Đừng Nhớ Em

Chương 4




IU đóng cửa rồi, tiếng âm nhạc sôi động im bặt dừng lại, từng bóng đèn một tắt đi, nhóm người vẫn chưa vui đủ cũng tản hết, phảng phất trong một thời khắc cả một thành phố rơi vào im lặng.

Sau sự huyên náo nhiệt liệt, là cực độ trống vắng.

Như Lương Tư Tư của lúc này, cô nói xong lời tàn nhẫn thì trực tiếp tắt điện thoại.

Giết địch 1000 tự tổn thất 800, cho dù là lần thứ 2 nói chia tay, cô vẫn như cũ cảm thấy đau đớn như dóc xương trị độc.

Sợ ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên thất lễ kêu lên, càng sợ bản thân ở trước mặt anh mất khống chế mà khóc lên, cho nên chỉ có thể dùng kết thúc cuộc trò chuyện để giữ lại tôn nghiêm và thể diện cuối cùng.

Lương Tư Tư nắm lấy điện thoại, yếu ớt dựa trên tường, dường như tinh thần của cả người bị hút sạch.

Nhìn thấy Lương Tư Tư cảm xúc suy sụp, Tô Mạn Mạn sớm đã đứng ở một bên tiến lên phía trước, vỗ vào vai cô, muốn cho cô một chút an ủi và động viên:

- Tư Tư, cậu biết tớ bái phục ở cậu nhất là cái gì không?

Ở trước mặt bạn thân, Lương Tư Tư không che đậy cảm xúc, tự cười bản thân:

- Chắc không phải là nghị lực chứ.

Ngốc nghếch ở trước bên cạnh Dịch Hoài Xuyên thời gian 4 năm, đến cuối cùng chỉ còn lại một cơ thể đầy thương tích.

Tô Mạn Mạn 2 chân đứng chéo dựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc, hỏi:

- Muốn hút không?

Lương Tư Tư uể oải lắc đầu.

Cả ngày hôm nay, đủ để cô hiểu ra, trốn tránh đau khổ là vô dụng, chỉ có đối mặt, từng bước một bước qua, mới có thể triệt đẻ trị liệu.

Loại khing nghiệm này, cô từ nhỏ đến lớn đã trải qua nhiều lần.

Cho dù là ngày nhỏ cùng anh trai rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, hay là trong Lương gia bị ép xỉ nhục đến cùng, lại hoặc là sự mờ mịt tiều tụy khi từ bỏ điện ảnh chuyển qua kịch nói, đều dựa vào từ từ mà bước ra, từng chút một bước về hướng tốt hơn.

Sớm đã hiểu đạo lý này, đến khi đến chỗ Dịch Hoài Xuyên cô lại quên sạch sẽ, thật thảm thương.

Tô Mạn Mạn đốt thuốc, hít một hơi thật sâu, môi cô ấy rất xinh xắn, đường cong rất đẹp, thêm son môi màu đỏ làm cho nó càng rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn, chỉ là rất mỏng, là hình dáng môi người bạc tình mới có trong lời đồn.

Cũng như giọng nói khi cô mở miệng cũng lành lạnh, nhưng thành thật:

- Tớ bái phục nhất ở cậu là..

Cô nhìn Lương Tư Tư, nhả ra khói thuốc lượn lờ, tiếp tục:

- Là cho dù rơi vào hoàn cảnh như thế nào đều không từ bỏ, có thể điều chỉnh tâm thái lấy lại tự tin, từ vực sâu chậm chậm bước lên điểm cao.

Lương Tư Tư ánh mắt sâu sắc, cô không ngờ rằng tâm tư của bản thân đúng lúc bị bạn thân đoán trúng.

- Cậu biết không? Nếu không phải do gặp được cậu, tớ sớm đã tự tử ở năm nhất đại học đó.

Tô Mạn Mạn cười, nhưng đáy mắt lại là đau thương.

Lương Tư Tư vừa định an ủi, Tô Mạn Mạn liền bỏ qua chủ đề này:

- Cho nên ban đầu tớ rất không hiểu cái suy nghĩ vì Dịch Hoài Xuyên buông bỏ tất cả của cậu.

- Rõ ràng là cậu nói với tớ thế giới của phụ nữ rất lớn, đàn ông chỉ là một bộ phận có thể có có thể không.

