Đừng Nhớ Em

Chương 5




Tô Mạn Mạn là người thuộc nhóm hành động, trong thời gian ăn cơm trả lời cho tổ tiết mục, sau đó đi đến Bạch Minh, dự định cùng với anh trai cô Tô Trình nói về chuyện thay đổi của Lương Tư Tư.

Cô ấy vừa đi, sự náo nhiệt cũng biến mất, nơi ở rộng lớn lộ ra vẻ trống vắng và yên tĩnh.

Lương Tư Tư sợ rằng cô sẽ rơi vào cảm xúc lạc lõng, đứng dậy đi vào bếp rửa bát, tiện thể nghĩ về kế hoạch sau này. Rời xa Dịch Hoài Xuyên quay lại thế giới điện ảnh, đã là con đường mà cô đi. Còn một chuyện nữa, phải nhanh chóng kết thúc.

Rửa xong bát, Lương Tư Tư yếu ớt dựa vào thành suy nghĩ một lúc.

Ngoài cửa sổ, mặt trời lúc giữa trưa ấm áp, chiếu qua cửa sổ bếp rọi vào, rọi lên người cô, vì cô tiếp thêm sức mạnh và dũng khí.

Lương Tư Tư cúi mắt, tìm số điện thoại đã rất lâu không liên lạc, bấm gọi.

Không đợi quá lâu, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam vui mừng:

- Tư Tư, sao nhớ đến mà gọi điện thoại cho ba.

Nghe đến đây, bàn tay đang đỡ ở bên cạnh cửa sổ nắm chặt, cô nhìn vào khoảng không, âm thanh phát ra bình ổn xa cách:

- Lương tổng, không biết hôm nay ba có thời gian rảnh không, con có chuyện muốn gặp mặt ba để nói.

Đầu dây bên kia ngừng nhẹ, âm thanh truyền đến tiếp theo lạc lõng không ít:

- Tư Tư, con muốn gặp ba.. ba, lúc nào cũng có thể.

- 12 giờ trưa nay, quán café dưới công ty ba, được không ạ?

Lương Tư Tư cuối mắt, ép xuống cảm xúc rối loạn trong tim, duy trì giọng việc công công bàn.

- Hôm nay ba không đến công ty, chúng ta nói chuyện ở nhà?

Trong ngữ khí thương lượng của đối phương, mang theo một chút lấy lòng.

Ngữ khí quá quen thuộc, trong đầu Lương Tư Tư xoẹt qua hình ảnh của 10 năm trước.

Lương Kiến Quốc đứng cạnh cô, cuối đầu nhìn cô, cũng là thương lượng và lấy lòng hỏi:

- Tư Tư, chú sẽ giúp con cứu anh trai con, con cũng giúp chú, có được không?

Lần giúp này, đem thời gian mười mấy năm của cô bỏ vào đó. Chỉ là, năm đó Lương Kiến Quốc ở trong lúc anh trai gặp nguy giơ tay giúp không phải là giả.

Cô đối với ông, từ đầu đến cuối ôm một phần cảm kích.

Nhớ lại việc cũ, Lương Tư Tư nhịn lại sự chua sót nơi sâu thẳm trái tim, cũng như năm đó gật đầu:

- Dạ.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Lương Tư Tư cầm đồ lên, bắt xe đến Lương gia – vịnh Lan Bạc.

Vịnh Lan Bạc là khu biệt thự hàng đầu ở Yến Thành nổi tiếng không kém biệt thự trên núi, giáp sông Lan Giang, phong cảnh tuyệt mỹ.

Lương phu nhân Hạ Mẫn mê tín cho rằng vịnh Lan Bạch có nghĩa là "NO. 1", vậy nên đã sống ở đây mười mấy năm rồi.



Khi Lương Tư Tư vừa đến Yến Thành, cũng ở đây một thời gian, nhưng mà cũng chỉ là một thời gian.

Không qua bao lâu, Lương Tâm Thiên quay về Lương Gia, cô bị Hạ Mẫn đuổi đi trên danh nghĩa là đồ giả mạo, một chút tình cũ cũng không có.

Kiến trúc của khu vực quen thuộc hiện ra trước mắt, Lương Tư Tư thu lại thần sắc, ấn chuông cửa Lương gia.

Sau đó, cửa chính mở ra.

Xuất hiện trước mắt không phải Lương Kiên Quốc trong tưởng tượng của cô mà là Lương Tâm Thiên mang theo ý cười nhạt.

