Dung Thành

Chương 52: Tất Cả Nhận Thức Đều Đã Bị Cắn Nuốt Từng Chút Một Từ Sau Khi Sụp Đổ Bắt Đầu




Chú đến từ đâu?



Chú Điên không trả lời câu hỏi này.



Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi chú Điên câu này, kể từ ngày gã bắt đầu cố tình rời xa đám đông.



Nhưng từ khi nào mình bắt đầu cố tình rời xa đám đông, gã đã không còn nhớ nữa.



Gã không nói dối Ninh Cốc, gã không còn nhớ rõ mình rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi, không nhớ rõ mình đã trải qua những gì, không nhớ rõ tất cả đã bắt đầu như thế nào rồi lại kết thúc như thế nào.



Cho nên gã cũng không nhớ rõ, mình từ đâu tới đây.



Dung lượng là hữu hạn, không gian là hữu hạn, thời gian là hữu hạn, ký ức cũng là hữu hạn, không ngừng chồng chất, đan xen, nghiền ép, cuối cùng chính là biến mất, trước kia nhớ rõ, rồi biến mất, hiện tại nhớ rõ, sau này cũng sẽ biến mất.



Quả cầu xám trắng dân bản địa bọc lấy Lão Quỷ không ngừng lăn trên mặt đất, lớp dân bản địa bên ngoài cùng chẳng mấy chốc đã bị mặt đất rạch đứt làn da, một khi không chịu nổi, sẽ có dân bản địa tróc ra khỏi bề mặt quả cầu, rồi lại có những dân bản địa mới lao ra từ trong sương đen, lấp vào chỗ trống.



Ninh Cốc không rõ Lão Quỷ đã đạt được quan hệ chặt chẽ như vậy với đám dân bản địa đó như thế nào.



Mà cách gọi “các bạn nhỏ” của gã dành cho dân bản địa, cũng gợi lên một cảm giác thân mật rất kỳ dị.



“Phía trước có khe nứt, nhớ để ý.” Chú Điên trên lưng Ninh Cốc dặn dò một câu.



Liên Xuyên có thể nhìn thấy tia lửa điện xa tận cuối trời, khe nứt này hẳn là khe nứt lớn nhất bọn họ nhìn thấy kể từ lúc vào Vịnh Lưỡi cho tới nay.



Chạy tới gần mới phát hiện khe nứt này giống với khe nứt trước đó, đã có thể gọi là khe sâu.



Ninh Cốc liếc mắt nhìn Liên Xuyên, chiều rộng như vậy, kể cả không có tia lửa điện, e là thân thủ như Liên Xuyên cũng chưa chắc đã nhảy qua được.



“Sao?” Liên Xuyên phát hiện ra ánh mắt cậu.



“Anh nhảy qua được không?” Ninh Cốc hỏi.



“Một người chắc cũng được,” Liên Xuyên nói, “Nhảy qua xong còn lại mỗi bộ xương, Cửu Dực quá vui, có thể mang về cải tạo luôn.”



Ninh Cốc nở nụ cười, một lúc lâu sau mới nói: “Từ lúc không là linh cẩu nữa anh thú vị hơn nhiều.”



“Qua như thế nào?” Liên Xuyên không đáp lời cậu, mà liếc mắt nhìn chú Điên.



“Dân bản địa xây một cái cầu bên chỗ tia lửa điện thấp,” chú Điên nói, “Có thể băng qua từ nơi đó, khe nứt này quá dài, cũng không biết hai đầu năm ở đâu.”



Năng lực thích nghi của dân bản địa có vẻ rất mạnh, kẻ lữ hành chạm phải tia lửa điện sẽ lập tức hóa thành tro đen, mà đám dân bản địa nghĩ cách cứu Lão Quỷ trước đó xuyên qua tia lửa điện lại chỉ bị bỏng da, còn có thể dùng từng tảng sắt đen xây một cây cầu trên tia lửa điện.



