Trên núi Phù Phong, Cát lão đại đang thở hồng hộc đào khoai lang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Kính Hàn chậm rãi đánh xe về.
"Tiêu......" Hắn định la lên, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ phía sau bịt miệng hắn lại.
"Đừng gọi," ám vệ Giáp nói, "Chủ tử sẽ cáu đấy."
Ám vệ Ất và Bính cũng nhào tới.
Cát lão đại khó hiểu: "Sao hắn lại cáu?" Không cho gọi à?
Ám vệ Giáp: "Trong xe có người."
Ám vệ Ất: "Bùi tiên sinh đang ngủ."
Ám vệ Bính: "Hả? Chưa tối mà đã ngủ rồi sao?"
Cát lão đại: "Đúng đấy, sao trời chưa tối mà ngủ rồi?"
Ám vệ Giáp: "Vì mệt chứ sao."
Ám vệ Ất: "E là phải ngủ đến mai lận."
Ám vệ Bính: "Mệt thế cơ à? Y làm gì vậy?"
Ám vệ Giáp: "Dù sao cũng vất vả lắm."
Ám vệ Ất: "Vất vả hơn đào khoai nữa."
Cát lão đại thảng thốt: "Nhưng ta đào khoai cả ngày mà có mệt đâu, y đào mấy ngày thế?"
Ám vệ Giáp thâm trầm nói: "Các ngươi khác nhau."
Cát lão đại mờ mịt hỏi: "Khác chỗ nào?"
Ám vệ Ất: "Chỗ nào cũng khác."
Ám vệ Bính bừng tỉnh đại ngộ: "À, Bùi tiên sinh không biết đào khoai!"
Đang nói chuyện thì Tiêu Kính Hàn đánh xe vào. Hắn để xe ngựa ngoài sân rồi nhẹ nhàng bế người về phòng.
Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn tỉnh lại, dựa vào ngực hắn yếu ớt hỏi: "Con ngựa kia biết đường thật à?"
"Biết chứ," Tiêu Kính Hàn nói, "Chẳng phải chúng ta về rồi sao?"
Bùi Thanh Ngọc hậm hực nói: "Nhưng lần trước lên núi rõ ràng đường kia đâu có......" Xóc nảy như thế.
"Tụi nó đi đường nhỏ chứ không đi đường lớn bằng phẳng," Tiêu Kính Hàn cúi đầu hôn y, "Để ngươi chịu khổ rồi."
Bùi Thanh Ngọc hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi cố ý đúng không?"
Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Ta không phải, ta không có."
Hắn cẩn thận đặt người xuống giường, áp lòng bàn tay vào eo Bùi Thanh Ngọc rồi đánh trống lảng: "Đau không? Ta xoa cho ngươi nhé."
Hơi ấm lan ra bên hông làm dịu bớt cảm giác đau nhức. Bùi Thanh Ngọc để mặc hắn xoa, toàn thân rã rời, mơ màng nghĩ đều tại mình bị ma xui quỷ khiến, sao có thể cho hắn làm trên xe chứ...... Lần sau không cho nữa, dù hắn có kêu trời trách đất, đáng thương muốn chết cũng không cho.
Nghe nói Bùi Thanh Ngọc mất tích, Diêu Tử Y hết sức lo lắng, định cùng Tiêu Kính Hàn đi cứu người, nhưng Tiêu Kính Hàn dặn nàng canh chừng núi Phù Phong nên nàng đành phải ở lại.
Sau đó nghe nói đã cứu được người, nhưng nàng đợi trái đợi phải chỉ thấy Vương gia bị điên và mấy ám vệ.
Hỏi ra mới biết Tiêu Kính Hàn bảo bọn họ về trước, còn mình dẫn Bùi Thanh Ngọc đi đâu không biết.
Nàng đợi thêm một lúc lâu, chờ mãi mới thấy Tiêu Kính Hàn, nhưng lại nghe nói Bùi Thanh Ngọc được bế về.
Bế về? Trong lòng Diêu Tử Y giật thót--- Trời ạ, bị thương đi không nổi luôn sao? Vậy phải bị nặng cỡ nào chứ?!
Nàng vội vàng đến thăm Bùi Thanh Ngọc, nhưng chưa kịp bước qua cửa đã bị Tiêu Kính Hàn chặn lại.
"Y ngủ rồi," Tiêu Kính Hàn đẩy nàng ra xa, "Đừng đánh thức y."
Diêu Tử Y càng lo hơn, nghĩ ngợi một lát rồi tức giận nói: "Thằng trời đánh nào làm y bị thương thế hả?! Lão nương sẽ đi chém hắn!"
Tiêu Kính Hàn: "......"
Tiêu Kính Hàn xoa mũi nói: "Không phải bị thương mà là......"