Lời nói của Tô Mạn Mạn rất nhẹ nhưng như đập mạnh một cái vào trái tim Lương Tư Tư.

Cô động động môi, tính giải thích.

Không giống nhau, Dịch Hoài Xuyên ở trong tim cô không phải chỉ là một người đàn ông bình thường, là ánh sáng mà cô dùng cả thanh xuân để theo đuổi.

Nhưng lời đến cửa miệng cô lại nuốt xuống.

Có gì khác nhau?

Cô dùng thời gian 4 năm chứng minh, bản thân thua một cách triệt để.

Lương Tư Tư nhẹ nhàng thở ra, chấp nhập hiện thực, cũng chấp nhận phê bình:

- Tớ sai rồi.

- Sai thì sợ cái gì, chúng ta sửa lại là được rồi.

Đáy mắt Tô Mạn Mạn dâng lên ý cười, dập tắt điếu thuốc trên nắp thùng rác, quàng vào cánh tay Lương Tư Tư:

- Đi thôi, trở về ngủ một giấc, ngày mai lại là một ngày mới.

Lương Tư Tư cũng cười, ánh mắt đen sáng lên, giống như ánh đèn rực rỡ trong đêm tối.

Cô dựa đầu vào vai Tô Mạn Mạn, nhẹ nhàng sửa lại:

- Là hôm nay.

Văn phòng sáng như bức ảnh màu trắng, hình thể đàn ông cao dài, một tay chống cằm ngồi trước bàn, sơ mi trắng xắn lên tới khủy tay, chiếc đồng hồ đính kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

Bầu trời đêm đen kịt và những ánh đền nê-ông xuyên quay cửa sổ trở thành nền phòng của anh ta.

Ánh mắt cụp xuống của anh ta không nhìn vào đống tài liệu dày cộp ở trên bàn mà là nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị tắt ngang ở bên cạnh.

Đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, cùng với bóng tối phía sau anh ta bổ xung cho nhau.

Nhìn về nơi xa, người ở trong cảnh giống như một bức tranh được phác họa kỹ lưỡng.

Chỉ là không khí lạnh lẽo xung quanh anh ta tản ra làm trong không khí trong văn phòng đều trở nên loãng ra, hoàn hảo tạo ra bầu không khí nghẹt thở.

Bên cạnh bàn làm việc là Thẩm Hạo Quân người bị ép nghe hết cả cuộc điện thoại, cậu chắp tay đứng một bên, cẩn thận từng li từng tí quan sát Dịch Hoài Xuyên, không dám động đậy.

Áp bức do trầm mặc tạo nên giống như bóng tối bên ngoài cửa sổ, tầng tầng ép sát.

Thẩm Hạo Quân không thể không gáng cái áp lực này, nắm chặt 2 bàn tay, cẩn thận dò xét:

- Dịch Tổng, thông tin bị truyền ra nên sử lý như thế nào?

Âm thanh đột ngột truyền đến, làm phiền đến người đàn ông trong tranh.

Dịch Hoài Xuyên nhìn lên, đôi mắt sâu đầy ý lạnh, giống như đêm mưa cuối thu, nhẹ bẫng nhưng lạnh đến mức làm người ta phải run lên.

Thẩm Hạo Quân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó đứng thẳng người lên.

Dịch Hoài Xuyên để điện thoại lên bàn đặt khẽ, tiếng điện thoại và bàn va chạm vào nhau phát ra tiếng động nhỏ.

Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng nặng nề đập vào tim Thẩm Hạo Quân.

Cậu lại một lần nữa hoài nghi cái mạng nhỏ này của mình có vì tin tức "hình tượng tình đầu quốc dân sụp đổ, nghi ngờ rằng Lương Tâm Thiên thả mình trong hộp đêm" mà mất đi.

Cậu hạ thấp hơi thở giảm bớt đi cảm giác tồn tại chờ đợi ông chủ của mình đưa ra phán quyết cuối cùng.

Chỉ thấy, Dịch Hoài Xuyên không nhanh không chậm mở ra quyển dữ liệu đầu tiên trong đống dữ liệu ở trên bàn, cuối đầu ký tên, môi mỏng mở nhẹ, phát ra 2 từ:

- Xóa đi.

Âm thanh rất nhẹ giống như tùy ý đánh giá một chuyện chuyện không liên quan lắm.