Cây cầu này là dùng những tảng sắt đen lớn từ hai bên khe nứt chồng nghiêng liên tục về chính giữa, cuối cùng ghép chặt lại ở đỉnh, tuy rằng trên dưới mặt nghiêng đều dốc đứng, nhưng vẫn được coi như chắc chắn, cõng thêm cả chú Điên, Ninh Cốc vẫn leo được qua rất dễ dàng.



Có điều lúc leo tới đỉnh cầu, Ninh Cốc vẫn có lo lẳng âm ỉ.



Khe nứt này vẫn luôn kéo dài, không nhìn được kéo tới từ chỗ nào, rồi kéo dài mãi tới nơi nào, như thể đã xẻ quỷ thành ra làm hai nửa.



Hiện tại dân bản địa đã tìm được một nơi tia lửa điện bắn không quá cao để xây cầu, nhưng nếu như tia lửa điện có biến chuyển nào đó, cây cầu ở đây sẽ lập tức bị nuốt chửng.



Nếu như lối thoát có thể thoát đi nằm ở bờ kia của tia lửa điện…



Lão Quỷ và dân bản địa sắp xếp cho những kẻ lữ hành bên trong kho ngầm vào trong một cái hố nông rất rộng bên bờ kia khe nứt, xếp chỉnh tề thành hàng ở đáy hố.



Lúc nhìn thấy những người đó, Ninh Cốc lập tức đứng thẳng lưng, chú Điên trượt xuống khỏi lưng cậu, ngay giây tiếp theo cậu đã lao vào cái hố nông này, bổ nhào vào giữa một đám kẻ lữ hành, bắt đầu tìm kiếm Đinh Tử.



“Đinh Tử!” Cậu gọi, “Lão Điên, chú đã nói Đinh Tử ở đây!”



“Trong cùng,” chú Điên ngồi xuống mặt đất, “Hàng nằm trong cùng.”



“Đinh Tử!” Ninh Cốc hoảng loạn bò qua từng hàng thân thể kẻ lữ hành, lao tới hàng bên trong cùng, sau đó quỳ xuống mặt đất bất động.



“Bọn họ còn có thể tỉnh lại không?” Liên Xuyên nhìn thoáng qua bóng lưng Ninh Cốc, ngồi xổm xuống bên cạnh chú Điên hỏi một câu.



“Không thể,” chú Điên nói, “Bọn họ đã là vật liệu thí nghiệm.”



“Dưới tình huống không ăn không uống, làm thế nào mới có thể duy trì trạng thái vật liệu?” Liên Xuyên lại hỏi.



Chú Điên nhìn hắn: “Bọn họ không giống những bộ xác rỗng ở biên giới, ý thức của bọn họ bị khống chế, vĩnh viễn dừng lại ở một giây đó, một giây đó không cần ăn, cũng không cần uống.”



Liên Xuyên không nói gì, quay đầu nhìn sang Ninh Cốc.



“Tôi đoán,” chú Điên nói, “Tôi không chắc… nhưng…”



“Nhưng loại khống chế này là năng lực của Tề Hàng,” Liên Xuyên nói, “Bọn họ có mảnh vỡ, không phải là không thể.”



“Đúng vậy.” chú Điên nói.



“Vậy thì Ninh Cốc sẽ có thể cứu bọn họ.” Liên Xuyên đứng lên, đi về phía đó.



“Mảnh vỡ chỉ nằm trong người nó,” chú Điên nói từ phía sau lưng hắn, “Chưa chắc nó đã sử dụng được năng lực đó.”



“Lúc ở kho ngầm,” Liên Xuyên quay đầu lại nhìn chú Điên, “Ông đã muốn nói, “cuối cùng mày vẫn dung hợp”, đúng không?”





“Người như cậu,” chú Điên hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi lại nở nụ cười rất nhanh, “Sao lại chơi với thằng nhóc ngốc Ninh Cốc nhà chúng tôi?”



“Ông xa rời quần chúng, không tiếp xúc với người khác, tại sao lại luôn để cậu ấy tới tìm ông?” Liên Xuyên hỏi lại.



“Tôi không nói chuyện với cậu,” chú Điên nằm xuống mặt đất, “nói chuyện với Ninh Cốc vẫn nhẹ nhõm hơn.”



