Dung Thành

Chương 53: “Tôi Muốn Chém Đứt Cánh Tay Đó.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chưa từng có ai nghĩ tới, vì sao thế giới sẽ là như vậy, vì sao mọi người lại tồn tại như vậy, những điều này đều là “thật”, không cần phải tự hỏi.



Từ khi bắt đầu có ký ức, Liên Xuyên đã biết, có một ngày thế giới này sẽ sụp đổ, sẽ bị hủy diệt, ngoài sương đen là hư vô.



BUG phải dọn sạch, dư thừa phải dọn sạch, dân cư sinh đẻ trái phép phải thu gom, biến dị phải thu gom, kẻ lữ hành phải phá hủy, con dơi phải phá hủy, nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy phải reset ký ức…



Đã có bao nhiêu người biến mất trong tay hắn, hắn không biết.



Bao nhiêu ký ức đã bị lau đi, không có ai biết.



Tất thảy đều là vì không cần biết.



Bởi vì linh cẩu chính là sự tồn tại như vậy.



Bất kể là chủ thành, quỷ thành, hay là thung lũng lạc lối, người cầm quyền hay dân chúng, kẻ lữ hành hay con dơi, thể thí nghiệm hay dân bản địa, thân thể biến mất, ý thức được bảo tồn…



Tất cả đều là như vậy.



Mỗi người, mỗi một sự kiện, chính là như vậy.



Không cần lý do nào cả.



Mà sụp đổ đã bắt đầu rồi.



Ngoại trừ mặt đất dưới chân, mọi “theo lý hẳn phải là”, mọi “chính là như vậy”, đều đã bắt đầu sụp đổ theo.



Liên Xuyên chưa bao giờ băn khoăn xem “mình là ai”, mình là ai cũng được, mình là ai cũng chẳng sao cả, mình chỉ cần hiểu rõ mình là mình là được.



Nhưng hắn sống hơn hai mươi năm, chưa có một ngày nào không phải hứng chịu đau đớn, chưa có một ngày nào được thoát khỏi sợ hãi, hắn dùng đánh đâu thắng đó để chứng minh rằng bản thân không thể bị thay thể, hắn dùng đau đớn và sợ hãi để giữ vững tỉnh táo, mọi điều làm ra chẳng qua cũng đều chỉ vì sống sót.



Hắn đã từng hỏi vì sao.



Vì sao lại là mình, vì sao mình phải làm như vậy mới có thể sống sót.



Vì sao?



Ai sắp đặt tất cả những thứ này.



Ai đang cầm đèn kéo quân.



Ai đang xoay đèn kéo quân.



Ai quyết định xoay hay dừng, bắt đầu hay kết thúc.



Liên Xuyên cảm giác có người đập lên lưng mình, rồi lại rút đi rất nhanh.



Hắn ngừng suy nghĩ, quay đầu lại liếc mắt nhìn.



Ninh Cốc ngồi phía sau hắn, xoa mặt, sắc mặt trông rất mỏi mệt.



“Về khu công sự không?” Liên Xuyên hỏi.



“Chú Điên,” Ninh Cốc nhìn chú Điên đang cúi đầu cạnh đó, “Chú muốn ở lại đây à?”



“Ở lại đâu?” Chú Điên hỏi.



“Ở lại đây,” Ninh Cốc quan sát bốn phía, “Nơi này đã không còn là Vịnh Lưỡi nữa đúng không?”



“Chỗ này đã gần tới biên giới phía Bắc rồi.” Chú Điên nói.



“Chú đã đi bao giờ chưa? Biên giới ấy.” Ninh Cốc hỏi.



“Đi rồi,” chú Điên ngẩng đầu lên, “Không có thứ gì cả, lối thoát không nằm ở biên giới, bên ngoài biên giới không có bất cứ thứ gì, một mảng trống rỗng.”



“Vậy chú có muốn ở lại đây không?” Ninh Cốc lại hỏi một lần nữa.



“Chú phải ở lại chỗ này,” chú Điên nói, giọng dần dần trầm thấp xuống, “Để lại đây một bức tranh, đi theo đèn kéo quân, quay tới mặt khác xem thử.”