Cô ta nhìn qua, quen thuộc gọi 1 tiếng:

- Chị gái.

Ngữ khí thân mật, dường như họ là chị e ruột tình cảm cực kỳ tốt.

Lương Tư Tư ngưng lại, bàn chân chuẩn bị bước ra giống như bị dính kéo đứng yên một chỗ.

Cô vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện với Lương Kiến Quốc nhưng không biết Lương Tâm Thiên cũng ở vịnh Bạch Lan.

Không cần nghĩ, hạ Mẫn nhất định cũng ở đây.

Nhất thời, Lương Tư Tư sản sinh ý tưởng quay người rời đi.

- Ba đang đợi chị.

Lương Tâm Thiên giống như không nhìn thấy sự chần chừ của Lương Tư Tư, cười nhạt quay người, hướng vào phòng nói:

- Ba má, chị tới rồi.

Rõ ràng là không cho cô cơ hội phản ứng.

Lương Tư Tư hít sâu, đi theo vào trong.

- Tư Tư, qua đây ngồi, một lúc nữa ăn cơm.

Lương Kiến Quốc đi qua, trên mặt hiện ra ý cười.

Lương Tư Tư dừng chân, ánh mắt dừng lại trên người Lương Kiến Quốc.

Lương Kiến quốc gần 50 tuổi, nhưng nội tình tốt, dáng người cao lớn, mày rậm, râu được cắt tỉa gọn gàng là càng tăng thêm mị lực của người đàn ông trưởng thành, cho dù đơn giản mặc bộ đồ tây xám đậm, vẫn trầm ổn sáng chói như thường.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của ông không phải là hình dáng bên ngoài mà là thâm tình đối với Hạ Mẫn.

Năm đó mục địch cô bị đưa về Lương gia là giả mạo Lương Tâm Thiên chăm sóc Hạ Mẫn đang bị trầm cảm.

Ở ghế safa gần đó, Hạ Mẫn 2 chân vắt chéo ngồi đó, mở một cuốn báo thời trang, tao nhã đoan trang, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn cô.

Lương Tư Tư sớm đã quen với việc này, ánh mắt lại quay về hướng Lương Kiến Quốc, hỏi:

- Lương tổng, có thể tới phòng khách nói chuyện không.

Lương kiến Quốc gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng, Hạ Mẫn vẫn luôn cuối đầu xem tạp chí lên tiếng, trong ngữ khí nhẹ nhàng là châm biếm:

- Chuyện gì mà phải đi phòng khách nói, ta và Tâm Thiên không thể nghe sao?

- Má, nhất định là chị có chuyện quan trọng muốn nói với ba.

Lương Tâm Thiên ngồi qua đó, nhẹ giọng an ủi Hạ Mẫn.

Hạ Mẫn lập tức bùng nổ, nhìn về Lương Tâm Thiên, hận sắt không thể thành gang nói:

- Con có thể có chút ý thức nguy cơ, con mới là thiên kim của Lương gia, cô ta là cái thá gì, nếu không phải ba con đem cô ta từ xó xỉnh về đây, cô ta có hôm nay không?

- Nhỏ như vậy đã dám giả danh con, nghĩ qua liền biết tâm cơ sâu rất đáng sợ rồi, nếu không phải ta, con và ba con bị cô ta ăn đến xương còn không thừa!

Dù đã sớm quen, nhưng nghe thấy tội danh không đánh có và khiển trách, trái tim của Lương Tư Tư rơi xuống.

Trước khi Lương Kiến Quốc bị làm khó cô mở miệng nói:

- Vậy thì nói chuyện ở đây đi.

Vừa nói xong, cô né qua Lương Kiến Quốc đi lên trước vài bước, đứng ở trước mặt Lương Tâm Thiên và Hạ Mẫn.

Lương Kiến Quốc theo cô đi qua, giống như muốn khuyên bảo hoặc an ủi.

Lương Tư Tư lại không muốn lãng phí một giây nào, cũng không có ý định để Lương Kiến Quốc có cơ hội nói gì, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ và một cuốn sách nhỏ, đẩy trên bàn trà.



Cô khống chế lại cảm xúc mới hướng về phía Hạ Mẫn, trong tâm lạnh lẽo, nhưng trong miệng không tự ti:

- Lương phu nhân, 12 năm trước, người nói với con, nếu có một ngày con dựa vào bản thân trả nợ hết tiền cho Lương gia, người sẽ bỏ qua con.