“Chốc nữa cậu ấy sẽ hỏi ông, tại sao trông ông lại giống Phạm Lữ,” Liên Xuyên nói, “Ông hãy nghĩ kỹ xem nên trả lời như thế nào.”



Chú Điên bịt kín tai.



Liên Xuyên đi xuyên qua những kẻ lữ hành, đi đến phía sau Ninh Cốc.



Ninh Cốc vẫn đang quỳ gục dưới đất, cả người đều đang run lên.



Nằm trước mặt cậu hẳn chính là Đinh Tử, một cậu con trai trông nhỏ gầy hơn Ninh Cốc một chút.



“Anh nói xem,” Giọng Ninh Cốc cũng đang run lên, “Lúc mấy người trưởng đoàn biến Đinh Tử thành như vậy, bọn họ có biết nó là Đinh Tử không?”



Liên Xuyên không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống bên người cậu, kéo áo trên người Đinh Tử.



“Đinh Tử ngày nào cũng chơi với tôi, chúng tôi cùng nhau đánh nhau, cùng nhau cướp đồ, cùng nhau bị người khác tố cáo,” Ninh Cốc khàn giọng nói, “Trưởng đoàn không thể nào không nhận ra nó được, đúng không?”



Liên Xuyên vẫn chỉ im lặng, cầm lấy tay Đinh Tử, rồi đẩy ống tay áo lên trên quan sát.



“Chú ấy đã biến người bạn thân nhất tốt nhất của tôi, người bạn từ nhỏ cùng tôi lớn lên, trở thành vật liệu.” Nước mắt Ninh Cốc lăn xuống dưới, bị gió dữ thổi mạnh, rớt xuống mu bàn tay Liên Xuyên.



“Lúc trưởng đoàn tìm được Đinh Tử,” Liên Xuyên mở miệng, tay nâng đầu Đinh Tử lên xoay qua một bên, “Đinh Tử đã bị dân bản địa công kích rồi.”




“Cái gì?” Ninh Cốc sững sờ.



“Ở đây,” Liên Xuyên chỉ vào một vệt màu xanh lục bên cạnh cổ Đinh Tử, “Hơn nữa, đây còn không phải là những người dân bản địa ở bên cạnh Lão Quỷ…”



Liên Xuyên lại kéo tay Đinh Tử tới, đẩy ống tay áo lên trên, trên cổ tay Đinh Tử cũng có hai vệt giống như vậy: “Là những dân bản địa bị lây nhiễm trong lời Lão Quỷ nói.”



Ninh Cốc gần như đã nằm bò xuống mặt đất, nhìn chăm chú vào mấy vệt màu xanh lục trên người Đinh Tử: “Ý anh là…”



“Nếu trưởng đoàn không giữ cậu ta ở trạng thái hiện tại,” Liên Xuyên nói, “Cậu ta đã chết mất rồi.”



“Có phải anh đang lừa tôi không?” Ninh Cốc đột nhiên quay phắt đầu qua nhìn hắn, “Có phải anh sợ tôi tới gây sự với trưởng đoàn? Sợ ngộ nhỡ tôi gây ra rắc rối gì cho anh?”



“Cậu nghĩ lại lời tôi nói trong đầu một lần đi.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc trợn trừng mắt nhìn hắn.



“Tôi không sợ gặp rắc rối,” Liên Xuyên nói, “Tôi có thể xử lý bất cứ rắc rối nào.”



Ninh Cốc vẫn cứ trợn mắt nhìn hắn, không nói gì.



“Nghĩ một lần,” Liên Xuyên đứng lên, xoay người đi về phía rìa hố, “Nghĩ mười lần cũng được.”



Quả cầu Lão Quỷ lăn đến bên cạnh chú Điên, dân bản địa trên quả cầu đang giải thể, từng người nhảy xuống khỏi quả cầu, rồi lặn vào trong sương đen.



Sau khi dân bản địa rời đi hết, Lão Quỷ ngồi trên mặt đất, có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết thương màu đen trên người.