Ninh Cốc nghe mà câu hiểu câu không, thực ra cậu muốn bảo chú Điên về khu công sự cùng mình, nhưng nghe ý của chú Điên thì chú có vẻ không có ý định này, cậu cũng không cố khuyên nhủ gì nữa, kẻ lữ hành đều tự do.



“Tôi muốn mang Đinh Tử đi,” Ninh Cốc lại nhìn Lão Quỷ, “Những… kẻ lữ hành này, ông định xử lý thế nào?”



“Cứ đặt ở đây,” Lão Quỷ nói, “Sẽ không có ai thương tổn bọn họ nữa.”



“Mấy người trưởng đoàn sẽ không tìm tới nơi này nữa sao?” Ninh Cốc hỏi, “Nếu bọn họ muốn dùng…”



“Nơi này có được bao nhiêu vật liệu,” Lão Quỷ nở nụ cười, “Chừng này sao đủ cho đội quân của trưởng đoàn?”



Ninh Cốc nhìn gã không nói gì.



“Chưa dùng hết những thứ đó, trưởng đoàn sẽ không mạo hiểm vào sương mù dày đặc tìm tiếp,” Lão Quỷ thu nụ cười lại, chậm rãi ngoảnh mặt qua nhìn cậu, “Trưởng đoàn là người thuộc phái hành động, quyết đoán, chuyên tâm, kiên định, chuyện trưởng đoàn muốn làm, nhất định sẽ làm được…”



“Trưởng đoàn đã có quân đội?” Ninh Cốc hỏi.



“Cậu sẽ nhìn thấy,” Lão Quỷ nói, “Cuối cùng cậu cũng sẽ lựa chọn con đường giống với trưởng đoàn.”



“Không ai có thể quyết định thay tôi.” Ninh Cốc nói.



“Trong lòng cậu đã nghĩ kỹ rồi.” Lão Quỷ nói.





“Đúng,” Ninh Cốc đi đến bên cạnh Đinh Tử, kéo cánh tay nó cõng nó lên, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”



“Chọn thế nào?” Lão Quỷ hỏi.



Ninh Cốc nhìn gã, không nói gì.



“Chọn thế nào?” Chú Điên cũng hỏi.



“Tôi muốn chém đứt cánh tay đó.” Ninh Cốc cõng Đinh Tử quay trở về hướng đi tới.



“Cánh tay gì?” Chú Điên ngơ ngác khó hiểu.



“Cánh tay đang cầm đèn kéo quân.” Ninh Cốc nói.



Vượt qua cây cầu được dân bản địa xây, đi thêm một đoạn đường, Ninh Cốc dừng lại, liếc mắt nhìn Liên Xuyên đang đi bên cạnh mình.



“Tôi không kéo nổi hai người.” Liên Xuyên nói.



“Tôi biết,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn hỏi anh, anh biết đường quay về không?”



“Cậu không biết?” Liên Xuyên câm nín.



“Không chắc chắn lắm,” Ninh Cốc nói, “Lúc tới đây tôi cũng không để ý đường đi thế nào.”



“Đi thôi.” Liên Xuyên tiếp tục đi về phía trước.



“Quanh đây có người bị nhiễm không?” Ninh Cốc hỏi, chú Điên gọi dân bản địa bị thể thí nghiệm lây nhiễm là người bị nhiễm.



“Không có,” Liên Xuyên nói, “Hiện tại Lão Quỷ đã bảo dân bản địa tuyệt đối tránh tiếp xúc với bọn họ rồi, người bị nhiễm sẽ càng ngày càng ít.”




“Anh nói xem, bên ngoài khu công sự, nhiều dân bản địa và người bị nhiễm như vậy,” Ninh Cốc cau mày, “Nếu trưởng đoàn đã có quân đội rồi, thì trưởng đoàn sẽ giấu quân đội ở đâu?”



“Dưới lòng đất,” Liên Xuyên nói, “Nếu dân bản địa thật sự là những người từ thế giới trước thích nghi được với hoàn cảnh rồi sống sót, vậy thì trước đó bọn họ đã ở đâu? Nhà bọn họ đâu?”



“Dưới lòng đất?” Ninh Cốc nhìn hắn.



