Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 79: Tìm được dưới gầm giường




Ô quản gia bàng hoàng nhìn Tiêu Khuyết trong xe ngựa, cứ như không thể tin được đây chính là chủ tử mình đã theo bao năm.

"Vương gia," hắn há hốc mồm, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi, "Ngài không nhận ra lão nô thật sao?"

"Vương gia gì hả?" Tiêu Khuyết bất mãn nói, "Làm càn, trẫm là thiên tử! Người đâu, lôi hắn đi chém mau!"

Ô quản gia: "......"

Ô quản gia quay sang nhìn Tiêu Kính Hàn, tức giận nói: "Các ngươi đã làm gì Vương gia?!"

Tiêu Kính Hàn thở dài: "Tự ông ta nghĩ quẩn nên hóa điên thôi."

Một khi mộng đẹp giang sơn nhiều năm không thành, nó sẽ trở thành ác mộng.

Trong lòng Ô quản gia đau buồn tột độ. Hắn lợi dụng Chu Viễn bắt Bùi Thanh Ngọc chỉ để Vương gia nhà mình được thả. Dù sau này Vương gia muốn sống yên ổn qua ngày hay Đông Sơn tái khởi thì hắn đều sẵn lòng đi theo Vương gia.

Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, ngay cả hắn Vương gia cũng không nhận ra.

"Đều tại ngươi hết," Ô quản gia phẫn nộ quát, "Nếu không phải vì ngươi thì sao Vương gia lại biến thành bộ dạng này?! Ta phải giết ngươi!"

Hắn vừa ra lệnh thì mấy bóng đen trong rừng đột nhiên xông ra, lưỡi đao sáng quắc bổ tới.

Mấy ám vệ lập tức cản lại.

Tiêu Khuyết hét lên trong xe: "Hộ giá! Hộ giá!"

Ô quản gia đau lòng nhức óc nói: "Vương gia, lão nô tới cứu ngài mà!"

Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Không phải, hắn muốn tạo phản đấy, Vương gia nhà hắn muốn làm hoàng thượng."

Tiêu Khuyết nghe xong quát ầm lên: "To gan, dám ngấp nghé hoàng vị của trẫm! Loạn thần tặc tử! Còn không mau bó tay chịu trói! Người đâu, giết hết bọn chúng đi!"

Ô quản gia: "......"

Bùi Thanh Ngọc mơ màng tỉnh lại trong tiếng đao kiếm, thấy phía dưới hỗn loạn tưng bừng thì nhất thời ngơ ngác.

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn không hề rời khỏi y, thấy y tỉnh lại thì trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ cách cứu y.

Ô quản gia thấy người vương phủ dần rơi vào thế hạ phong thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai mắt đỏ ngầu, "Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết! Vậy thì cùng chết chung đi!"

Hắn quay người kéo dây thừng trên cây, tim Tiêu Kính Hàn thắt lại, lập tức phóng đao tới.

Đao bạc đâm xuyên qua người làm máu chảy ồ ạt. Nhưng dây thừng cũng lỏng ra, Bùi Thanh Ngọc đột ngột rơi xuống.

"Á!"

"Bùi Thanh Ngọc!"

Tiêu Kính Hàn liều mạng lao tới ôm người giữa không trung rồi lăn trên mặt đất.

Họ lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại, Bùi Thanh Ngọc được Tiêu Kính Hàn che chở trong ngực, thở hổn hển một hồi mới bình tĩnh lại.

Y sợ hãi gọi khẽ: "Tiêu Kính Hàn......"

Tiêu Kính Hàn nằm đè trên người y, chỉ ôm y thật chặt chứ không nói gì.

Lồng ngực ấm áp kề sát nhau, Bùi Thanh Ngọc cảm nhận được tim hắn đập dồn dập như sắp nhảy ra ngoài.

Bùi Thanh Ngọc vỗ nhẹ hắn: "Không sao đâu, đừng sợ."

Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y, thật lâu sau mới nói, "Bùi Thanh Ngọc, không cho ngươi xảy ra chuyện gì, không cho ngươi xảy ra chuyện gì......"

Bùi Thanh Ngọc xoa lưng hắn đáp khẽ: "Được."

Ô quản gia vừa chết thì mấy người còn lại cũng mất đi khí thế, nhanh chóng giao nộp binh khí chịu trói.

Đám người áp giải bọn họ về núi Phù Phong.

Tiêu Kính Hàn như bị dọa sợ nên ngồi trong xe ngựa ôm eo Bùi Thanh Ngọc từ phía sau, sống chết không chịu buông tay.

"Không sao thật mà," Bùi Thanh Ngọc bất lực nói, "Eo ta sắp bị ngươi ôm gãy rồi này."