“Những vết thương Betelgeuse làm ra này phải mất bao lâu mới hồi phục được?” Lão Quỷ nhìn Liên Xuyên.



“Mấy ngày,” Liên Xuyên nói, “Không ảnh hưởng tới hành động.”



“Là thế nào?” Lão Quỷ hỏi.



Liên Xuyên không nói gì, kéo ống tay áo lên, lộ ra một vết thương màu đen trên cánh tay.



Lão Quỷ ngây người, rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười vụn vỡ bị gió thổi đi rất xa, cuối cùng mới thở dài một hơi: “Không hổ là Betelgeuse.”



Ninh Cốc qua rất lâu sau đó mới cử động, ôm Đinh Tử ra khỏi cái hố nông kia, đặt lên mép hố, rồi lại đeo cặp kính bảo hộ có viền màu đỏ lên mặt nó.



Sau đó đi tới trước mặt Liên Xuyên: “Anh lại đây.”



Liên Xuyên nhìn cậu, nhưng cậu lại không nhìn Liên Xuyên, xoay người đi sang một bên.



Liên Xuyên đi theo.



“Trước mặt bọn họ tôi không nói ra được,” Ninh Cốc xoay người lại nhìn hắn, hạ thấp giọng nói, “Xin lỗi anh.”



“Không sao cả.” Liên Xuyên nói.



“Tôi quá nóng nảy, tôi không nên nói những câu đó,” Ninh Cốc nhíu mày, “Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn nói những câu đó… thật sự quá đáng.”



“Không sao cả.” Liên Xuyên nói.



“Anh nói gì khác đi được không?” Ninh Cốc nhíu mày, “Anh cứ như vậy làm tôi xấu hổ lắm chứ…”




“Ừ,” Liên Xuyên im lặng vài giây, “Mấy câu tôi nói, cậu suy nghĩ lâu như vậy mới hiểu ra được?”



Ninh Cốc há hốc miệng.



Liên Xuyên nhìn cậu.



“Không cần nói gì khác nữa,” Ninh Cốc quay đầu đi, “Tôi sợ tôi lên cơn thịnh nộ cứ thế bùng nổ năng lực nổ nát anh luôn.”



Liên Xuyên nở nụ cười.



Ninh Cốc đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn.



Nụ cười này vẫn rất tiết chế, chỉ hơi nhếch khóe miệng bên phải lên.



Có điều, cảm giác cả người Liên Xuyên đều đã thay đổi chỉ vì một nụ cười không rõ này.



Một Liên Xuyên kể cả lúc nói đùa cũng sẽ làm người khác thấy có khoảng cách, lại đột nhiên thu hết gai nhọn trên người đi tại nụ cười này.



Tuy ngay một giây sau khi thu nụ cười đi, hắn lại trở về với vẻ lạnh nhạt thường ngày.



“Chú Điên, có đồ ăn không?” Ninh Cốc đi đến bên cạnh chú Điên.



“Có,” chú Điên nhìn cậu, rồi liếc nhìn Liên Xuyên, “Hai người đều ăn?”



“Không ăn.” Liên Xuyên nói.



“Anh ta có ăn.” Ninh Cốc nói ra cùng lúc với hắn.



Chú Điên thở dài, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên miệng hố, dọn mấy tảng sắt đen nhỏ đi, lộ ra một cái hốc bên dưới, chú Điên xách một cái ba lô ra từ bên trong hốc.



“Sao chú giấu đồ cũng y như lão Địa Vương vậy.” Ninh Cốc đi qua đó cùng.



“Mày đi sang đằng kia ngồi.” Chú Điên nhanh chóng ôm lấy ba lô của mình.



“Cháu đã cướp đồ của chú bao giờ chưa!” Ninh Cốc nói.



“Đi.” Chú Điên nói.



“Được rồi được rồi,” Ninh Cốc xoay người trở về ngồi xuống bên cạnh Liên Xuyên, “Không xem đồ của chú, có không ít thứ tốt đúng không, quỷ thành không có, chủ thành không có, ở thung lũng lạc lối cũng không tìm thấy.”