“Kho ngầm có rất nhiều tầng,” Liên Xuyên nói, “Khu công sự có nhiều kẻ lữ hành như vậy, cũng không có kiến trúc dưới lòng đất nào có quy mô lớn như vậy cả, đúng không?”



“Ý anh muốn nói… kho ngầm là của dân bản địa?” Ninh Cốc hơi ngạc nhiên.



“Bọn họ đã từng ở dưới lòng đất, sau khi thích nghi được với hoàn cảnh thì rời khỏi đó… nếu là như vậy,” Liên Xuyên nói, “Vậy thì sẽ có nhiều kho ngầm khác nữa.”



“Nhưng sẽ là nơi nào?” Ninh Cốc nâng Đinh Tử lên cao, xưa nay cậu chưa cõng Đinh Tử bao giờ, không biết Đinh Tử nặng hơn bề ngoài không ít.



“Một nơi nào đó không có hoặc là có rất ít dân bản địa, không nằm quá xa khu công sự, nhưng kẻ lữ hành bình thường cũng sẽ không hay tới,” Liên Xuyên nói, “Vừa phải an toàn để không bị phát hiện, rồi lại có thể đến nơi đỗ tàu trong khoảng thời gian ngắn nhất…”



“Bãi tha ma kim loại.” Đây là phản ứng đầu tiên của Ninh Cốc, “Nhưng tôi và Đinh Tử cũng hay tới bãi tha ma kim loại và bãi rác tìm đồ vật, không hề phát hiện ra có nơi nào đi được xuống lòng đất, hơn nữa chỗ đó đã có khe nứt rồi, nếu có quân đội ở bên dưới…”



“Trưởng đoàn làm những chuyện này, là vì kẻ lữ hành,” Liên Xuyên nói, “Ông ta sẽ không lãng phí vật liệu, những vật liệu đó đã từng là kẻ lữ hành, là đồng bạn của ông ta, không phải sao?”



“Nói thẳng ra đi.” Ninh Cốc hơi nóng ruột.



“Lúc khe nứt xuất hiện, nơi ông ta đi đầu tiên hẳn phải là kho vật liệu, là thứ gì đã khiến ông ta phải từ bỏ vật liệu?” Liên Xuyên xoay mặt lại liếc nhìn cậu, “Là vì có một chuyện quan trọng xếp phía trước, trưởng đoàn cần phải di dời đội quân của ông ta, bởi vì kho ngầm bên dưới bãi tha ma kim loại có thể đã bị phá hủy.”



Ninh Cốc mãi mới mở miệng nói một câu: “Sao anh biết.”



“Đoán.” Liên Xuyên nói.



“Đoán mà anh nói chắc như đinh đóng cột thế?” Ninh Cốc nói.



“Bởi vì tôi cảm thấy tôi đoán đúng.” Liên Xuyên nói.



Khe nứt chạy xuyên qua bãi tha ma kim loại, xẻ bãi tha ma kim loại ra làm hai nửa, vẫn còn đang không ngừng phụt lên những tia lửa điện, giống như cảnh tượng trước đó nhìn thấy.



Không có cách nào lại gần, vậy là cũng không thể xác nhận được xem những suy đoán đó của Liên Xuyên có đúng hay không, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Cốc nảy sinh hoài nghi về máy móc kim loại trên bãi tha ma kim loại.



Cho tới tận nay, lúc nào cậu cũng muốn biết bên ngoài sương đen là gì, một nguyên nhân rất lớn, chính là bởi vì những loại máy móc chưa bao giờ nhìn thấy, không rõ nguồn gốc đó, ngoại trừ là được chủ thành vứt tới đây, thì cũng chỉ có thể đến từ bên ngoài sương đen.



Hiện tại nhìn thấy mấy thứ này, cậu đột nhiên cảm thấy những lời Lão Quỷ nói đúng là sự thật.



Những máy móc đó, đã từng là dân bản địa.



Lúc cách nhà chú Điên hơn một trăm mét, Ninh Cốc nhìn thấy trưởng đoàn đang đứng giữa đường, quay mặt về phía gió dữ.



Cậu chần chừ vài giây, rồi vẫn cõng Đinh Tử đi về phía trưởng đoàn.