- Những món nợ này, con đều có ghi lại. Tiền anh trai khám bệnh 120 vạn, Lương gia tiêu trên người con 9 vạn 8, trong thẻ này có 200 vạn, thêm cả lãi cũng đủ rồi.

- Người yên tâm, số tiền này đều do con từng đồng từng đồng kiếm được, hy vọng người làm đúng với lời hứa.

Những lời nói ổn định của Lương Tư Tư giống như thuốc pháo, làm cho 3 người của Lương gia đều ngây ngốc ra.

Qua một lúc, Lương gia chỉ còn lại tiếng điều hóa hoạt động.

Người phản ứng nhanh nhất là Lương Kiến Quốc, ông cau mày cầm thẻ và sổ nhỏ lên, muốn đưa cho Lương Tư Tư:

- Tư Tư, con đang làm gì vậy.

Lương Tư Tư không nhận, lùi về sau 1 bước.

- Chị, má khi đó chỉ là đau lòng e, nói ra đều là lời nói khi tức giận, sao chị lại cho là thật.

Lương Tâm Thiên cuối mặt xuống, ngữ khí u buồn, giống như thập phần buồn bả.

Cho dù là Lương Kiến Quốc giả tạo hay là Lương Tâm Thiên cố ý giả yếu ớt, đều làm cho Lương Tư Tư chỉ muốn cười lạnh.

Làm cái gì? Lời nói tức giận?

Những năm nay khi Lương Tâm Thiên mạo danh cướp vầng quang và cơ hội của cô, là Lương Kiến Quốc không biết hay là không phải do Lương Tâm Thiên ép buộc?

Nghĩ tới đây, Lương Tư Tư quét qua Lương Tâm Thiên, ngữ khí nặng lên mấy phần:

- Nợ mà tôi gánh tôi trả, vẫn là hy vọng Lương phu nhân, Lương tiểu thư đừng dùng nợ đến để lợi dụng tôi, bởi vì từ ngày hôm nay bắt đầu, tôi sẽ không đáp ứng nữa.

Hạ Mẫn vẫn luôn trầm mặc không lời để tạp trí trong tay lên bàn trà, cười châm biếm:

- Nợ? Nếu không có Lương gia, cô và anh cô có thể sống?

Ánh mắt Hạ Mẫn lạnh lùng, còn mang theo ánh sáng thù hận.

Dường như cso thể phát điên đâm người bất cứ lúc nào, làm người ta lạnh sống lưng.

Lương Tư Tư nắm chạy tay nắm túi xách, định lại thần, nhìn vào mắt Hạ Mẫn, kìm chế trả lời:

- Lương phu nhân, nếu không có tôi, sợ rằng bà cũng không có thể ngồi đây như vậy.

Cô đến Lương gia 2 năm, thời gian ở vịnh Lan Bạch không lâu đều là bên cạnh và chăm sóc Hạ Mẫn.

Nếu không chứng trầm cảm của Hạ Mẫn sẽ làm cho bà ta tự tàn tự sát, làm sao để khỏi hoàn toàn.

Nhắc lại đoạn thời gian đen tối mệt mỏi, Hạ Mẫn hung hăng ngẩng đầu, tức giận nhìn Lương Tư Tư, tức đến mức khéo miệng run run, một lúc lâu cũng không thể mở miệng phản bác.

- Chị, chị tại sao phải ép người như vậy?

Lương Tâm Thiên giúp Hạ Mẫn thuận khí, quở trách liếc Lương Tư Tư một cái.

Giống như trách mắng cô không tôn trọng trưởng bối.

Lương Tư Tư không dao động, nhìn ngược lại Lương Tâm Thiên tiếp tục nói thêm:

- Không có tôi, cũng không có cô của ngày hôm nay.

- Vì vậy có tính như thế nào, món nợ giữa tôi cùng Lương gia không phải ơn. Hơn nữa đây là Lương tổng đồng ý với tôi.

Đột nhiên bị nhắc đến, hiểu nội tình Lương Kiến Quốc chột dạ, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ông định mở miệng nói gì đấy, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của Lương Tư Tư lựa chọn trầm mặc.

- Ông nói với đồ vong ơn này cái gì, để cô ta đi, tôi ngược lại muốn xem xem là cô ta đi được xa hay là chết nhanh hơn.

Hạ Mẫn tách tay Lương Tâm Thiên ra, sửa lại áo khoác, lại tức giận nhìn Lương Tư Tư quay người lên lầu.