Thẩm Hạo Quân lại như nhận được một đặc ân lớn, trái tim đang treo lơ lửng rơi xuống đất.

Lúc cậu ta chuẩn bị đi xử lý lại nghe thấy Dịch Hoài Xuyên nhẹ nhàng bồi thêm một câu:

- Sau này tin tức của cô ấy cho dù là tích cực hay tiêu cực, toàn bộ đều xóa hết, 1 tin cũng không lưu lại.

Rõ ràng là ngữ điệu trầm thấp như nhau nhưng lại thể hiện ra sự kiên định khí phách và mạnh mẽ.

Bước chân của Thẩm Hạo Quân lập tức dừng lại, cung kính đứng thẳng.

Cậu ta lúc này rất muốn gật đầu đồng ý nhưng với tố chất của một trọ lý đặc biệt vẫn là phải suy nghĩ cẩn thận và báo cáo:

- Dịch tổng, cái này sợ là.. có chút khó khăn.

Động tác ký tên của Dịch Hoài Xuyên khựng lại, nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

Thẩm Hạo Quân thấy sống lưng tê tê, chỉ có thể âm thầm than khổ, đây toàn là những việc gì vậy.

Vốn dĩ, cậu cùng Dịch Hoài Xuyên ở lại tăng ca, là bởi vì bên Châu Âu có một hạng mục cần Dịch Hoài Xuyên sáng sớm mai bay qua sớm.

Ai ngờ rằng, tăng ca đến một nửa, cậu nhận được một tin truyền ra.

Chuyện tin tức của người nổi tiếng không đến lượt cậu-một trợ lý đặc biệt của tổng tài xử lý, nhưng nhìn thấy đối tượng lên tin cậu suy nghĩ một lúc vẫn là báo cáo theo sự thật.

Dù sao Lương Tâm Thiên là một sự tồn tại đặc biệt trong giải trí Thiên Chí.

Dịch tổng vốn cũng bất mãn công việc bị cắt ngang, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trên tin tức thần sắc liền biến đổi.

Sau đó ở trước mặt cậu gọi một cuộc điện thoại.

Khi này Thẩm Hạo Quân mới biết nữ nhân quyến rũ đẹp lạnh lùng kia không phải là Lương Tâm Thiên mà là vị hôn thê bí mật không tuyên bố của Dịch tổng của họ Lương Tư Tư.

Lương Tư Tư vị tiểu thư này cậu biết một chút.

Ký hợp đồng với công ty đối thủ của Dich gia tập đoàn Bạch Minh, nhưng cũng bởi vì Dịch tổng của họ mà từ bỏ gia nhập giới giải trí.

Khi cậu đến biệt thự trên núi cho Dịch tổng có gặp qua 2 lần – xinh đẹp, ấm áp, thuần khiết, nhìn là biết cô như bề ngoài là một nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu không nghĩ rằng, tiểu thư Lương Tư Tư phía sau lại bạo loạn nhưng vậy.

Thẩm Hạo Quân hiểu rõ được lợi và hại, không thể không nhắc nhở:

- Tiểu thư Lương Tư Tư là nghệ sĩ của Bạch Minh, nếu Bạch Minh giúp cô tuyên truyền, chúng ta cũng không nhất định..

Cũng không nhất định có thể xóa hết, dù sao truyền thông Bạch Minh là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của Dịch Thị.

Nói tới đậy, Thẩm Hạo Quân chết một cách rõ ràng, cậu chỉ vào tin tức trên điện thoại:

- Đoạn tin tức này là người của Tô tổng gửi qua, hơn nữa..

Dịch Hoài Xuyên đập một tiếng, để cây bút ký tên trong tay lên bàn, ánh nhìn nặng nề nhìn về phía cậu.

Không cần lên tiếng, Thẩm Hạo Quân cũng biết Dịch Hoài Xuyên bất mãn anh báo cáo như nặn kem đánh răng, chỉ có thể mặt xanh như rau tiếp tục:

- Hơn nữa Tô tổng nói với người đó, bán tin tức đó cho chúng ta, có thể lấy phí gấp đôi.

Dịch Hoài Xuyên cúi mắt, nhẹ nhàng cười giễu cợt một tiếng, giống như nghe thấy một câu chuyện cười thú vị.

Thẩm Hạo Quân lập tức đứng thẳng.