“Cháu đã đi đâu?” Trưởng đoàn hỏi.



“Bờ Bắc.” Ninh Cốc trả lời.



“Đi cùng với Lão Quỷ?” Trưởng đoàn lại hỏi.



“Vâng.” Ninh Cốc trả lời, không nói tới chú Điên.



“Chắc sẽ có người sống sót được sau hủy diệt,” trưởng đoàn nhìn cậu, “nhưng phải trải qua cực khổ bao lâu, gánh chịu đau đớn nhường nào, mới có thể biến từ một con người thành như dân bản địa?”



Ninh Cốc không nói gì.



“Sống sót không phải lựa chọn duy nhất,” trưởng đoàn nói, “Sống sót là lựa chọn cuối cùng, tìm được lối thoát, tìm được thế giới mới, khiến cho nhiều người nhất có thể được sống tiếp một cách thoải mái, mới là lựa chọn tốt hơn.”




Ninh Cốc đã hiểu được ý định của trưởng đoàn.



Đi tìm thế giới mới, mang theo một bộ phận kẻ lữ hành.



Trở về căn nhà của chú Điên, Ninh Cốc đệm vài cái quần cái áo xuống đất, rồi đặt Đinh Tử nằm xuống ven tường.



“Chủ thành cũng đang tìm lối thoát đúng không?” Cậu gỡ kính bảo hộ trên mặt Đinh Tử xuống, rồi nhét vào trong áo nó.



“Ừ.” Liên Xuyên ngồi xuống ghế dựa.



“Nếu có lối thoát, cũng sẽ không thể nào đưa tất cả mọi người ở chủ thành đi đúng không?” Ninh Cốc hỏi, “Càng không thể đưa cả kẻ lữ hành, đưa cả con dơi.”



“Không ai biết khi tìm thấy lối thoát, sẽ gặp phải chuyện gì.” Liên Xuyên nói.



“Cho nên trưởng đoàn mới cần đội quân của mình,” Ninh Cốc nói, “Không chỉ để tranh đoạt lối thoát với chủ thành, mà còn để đoạt được con đường sống ở thế giới mới.”



“Đúng.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc không nói nữa, cậu không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như ngày đó thật sự đến, sẽ biến thành thế nào.



Tất cả mọi người đều muốn sống sót, mà rất nhiều người sẽ phải chết để được sống sót.



Trưởng đoàn và Lý Hướng lựa chọn con đường này.



Lão Quỷ lựa chọn một con đường khác mà ông ta cho rằng có thể tránh được cảnh tranh đấu này.



Mà Lâm Phàm… Ninh Cốc cảm thấy Lâm Phàm còn tìm ra con đường thứ ba.



“Gió hôm nay mạnh hơn mấy ngày trước.” Liên Xuyên nằm trên ghế nhắm mắt lại.



“Vậy à?” Ninh Cốc đứng lên, đi đến cạnh cửa, đứng trước khe cửa.



Gió thổi lọt qua khe cửa, mang theo những gợn sóng màu đen, thổi trúng mắt khiến cậu còn không mở mắt ra được.



“Tàu sắp tới rồi.” Cậu nói.



“Tôi phải về chủ thành.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc quay đầu lại nhìn hắn: “Về đó làm gì?”



“Tìm gặp nhân viên quản lý.” Liên Xuyên nói.



“Bọn họ sẽ không thể nào để cho anh tiếp cận sở thành vụ một lần nữa,” Ninh Cốc nói, “Giờ anh không có vũ khí, không có đồng phục, trên cổ còn có cả thiết bị hạn chế kia, cho dù Lâm Phàm không kích phát cái vòng đen kia đi chăng nữa, giờ anh cũng rất khó đối kháng lại với hỏa lực của chủ thành đúng không? Năng lực của tôi cũng không chắc sẽ sử dụng được…”



“Không đến sở thành vụ,” Liên Xuyên nói, “Đến thung lũng lạc lối.”



“Đến thung lũng lạc lối?” Ninh Cốc sửng sốt, “Đến thung lũng lạc lối gặp nhân viên quản lý bằng cách nào?”



