

Anh cứ thế cường thế nhúng tay vào cuộc sống của Dịch Trần Lương, lại không hề nói cho cậu bất kì lời giải thích nào, càng không có được sự đồng ý của cậu, anh vẫn luôn biết rất rõ rằng chính mình cực kỳ ích kỷ và xấu xa.
Hôm nay khi nhìn thấy Dịch Trần Lương, anh thậm chí nghĩ để Lý Khải đem Dịch Trần Lương đánh một trận cũng không phải ý tồi, dạy cho cậu ta một bài học.

Dù sao thì một Dịch Trần Lương khác ngay tại thời điểm này ngày nào chẳng bị đánh tại trại giáo dưỡng.
Nhưng từ lúc nhìn thấy vết chém trên cánh tay Dịch Trần Lương, Lý Khải Vương Hữu Vi cái gì đều bị vứt sau đầu, anh chỉ cảm thấy miệng vết thương của cậu thật đau, đau đến mức khiến cả người anh đều rất khó chịu.
Đến nỗi khi nãy vừa nhìn thấy Dịch Trần Lương đứng ở nơi đó bộ dạng vô thố ngốc nghếch mờ mịt bị một đứa trẻ khi dễ, anh đã thấy cực kỳ tức giận và gắt gỏng.
Vân Phương ẩn ẩn thấy chỗ nào không thích hợp, lại cố tình không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể dùng sức nắm chặt cổ tay Dịch Trần Lương bước về phía trước.
Anh nhận ra được Dịch Trần Lương muốn dãy ra, cực kỳ hung hăng đem cổ tay nắm càng chặt hơn
Anh muốn trở thành người tốt, nhưng trong xương tủy thì mãi mãi vẫn là "Dịch Trần Lương" ích kỷ xấu xa kia mà thôi.

Vân Phương âm u nghĩ.
Hai người đi một lúc lâu cũng không tìm thấy tiệm bán thịt dê xiên, cuối cùng kiếm một quán bán mì ngồi xuống, gọi hai bát mì bò.
Thời tiết vốn đã rất nóng, lại đi úp mặt vào bát nước lèo nóng hổi, nói sao cũng thấy đã quá pepsi ơi.
Trong quán quạt quay phần phật, có lẽ do trời quá oi bức, hoặc vì đồ ăn không được ngon, trong quán chỉ thưa thớt bốn năm người.
Dịch Trần Lương ăn đến nỗi mồ hôi đầy đầu, vừa mới buông đũa định lấy giấy lau miệng thì Vân Phương đã đưa một tờ sang, "Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nói cho cậu chuyện này."
Dịch Trần Lương nhận lấy khăn giấy, bưng ly nước lên uống, không ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"
"Vương Hữu Vi nhờ Lý Khải tìm người đêm nay chờ ở nhà máy phân hoá học định dạy dỗ cậu một trận." Vân Phương thong thả ung dung mà lau miệng.
Dịch Trần Lương xém chút nữa là phun nước đầy mặt anh..