Tiêu Kính Hàn: "Nhưng ta sợ."

Bùi Thanh Ngọc: "......" Ngươi sợ mà sao thò tay vào áo ta?

"A Thanh," Tiêu Kính Hàn dụi gáy y nói, "Làm ta sợ muốn chết."

Bùi Thanh Ngọc hơi đau lòng, đang định mở miệng thì nghe Tiêu Kính Hàn kề vào tai mình nói: "Ngươi hôn ta một cái được không? Hôn một cái ta sẽ không sợ nữa."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Cái này liên quan gì đến sợ chứ?"

"Tất nhiên là có liên quan rồi," Tiêu Kính Hàn hùng hồn nói, "Ngươi hôn ta một cái thì gan ta sẽ to ra một chút."

Nếu Trình Hồi nghe thấy câu này chắc chắn sẽ hùa theo: "À đúng đúng đúng, hôn mấy cái thì gan to bằng trời luôn."

Nhưng Bùi Thanh Ngọc vốn mềm lòng, giây lát sau vẫn quay lại nắm vạt áo hắn rồi ngẩng mặt hôn lên môi hắn.

Trong mắt Tiêu Kính Hàn hiện lên ý cười, ôm y hôn sâu hơn.

Mùi hương quen thuộc bao phủ, ấm áp dễ chịu. Hơi thở Bùi Thanh Ngọc càng lúc càng hỗn loạn, đẩy Tiêu Kính Hàn mấy lần hắn mới chịu buông ra.

"Được rồi," y vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm, "Nói chỉ hôn một cái thôi mà."

Tiêu Kính Hàn đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ hồng của y rồi thấp giọng nói: "Hôn một cái sẽ hết sợ, nhưng chỗ phía dưới của ta lại không ổn thì làm sao bây giờ?"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc vô thức nhìn màn xe rồi bịt miệng hắn lại: "Nói bậy bạ gì đó? Ở ngoài còn có người kìa." Sao da mặt dày thế chứ? Không biết xấu hổ.

Tiêu Kính Hàn cười nói: "Làm gì có ai ở ngoài?"

"Sao không có ai?" Bùi Thanh Ngọc vén màn xe lên, "Mới nãy còn đánh xe......"

Nhưng bên ngoài chỉ còn hai con ngựa đang ung dung đi tới, nửa bóng người cũng không thấy.

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Sao......"

Tiêu Kính Hàn kéo y lại, đè dưới thân mình nói: "Ngựa này ở núi Phù Phong nên tự biết đường về."

Hắn cúi người cắn tai y: "Giờ không còn ai nữa đâu."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng lên, "Không, không được, trên xe......"

"Sao không được?" Tiêu Kính Hàn dụ dỗ, "Trong sách cũng viết trên xe mà, chúng ta thử một lần nhé?"

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, "Trong sách?" Chẳng phải sách kia bị giấu đi rồi sao?

"Ta tìm được dưới gầm giường." Tiêu Kính Hàn cười nói, "Ngươi giấu ở chỗ dễ tìm như vậy có phải là vẫn muốn ta xem không?"

Bùi Thanh Ngọc cãi lại: "Không phải, ta không có......"

"Vậy sao ngươi không xé hoặc đốt đi?" Tiêu Kính Hàn cố ý hỏi, "Giấu làm gì? Giấu xem một mình à?"

Bùi Thanh Ngọc có miệng khó cãi. Xưa nay y yêu sách như mạng, bất kể sách gì cũng chưa từng muốn xé hay đốt, dù không cho Tiêu Kính Hàn xem cũng chỉ tiện tay để dưới gầm giường.

"Cất dưới giường cũng tốt," Tiêu Kính Hàn bóp eo y, "Lần sau muốn thử trò khác...... chỉ cần với tay là có thể lấy lên xem đúng không?"

Mặt Bùi Thanh Ngọc đỏ bừng, lầm bầm nói: "Về nhà ta sẽ vứt đi hết."

"Vứt thì vứt," Tiêu Kính Hàn kéo vạt áo y ra rồi cắn một cái, "Ta nhớ hết rồi, ngươi vứt đi thì ta sẽ tự vẽ, được không?"

"Ngươi...... Ưm!"

Toa xe lắc lư, tiếng rên rỉ mất khống chế vang lên.

Đột nhiên xe ngựa bị xóc làm âm thanh kia càng thêm run rẩy.

Hai con ngựa vẫy đuôi, tiếp tục kéo xe đi trên đường núi gập ghềnh.

Ngựa không biết gì cả.

Ngựa chỉ biết đường này về nhà gần hơn thôi.