Chú Điên không để ý đến cậu, lấy từ trong ba lô ra hai cái túi nhỏ, rồi lại thả ba lô về trong hốc, dùng sắt đen đè chặt lên.



“Lá trà gì đó…” Ninh Cốc nói, “Lá trà đó, lá trà đó.”



Chú Điên liếc mắt nhìn cậu, rồi ném hai cái túi nhỏ trong tay vào trong tầm với của Liên Xuyên: “Cho cậu hết!”



Liên Xuyên nhận lấy túi: “Tôi sẽ cho cậu ta.”



“Tôi biết!” Chú Điên nói, “Nhưng tôi cứ không muốn cho nó.”



Ninh Cốc nở nụ cười: “Như đứa trẻ con.”



“Già hóa trẻ chứ sao,” chú Điên ngồi xuống, “Già rồi đều sẽ giống trẻ con.”



Ninh Cốc lấy một túi thức ăn từ trong tay Liên Xuyên qua, mấy miếng đã nhét hết vào miệng.




“Ông ta và dân bản địa ăn cái gì?” cậu liếc mắt nhìn Lão Quỷ.



“Dân bản địa có thể ăn thứ được luyện ra từ sắt đen, bọn họ có thể ăn,” chú Điên nói, “Lão Quỷ đã dung hợp, nên cũng có thể ăn.”



“Có thể luyện ra được cái gì?” Ninh Cốc nghĩ ngợi, mỗi khi xây dựng khu công sự cần đến đồ vật có kết cấu kiên cố, đều sẽ dùng nhiệt độ cao xử lý sắt đen, dư lại một đống gì đó giống như cháo, “Thứ đó ăn được?”



“Bọn họ có thể ăn.” Chú Điên nói.



“Bọn họ rốt cuộc là thứ gì?” Ninh Cốc không thể nào tưởng tượng nổi.



Lão Quỷ quay đầu sang.



Ninh Cốc nhìn gã.



“Là người.” Lão Quỷ nói.



Lúc nghe thấy Lão Quỷ dùng giọng nói như thể mang theo những vết rạch sâu hoắm để nói ra hai chữ này, Ninh Cốc chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng mình đều dựng đứng lên.



“Những người sống sót trong thế giới đời trước.” Lão Quỷ nói.



“Vẫn đang nghi vấn.” Chú Điên bổ sung thêm.



“Người của đời trước… là như vậy?” Ninh Cốc khiếp sợ quay đầu sang nhìn Liên Xuyên.



“Để sống sót nên đã biến thành như vậy,” Lão Quỷ nói, “Người thích nghi được thì sẽ sống sót.”




Ninh Cốc cuối cùng cũng hiểu rõ mấy người trưởng đoàn khác nhau ở điểm nào.



Lão Quỷ và Lâm Phàm cho rằng sụp đổ không phải con đường chết, sau khi hủy diệt vẫn sẽ có những người thích ứng được rồi sống tiếp, giống như những dân bản địa đó, còn trưởng đoàn và Lý Hướng thì lại tin rằng có lối thoát, có một thế giới mới khác.



Cũng có khả năng là không muốn sống như dân bản địa.



“Là như vậy sao?” Ninh Cốc hỏi chú Điên.



“Tại sao mày cứ nhằm vào chú để hỏi thế?” Chú Điên nói, “Vì sao chú phải biết.”



“Chú là nhà tiên tri,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Chú và Phạm Lữ giống nhau như đúc, chú có thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chú chạy đi trước tiên, chú không lựa chọn cùng mấy người trưởng đoàn Lý Hướng tìm lối thoát, chú lựa chọn ở bên cạnh dân bản địa vẫn còn những nghi vấn.”



“Chú lựa chọn cứu những vật liệu đó.” Chú Điên nói.



“Vậy thì những vấn đề trước đó.” Ninh Cốc nói.



Chú Điên không nói gì, chỉ nhìn cậu.



Không thể không nói, Ninh Cốc vẫn chưa bao giờ nhìn rõ chú Điên đến vậy, chú Điên không còn bộ râu kín mặt, trông thậm chí không giống một lão điên nữa.