Dịch Hoài Xuyên di chuyển tầm mắt, nhìn qua điện thoại bị anh ném trên bàn, âm thanh nặng nề như như đêm tối ngoài cửa sổ, làm cho người ta khó mà suy xét:

- Vậy thì để Tô Trình thử xem là anh ta đăng lên nhanh hay là tôi xóa nhanh hơn.

Trái tim của Thẩm Hạo Quân run lên, cung kính trả lời "vâng", sau đó lại nhớ đến việc nữa, mạo hiểm hỏi:

- Dịch tổng, vậy còn tiểu thư Lương Tư Tư?

Dịch Hoài Xuyên cụp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng châm rãi lành lạnh, tự tin là mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát:

- Tự cô ấy sẽ quay về.

Lương Tư Tư ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, rửa ráy xong vẫn còn đau đầu sau say.

Tô Mạn Mạn còn chưa có động tĩnh, cô đi vào phòng bếp, muốn nấu một nồi cháo thịt bằm rau xanh, để làm dịu di chứng mà tối qua cô và Tô Mạn Mạn chơi điên cuồng đem đến.

Cháo trong nồi sau khi ninh ra mùi thơm, Tô Mạn Mạn cuối cùng bị hút dậy, cô ấy khoanh tay dựa ở cửa bếp:

- Không phải tớ nói, tài nghệ nấu ăn của cậu là tuyệt vời nhất.

Bị khen trực tiếp như thế, Lương Tư Tư nhìn Tô Mạn Mạn cười:

- Vậy cậu còn không nhanh đến đây để thưởng thức cái tuyệt này.

Tô Man Mạn làm động tác tay "ok", quay người đi vào nhà vệ sinh.

Cháo trong nồi sôi nổi bọt, hương thơm bay tứ phía.

Lương Tư Tư nhìn vào cháo trước mặt, nụ cười trên mặt dần dần mất đi.

Cháo thịt bằm rau xanh, cô đã nấu rất nhiều lần, cũng nấu cho rất nhiều người.

Nhưng lần đầu thực sự là vì Dịch Hoài Xuyên của thời niên thiếu.

Tiểu thiếu gia khi đó, thập phần khó hầu hạ, soi mói lại cao lãnh, mang theo cảm giác xa lánh với mọi người.

Nếu không phải là anh ấy sốt cao không hạ, cái gì cũng không muốn ăn, Lương Tư Tư cũng không tự chuốc phiền phức, đi học cách làm cháo thịt bằm rau xanh.

Phá vỡ lớp băng khoảng cách của họ là bát cháo trước mặt.

Cô thậm chí từng nghĩ, năm đó Dịch Hoài Xuyên cứu cô, nói không chừng chính là nhớ hương vị của bát cháo này.

Sau khi họ đính hôn, cô vì lòng riêng cũng thử một lần nấu cho Dịch Hoài Xuyên, nhưng đến đụng cũng anh ta cũng không đụng qua.

Không phải giả vờ, anh chính là quên mất cô rồi.

Khói trắng dày đặc tán ra, cháo ninh xong rồi, Lương Tư Tư ra khỏi hổi ức, múc 2 bát mang ra bàn.

Tô Mạn Mạn cầm 2 ly nước ấm ngồi đối diện cô, hỏi:

- Sau này cậu dự định thế nào?

Lương Tư Tư cầm ly nước ấm uống một ngụm nói ra dự định 2 ngày hôm nay đang ấp ủ:

- Tớ muốn bắt đầu lại từ đầu, thử biểu diễn điện ảnh.

Nghe câu này, Tô Mạn Mạn sững ra, một tiếng vỗ, bỏ ly nước xuống, mạnh mẽ đứng lên:

- Cậu đợi đó, đợi tớ một chút.

Lương Tư Tư cũng đặt ly xuống, không tự chủ mà nhìn theo hướng Tô Mạn Mạn.

Rất nhanh Tô Mạn Mạn quay lại, để mấy cái văn kiện cô vừa lấy ra lên bàn, nhấc mày nói:

- Xem xem.

- Cái gì?

Lương Tư Tư có chút không hiểu, giơ tay cầm lấy cuốn trên cùng.