“Thi nhân,” Liên Xuyên nói, “Chủ thành không thể nào không theo dõi thung lũng lạc lối được, đặc biệt là khi tinh thần lực của Tề Hàng cũng đang ở trong thung lũng lạc lối.”



“Anh đã nghĩ thông được liên hệ giữa thi nhân và nhân viên quản lý rồi à?” Ninh Cốc đi tới bên cạnh hắn, “Có khả năng đấy sao?”



“Chỉ cần để dì Xuân biết thi nhân tỉnh là được,” Liên Xuyên nói, “Dì ấy sẽ hiểu ra.”



“Dì Xuân là ai?” Ninh Cốc hỏi.



“Xuân Tam,” Liên Xuyên mở mắt ra, “Là người nuôi tôi lớn, vợ của Lôi Dự.”



“Giống như trưởng đoàn với tôi đúng không?” Đây mới là lần đầu Ninh Cốc nghe thấy Liên Xuyên nhắc tới chuyện riêng của mình.




“Ừ.” Liên Xuyên gật đầu.



Ninh Cốc đột nhiên rất tò mò, cậu ngồi xuống tay vịn ghế tựa, nhìn Liên Xuyên: “Dì ấy đối xử với anh có tốt không?”



“Tốt lắm.” Liên Xuyên nói.



“Còn Lôi Dự kia thì sao? Đối tốt với anh không? Người đó làm gì?” Ninh Cốc lại hỏi.



“Lôi Dự là đội trưởng đội dọn dẹp,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Đối xử với tôi cũng rất tốt.”



Ninh Cốc ngỡ ngàng: “Anh được đội trưởng đội dọn dẹp và vợ của ông ta nuôi lớn?”



“Ừ.” Liên Xuyên đáp.



“Vậy… những huấn luyện đó của anh, những huấn luyện đó của Betelgeuse, những…” Ninh Cốc nhìn hắn, “Bọn họ có biết không?”



“Biết.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc sững sờ mãi vẫn không nói gì.



Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nhướn người về phía trước: “Bọn họ thật sự đối xử với anh rất tốt?”



“Trong phạm vi năng lực bọn họ cho phép,” Liên Xuyên nói, “Ai cũng có việc cần phải làm, đau đớn cần phải chịu, hiện thực cần phải chấp nhận.”



“Không vì sao cả, thế giới vốn dĩ đã là như vậy, phải không?” Ninh Cốc nói.



“Ừ,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Trước kia chính là như vậy.”



“Vậy giờ sẽ thế nào?” Ninh Cốc lập tức hỏi.




“Giờ cậu sẽ thế nào?” Liên Xuyên hỏi lại.



“Tôi nói rồi đúng không?” Ninh Cốc không hiểu sao lại thấy hơi đắc ý.



“Đúng, chúa cứu thế.” Liên Xuyên nói.



“Có đây,” Ninh Cốc nhướng mày, “Chuyện gì?”



“Cậu ngồi lên tay tôi.” Liên Xuyên nói.



“Hả?” Ninh Cốc đơ ra mất một giây, rồi tức khắc nhảy dậy, phát hiện Liên Xuyên đang đặt tay lên tay vịn ghế, mình nãy giờ vẫn cứ luôn ngồi trên tay hắn, cậu tức khắc thấy ngại ngùng, “Sao anh không nói? Có đè lên miệng vết thương không?”



“Không.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc đứng một lúc, rồi thở dài: “Anh chưa bao giờ trò chuyện với người khác đúng không?”



“Trò chuyện gì?” Liên Xuyên hỏi.



“Trò chuyện vớ vẩn thôi,” Ninh Cốc ngồi xuống mặt đất, nhìn thoáng qua Đinh Tử, “Tôi với Đinh Tử, thường sẽ cùng nhau đi ra ngoài chơi, tìm vài món đồ, mệt thì tìm nơi nào đó ngồi xuống nghỉ, nói chuyện phiếm.”



“Nói gì?” Liên Xuyên lại hỏi.



“Nói lung tung thôi, không cần có nội dung gì cả,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Lại đây, anh đừng nằm trên ghế nữa, tư thế này không thể nào mà nói chuyện được.”



Liên Xuyên đứng dậy, ngồi xuống mặt đất bên cạnh cậu.