“Chú không nhớ rõ,” chú Điên nói, “Có đôi khi chú sẽ nằm mơ, cảm thấy mình giống như một cái ốc vít bị long ra trong khi một chiếc đèn kéo quân thật lớn đang xoay kèn kẹt, một chốc rơi ở chỗ này, một chốc cuốn tới chỗ khác, như thể nhìn thấy rất nhiều, nhưng lại chẳng biết gì cả.”



“Đèn kéo quân là cái gì?” Ninh Cốc hỏi.



“Mày đúng là…” Chú Điên nở nụ cười, “Lần nào cũng toàn chú ý vào cái thứ gì đâu.”



“Đèn kéo quân là cái gì?” Liên Xuyên cũng hỏi lại.



“Không có thứ này à?” Chú Điên nghĩ ngợi, thở dài, “Nếu có bút thì đã tốt rồi, có thể vẽ ra cho mày xem.”



“Thôi bỏ đi,” Ninh Cốc nói, “Chú vẽ còn chẳng bằng nói.”



Chú Điên đúng là không giỏi vẽ, mà Ninh Cốc không ngờ rằng chú Điên kể ra cũng chỉ có vậy.



Dù sao thì cậu nghe mãi một lúc, cũng chỉ có thể đại khái hiểu được rằng, đèn kéo quân chính là bức tranh xoay vòng.



Nhưng mỗi một bức tranh, đều là một thế giới.



“Xoay vòng xoay vòng, chú đoán là xoay vòng như vậy,” chú Điên dựng thẳng một ngón tay, vẽ vòng tròn giữa không trung, “Xoay vòng xoay vòng, bắt đầu xoay từ nơi nào, không biết, xoay tới nơi nào mới là tận cùng, không rõ…”



Ninh Cốc nhìn chú Điên.



Chú Điên nói chuyện luôn luôn như vậy, không nghe ra được thật hay giả, bởi vì quá trừu tượng, cũng quá khó đoán.



“Ai đang cầm đèn kéo quân?” Liên Xuyên đột nhiên mở miệng.



“Ai đang xoay?” Liên Xuyên lại hỏi.



“Tôi không biết,” chú Điên nói, “Nhưng thứ bị hỏng, rồi sẽ phải bị sửa, tôi cũng mệt mỏi rồi, chỉ muốn kết thúc tại đây.”



Ninh Cốc nhìn thoáng qua nơi chú Điên giấu ba lô.



Cái ba lô kia xách ra rất rỗng, bên trong không có mấy đồ.



Liên Xuyên nhìn chú Điên.



Không hiểu tại sao lại đột nhiên nhớ tới BUG.



Nhiệm vụ thông thường mà đội dọn dẹp đã làm vô số lần, dọn sạch BUG.



Những người không nên xuất hiện.



Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, những người đó là ai, mà bộ nội phòng giao nhiệm vụ xuống dưới, đã căn cứ vào điều gì để phán đoán mục tiêu của nhiệm vụ.



Là… phán đoán của nhân viên quản lý sao?



“Anh đang nghĩ gì vậy?” Ninh Cốc hỏi.



“Vẫn chưa biết,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Những gì chúng ta đang nghĩ, đều được xây dựng trên cơ sở “nghe thấy tức là thật”, nếu như tất cả đều là giả, vậy thì mọi suy nghĩ đều sẽ không có ý nghĩa gì nữa.”



Thật và giả.



Dường như đã trở nên hỗn loạn hết cả, mọi thứ đều đã mất đi căn cứ.



Tất cả nhận thức đều đã bị cắn nuốt từng chút một từ sau khi sụp đổ bắt đầu.



Xưa nay Liên Xuyên chưa bao giờ để ý tới vấn đề “mình là ai”, nhưng trong một nháy mắt này, hắn lại đột nhiên nhớ tới lời Ninh Cốc.



Nhưng gió đến từ đâu? Thổi tới nơi nào?



Vậy thì chúng ta là thứ gì? Tại sao chúng ta lại ở đây? Chúng ta phải làm gì?