Nói về chính sự, ánh mắt Tô Mạn Mạn lộ ra ánh sáng tự tin:

- Nói ra cậu chắc không tin, từ năm ngoái sau khi cậu lấy được giải thưởng người mới tốt nhất trong giới kịch nói, thì có không ít hạng mục điện ảnh và tiết mục nghệ thuật đến tìm cậu.

- Có điều bản thân cậu không muốn, tớ không cầm đến làm cậu phiền, mấy cái này gần đây mới đến tay tớ, có tốt có xấu, cuốn gameshow mà cậu cầm trên tay tớ cảm thấy có thể suy nghĩ một chút.

Lương Tư Tư mở văn kiện trên tay, mấy chữ "Diễn viên xuất sắc nhất" lọt vào tầm mắt.

Tô Mạn Mạn không nhịn được giải thích:

- Đây là một cuộc thi diễn xuất, tổng cộng 10 kỳ, do 50 diễn viên trong ở tiết mục trải qua hàng loạt các trạm, phá vòng vây thoát ra, kết quả tranh đấu cuối cùng người đứng đầu là Diễn viên xuất sắc nhất.

- Tiết mục có hướng tới ngành điện ảnh, bỏ đi vầng quang và mác diến viên trên người, để sự chú ý của khán giả quay về bản thân của diễn xuất. Cho nên, phạm vi chọn vai của họ rất rộng, không những có người không nổi tiếng, có minh tinh lưu lượng, cũng có học sinh khoa biểu diễn, còn có..

Tô Mạn Mạn quét qua Lương Tư Tư:

- Có kỹ xảo biểu diễn, nhưng là diễn viên không ở trong giới điện ảnh, như cậu.

Lương Tư Tư xác thực không nghĩ đến, trong thời gian mà cô không biết, đã bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy.

Luận sự, cô hiểu suy nghĩ của Tô Mạn Mạn.

Lương Tư Tư nhìn lên, vạch trần:

- Cậu cảm thấy, tớ từ kịch nói đến điện ảnh cần 1 quá trình, mà bộ tiết mục này đến vừa đúng lúc.

Tô Mạn Mạn giơ ngón cái:

- Hoàn toàn chính xác. Tớ tìm hiểu qua, tiền đầu tư của bộ tiết mục này rất lớn, bên sáng chế quá cứng rắn, tuyên truyền về sau sẽ không kém.

- Cậu mượn kỹ xảo diễn xuất chúng tiến vào tầm nhìn của quần chúng, mới là đánh giá chính diện, có lợi cho việc phát triển sau này.

Lương Tư Tư hiểu ý tứ lời nói của Tô Mạn Mạn:

- Là sợ tớ đột nhiên bước vào giới điện ảnh, quần chúng sẽ cảm thấy tớ dựa vào khuôn mặt của Lương Tâm Thiên hưởng ké nhiệt độ sao.

Tô Mạn Mạn nhún vai ngầm thừa nhận.

Liền sau, cô ấy cười lên đôi mắt sáng giảo hoạt:

- Như tớ được biết, Lương Tâm Thiên cũng sẽ tham gia tiết mục này, muốn rửa đi cái mác cô ta diễn xuất cứng nhắc. Nếu để dẫm chết cách người ta nói cậu dùng mặt để ké nhiệt độ, còn không bằng trực tiếp dùng diễn xuất đè bẹp cô ta, chặn họng tất cả mọi người.

- Như thế nào, dám chính diện PK với cô ta không?

Trái tim Lương Tư Tư kinh hãi.

Cô dự định bắt đầu quay lại thế giới điện ảnh, là muốn tìm lại bản thân của ban đầu sau khi dời khỏi Dịch Hoài Xuyên, nhất thời không nghĩ sẽ đấu với Lương Tâm Thiên.

Từ nhỏ đến lớn, miễn là con đường cô lựa chọn, Lương Tâm Thiên nhất định sẽ nhét một chân vào, dùng đạo đức công kích cô, mạo danh cướp vầng quang và cơ hội của cô.

Trước đây, bởi vì Dịch Hoài Xuyên, cô kiêng nể rất nhiều, có thể nhịn thì sẽ nhịn.

Nhưng bây giờ..

Bây giờ đến cả Dịch Hoài Xuyên cô cũng không cần nữa, còn phải sợ đấu đầu cạnh tranh với Lương Tâm Thiên sao?

Lương Tư Tư gồng sức ở ngón tay đang cầm văn kiện, gật đầu:

- Dám.