Lương Kiến Quốc lo lắng quét qua bóng lưng Hạ Mẫn, lại quay đầu nhìn Lương Tư Tư, hổ thẹn gọi một tiếng:

- Tư Tư..

Lương Tư Tư giống như không nghe thấy lời độc ác của Hạ Mẫn, hướng ông gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Lương Tâm Thiên đứng dậy, vỗ vào vai Lương Kiến Quốc, nhẹ giọng an ủi:

- Ba, ba đừng buồn, con đi khuyên chị.



Lương Kiến Quốc gật đầu, tin tưởng nói:

- Nói chuyện tử tế với chị, đều là người một nhà, đừng làm đến mức quay mặt thành thù.

Lương Tâm Thiên lĩnh mệnh dời đi, đến cửa lớn đuổi tới Lương Tư Tư, gọi:

- Chị..

Lương Tư Tư lười cùng cô ta giả vờ giả vịt, tiếp tục đi về phía trước.

Lương Tâm Thiên dừng bước, hình theo bóng lưng của Lương Tư Tư cười cười, trong giọng điệu đầy tính khiêu khích:

- Chị gái, chị có sức đến vẽ rõ giới hạn, là cảm thấy nhất định có thể lợi dụng "Diễn viên xuất sắc nhất" chuyển mình sao?

Bước chân Lương Tư Tư khựng lại, quay người về hướng Lương Tâm Thiên.

Lương Tâm Thiên cong miệng cười nhạt, giơ tay vén tóc ra sau tai, đơn thuần xinh xắn.

Cô ta bước lên trước 2 bước, đứng trước mặt Lương Tư Tư, yên lặng nhìn cô, âm điệu nhẹ mà chậm:

- Anh rể nói, sau này chỉ cần có tin tức liên quan đến chị, cho dù là tốt hay xấu, tất cả đều xóa hết đấy.

- Tiết mục "Diễn viên xuất sắc nhất", Thiên Chí cũng có đầu tư nha, cho nên em sẽ đi. Chị gái, chị đoán xem anh rể có để chị lên không?

Ngữ khí nhẹ như bấc của cô ta giống như giống như một cây kim nhọn hoát sắc bén đâm về hướng Lương Tư Tư.

Lương Tư Tư xác thực không nghĩ đến, Lương Tâm Thiên nhanh như vậy đã biết tin cô tham gia tiết mục, mà Dịch Hoài Xuyên còn hứa với Lương Tâm Thiên lời hứa như việc sẽ phong sát cô.

Cảnh tượng thế thân hôm đó, phảng phất đã đóng lại lại một lần nữa xuất hiện.

Cho dù bây giờ cô đã rời xa Dịch Hoài Xuyên, cảm giác đau đớn vậy mà từ tim tràn đến 4 chi trăm xương, làm cô có chút đứng không vững.

Lương gia chèn ép cô nhiều năm, cô cũng chỉ là thất vọng.

Dần dần tê dại, cái thất vọng đó ngược lại còn cho cô động lực đi về phía trước.

Chỉ có Dịch Hoài Xuyên, mỗi lần nhớ đến đều như đâm 1 đao vào tim cô – người con trai cô yêu sâu đậm, dùng cách dẫm đạp cô để dỗ dành Lương Tâm Thiên, đáng thương bao nhiêu.

Đáy tim Lương Tư Tư lạnh lẽo, cảm giác chua sót chạy lên mắt.

Nhưng cô biết cô không thể khóc, càng không thể ngã xuống, nếu không còn ý nghĩ gì nữa khi dời xa Dịch Hoài Xuyên và Lương gia.

Cô tự nói với bản thân: Lương Tư Tư, Dịch Hoài Xuyên không xứng đáng để cô lùi đi thỏa hiệp, bắt đầu từ bây giờ, mình là mình, mình tự do, không ai còn có thể làm tổn hại mình.

Tức khắc cô nắm chặt nắm đấm, thẳng lưng, khống chế bi thương.

Lương Tư Tư cất giấu tất cả cảm xúc, nhìn lên.

Tố chất của một người diễn viên được cô phát huy triệt để, đáy mắt cô không có đau khổ, ngược lại có chút ý cười, âm thanh phát ra giống như gió xuân đột nhiên đến, nhẹ nhàng.

- Lương Tâm Thiên, cô vẫn luôn nghĩ cách cản trở tôi tham gia vào điện ảnh, rốt cuộc là sợ tôi như thế nào? Cho dù như thế, tôi thật sự rất muốn xem xem.