“Dựa người ra sau đi.” Ninh Cốc dựa người vào bức tường phía sau.



Liên Xuyên cũng dựa ra sau theo.



“Anh có nhớ bọn họ không?” Ninh Cốc hỏi.



“Ai?” Liên Xuyên hỏi.



“Xuân Tam và Lôi Dự,” Ninh Cốc nói, “Lúc đến chủ thành, tôi sẽ rất nhớ trưởng đoàn, cả Đinh Tử nữa.”



Liên Xuyên không nói gì, dường như là đang ngẫm nghĩ, một lúc sau mới nói: “Nhớ.”



“Hồi anh còn nhỏ bọn họ có đưa anh ra ngoài chơi không?” Ninh Cốc quay đầu sang nhìn hắn, “Hồi tôi còn nhỏ, trưởng đoàn sẽ đưa tôi đi chơi, chú ấy còn làm cho tôi một cái xe cút kít nữa, sau đó bị tôi chơi hỏng.”



“Có.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc đợi mãi một lúc, phát hiện một chữ này của Liên Xuyên đã coi như trả lời xong, cậu thở dài: “Mỗi thế?”



“Tôi không nhớ rõ.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc đột nhiên tỉnh ra, khi Liên Xuyên còn nhỏ, chắc là… Liên Xuyên hẳn cũng không muốn nhớ lại lắm, cậu tức khắc cảm thấy đề tài trò chuyện của mình không được ổn.



“À thì,” Ninh Cốc thấy hơi xấu hổ, lại không biết nên đổi đề tài như thế nào, dù sao cũng là cậu kéo Liên Xuyên muốn dạy hắn nói chuyện phiếm bằng được, bắt đầu nói rồi mới nhận ra Liên Xuyên là người không thích hợp để nói chuyện phiếm, “Không thì anh nằm về trên ghế đi.”



“Xe cút kít như thế nào?” Liên Xuyên đột nhiên hỏi.



Ninh Cốc mất vài giây mới hiểu ra hắn đang nói tới chuyện gì, liền nhanh tay khua tay minh họa: “Ba bánh xe, xe làm bằng sắt, bánh xe cũng bằng sắt, dùng chân đạp đạp lên mặt đất là có thể lăn về phía trước, mỗi tội chạy quá xóc, vừa mở miệng nói đã cắn phải lưỡi.



Liên Xuyên không nói gì.



Ninh Cốc đang muốn hỏi hắn có phải là nghe không hiểu không, Liên Xuyên lại đột nhiên bật cười.



Đã vậy còn cười không ngừng được.



Cười một lúc lâu, Liên Xuyên mới quay đầu sang nhìn cậu: “Chủ thành cũng có xe cút kít đồ chơi như thế, nhưng mà không cắn phải lưỡi.”



“Ồ,” Ninh Cốc nhìn hắn đầy kinh ngạc, “Liên Xuyên, anh cười lên trông đẹp hơn không cười nhiều.”



“Khi nào rảnh để tôi soi gương so sánh thử xem.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc nở nụ cười: “Tôi có gương này, lấy ở chỗ Phạm Lữ.”



“Trộm.” Liên Xuyên nói.



“Lấy!” Ninh Cốc trừng mắt với hắn, ngẫm lại liền cười, “Thôi được rồi, thì là trộm.”



Gương không biết bị nhét ở đâu, Ninh Cốc lục lọi trong túi da của mình cả buổi.



“Không thì anh dùng miếng sắt này…,” cậu mới nói tới một nửa, đã bị cắt ngang bởi tiếng còi cắt qua không trung quỷ thành.



Âm thanh cao vút mà êm dịu, giữa hiu hắt lại ẩn chứa kỳ ảo phảng phất như vọng tới từ một chốn xa xôi nào đó.



“Tàu tới!” Ninh Cốc quay mạnh đầu lại.



Rồi nhìn thấy Liên Xuyên đang ngồi dựa vào tường đã trượt ngã xuống đất, cái vòng đen đeo trên cổ như đang bùng cháy lên ngọn lửa tối tăm.







Artist: @柒时念安 ( )







Artist: @柒时念安 ( )