Hắn chưa dứt lời thì Diêu Tử Y căm giận nói: "Đi không được mà còn không phải bị thương à?! Sao ngươi lại bênh hắn? Có cần vợ nữa không hả?"
Tiêu Kính Hàn bị nàng rống đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Y chỉ mệt mỏi không còn sức thôi."
"Không còn sức?" Diêu Tử Y sững sờ, sau đó khiếp sợ hỏi, "Chắc không phải thằng trời đánh kia tra tấn y đấy chứ?!" Chẳng hạn như nghiêm hình tra khảo, mấy trăm loại hình cụ, táng tận lương tâm?
Khóe miệng Tiêu Kính Hàn giật một cái, "Ngươi đừng mắng trời đánh nữa được không?"
Diêu Tử Y cả giận nói: "Không phải trời đánh thì là gì?! Bùi tiên sinh tốt thế cơ mà, sao có thể......"
Tiêu Kính Hàn: "Là ta đấy."
Diêu Tử Y mờ mịt, "Hả?"
Tiêu Kính Hàn: "Là ta giày vò y mệt mỏi không còn sức đi đứng."
Diêu Tử Y: "......"
Tiêu Kính Hàn: "Còn muốn giết nữa không?"
Diêu Tử Y lúng túng ngước nhìn trời: "Chà, hình như sắp mưa thì phải?"
Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, "Ta chưa lấy quần áo nữa, Đại Bảo, Đại Bảo...... Mưa rồi, đi lấy quần áo thôi."
Cát lão đại nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời, buồn bực nói: "Trời nắng chang chang mà mưa cái nỗi gì?" Sao đám người này ai cũng lạ thế?
Hắn khựng lại, bỗng nhiên vỗ đầu một cái --- Thảm rồi, chắc không phải bị lây bệnh điên của Vương gia kia đấy chứ?!
Bùi Thanh Ngọc ở núi Phù Phong mấy ngày rồi về học đường. Tiêu Kính Hàn bị chuyện lần trước dọa sợ nên không dám để y một mình, đi đâu cũng theo sát y.
Sau lần đó Bùi Thanh Ngọc cũng hơi sợ. Nhưng y nghĩ mình không thể để Tiêu Kính Hàn bảo vệ mãi, học mấy chiêu phòng thân vẫn tốt hơn.
Thế là y khiêm tốn thỉnh giáo Tiêu Kính Hàn, "Ngươi dạy ta mấy chiêu đi."
"Được," Tiêu Kính Hàn hết sức sẵn lòng, dạy y tay đấm chân đá, "Ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu quan trọng nhất."
Bùi Thanh Ngọc vốn hiếu học nên học rất chăm chỉ.
Nhưng chưa tập mấy lần thì eo bị bóp. Thêm mấy lần nữa thì mông bị sờ. Sau đó......
Bùi Thanh Ngọc không nhịn được nữa, tức giận bỏ đi, "Ta không cần ngươi dạy nữa."
Tiêu Kính Hàn vội vàng đuổi theo dỗ dành: "Ta chưa dạy ai bao giờ, lúc nãy chỉ sơ ý thôi mà."
Bùi Thanh Ngọc không tin, "Ngươi cố ý thì có, ta sẽ nhờ người khác dạy."
Tiêu Kính Hàn: "Nhờ ai?"
Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn ám vệ Giáp Ất Bính ngồi xổm trên cây xem náo nhiệt.
"Họ......"
Ám vệ Giáp "bịch" một tiếng ngã xuống đất, "Ui da, gãy chân rồi."
Ám vệ Ất cũng "bịch" một tiếng ngã đè lên người hắn, "Ui da, gãy tay rồi."
Ám vệ Bính: "Ui da, ta không gãy."
Ám vệ Giáp Ất: "......"
"Ồ," Tiêu Kính Hàn liếc ám vệ Bính một cái, "Ngươi không gãy à?"
Ám vệ Bính không hề hay biết gì, "Không ạ......"
Ám vệ Giáp và Ất lập tức bật dậy, mỗi người túm một tay hắn lôi đi, "Đánh gãy liền nè!"
Bùi Thanh Ngọc: "......"
Tiêu Kính Hàn ôm y, "Giờ hết người dạy rồi."
Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta không học nữa."
"Không được," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Lỡ lại gặp kẻ xấu thì sao?"
Bùi Thanh Ngọc: "Có ngươi rồi mà."
Tiêu Kính Hàn gật đầu, nín cười nói: "Tập võ còn giúp cơ thể khỏe mạnh nữa, ngươi nhìn lão Nhị mà xem, hồi bé ốm yếu mà giờ khỏe hơn nhiều rồi."
Hai mắt Bùi Thanh Ngọc sáng lên, "Ừ nhỉ, có thể nhờ Nhị công tử dạy mà."
Tiêu Kính Hàn: "......"