Tiêu Ký Ngôn thấy tai hắn ửng đỏ thì vô thức đưa tay sờ, Cận Mộ đột nhiên quay đầu tránh đi.
Tiêu Ký Ngôn sững sờ, không hiểu tại sao hắn không cho mình sờ.
Y giận dỗi rút chân lại rồi trầm giọng nói: “Ngươi đi đi.”
Cận Mộ: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn cầm gối đầu trên giường rồi nằm quay lưng về phía hắn, không thèm để ý tới hắn.
Cận Mộ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Công tử bảo trọng nhé.”
Tiêu Ký Ngôn làm thinh, khi quay đầu lại thì sau lưng đã chẳng còn ai.
“Đồ lừa gạt,“ y cụp mắt lẩm bẩm, “Còn nói muốn che chở mình cả đời nữa chứ......”
Ngoài cổng phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ mới đi săn về tung người xuống ngựa, thấy cạnh cổng có một cỗ kiệu.
Quản gia ra đón, nhận lấy áo choàng hắn vừa cởi, kính cẩn nói: “Thế tử về rồi.”
Tiêu Thừa Vũ thuận miệng hỏi: “Ai tới vậy?”
Quản gia trả lời: “Ông chủ Triệu của thương hội ạ.”
Tiêu Thừa Vũ: “Hắn tới làm gì?”
“Hắn có chuyến hàng bị cướp gần núi Vũ Tễ,“ quản gia nói, “Nên đến xin Vương gia xuất binh diệt cướp ạ.”
Tiêu Thừa Vũ tỏ vẻ hứng thú: “Có kẻ dám cướp hàng của hắn sao?”
Quản gia đáp: “Nghe nói là đám người trên núi Phù Phong đấy ạ.”
Tiêu Thừa Vũ dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: “Lũ chó ở núi Phù Phong kia nghèo quá hóa điên rồi à, chạy xa như vậy để cướp sao?”
Quản gia trả lời: “Đúng là hơi lạ thật.”
Ngu Nam có rất nhiều băng cướp, trại to trại nhỏ nằm sâu trong núi, tung tích khó dò. Băng cướp cộm cán nhất trong số đó ở trên núi Phù Phong.
Hình như bọn họ đi cướp còn phải xem tâm trạng, khi thì xuất hiện liên tục, ba ngày hai lần cướp hàng của phú thương, khi thì im lìm như thể hang ổ bị ai bịt kín, thậm chí nghe nói có lần bọn họ chạy theo một đám ăn mày, mười ngày nửa tháng sau lại về, nói làm ăn mày phải mặc đồ rách, bọn họ không thích nên lại trở về, phú thương trong thành sợ đến nỗi hè nhau quyên góp quần áo cho ăn mày.
Nhiều năm nay quan phủ từng xuất binh tiêu diệt nhưng bọn họ xuất quỷ nhập thần trên núi, diệt tới diệt lui chẳng tìm được ai, chỉ bắt được mấy băng cướp khác.
Nhưng thường ngày bọn họ chỉ cướp gần núi Phù Phong, sao giờ lại chạy đến núi Vũ Tễ?
Hơn nữa thương hội của ông chủ Triệu có liên hệ với phủ Ngu Nam Vương nên nhiều băng cướp không cướp hàng của Triệu gia.
Tiêu Thừa Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đầu óc đám người trên núi Phù Phong kia lại bị rút gân.
“Dù sao cũng đang rảnh,“ Tiêu Thừa Vũ nói, “Bọn chúng đã muốn chết thì cho bọn chúng toại nguyện đi.”
Quản gia nói: “Việc này Vương gia tự có sắp xếp, thế tử không cần hao tâm tổn trí đâu ạ.”
“Không, chuyện này vui hơn đi săn nhiều,“ Tiêu Thừa Vũ nói, “Phải bảo phụ vương cho ta đi mới được.”
Quản gia: “Thế tử......”
Tiêu Thừa Vũ đi nhanh đến thư phòng.
Tiêu Kính Hàn ngồi cạnh gốc cây, nhìn Bùi Thanh Ngọc ngồi xổm loay hoay cách đó không xa.
Lần trước Bùi Thanh Ngọc nghe nói hắn chạy lên núi bắt gà rừng thì cứ tưởng hắn thích ăn gà. Nhưng Bùi Thanh Ngọc rất nghèo nên không phải ngày nào cũng có tiền mua gà ăn, thế là kéo người lên núi bắt gà rừng.
Y lấy nhánh cây chống một cái sọt trên mặt đất rồi rải ít lúa trong sọt, sau đó cột dây thừng vào nhánh cây, y cầm đầu dây còn lại, cùng Tiêu Kính Hàn trốn sau gốc cây.
Nhìn vẻ nghiêm túc của y, Tiêu Kính Hàn hỏi: “Trước đây ngươi từng làm bao giờ chưa?”
“Chưa,“ Bùi Thanh Ngọc nhìn chằm chằm cái sọt kia nói, “Ta chỉ mới thấy người khác làm thôi.”
Tiêu Kính Hàn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Phương Tiểu Trúc?”
Bùi Thanh Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nhớ tên hắn rồi à?” Không phải chỉ nhớ Tiểu Trư thôi sao?
Tiêu Kính Hàn nghẹn họng, giả ngu nói: “Phương Tiểu Trư?”
Bùi Thanh Ngọc tưởng mình nghe lầm, thì ra vẫn là Tiểu Trư.
Đúng lúc này, một con gà rừng đi ra khỏi bụi cỏ rồi chậm rãi đến gần giỏ trúc.
Bùi Thanh Ngọc vội vàng canh chừng con gà kia, thấy nó cúi đầu mổ thóc thì kéo dây một cái.
Nhưng con gà kia chạy vụt đi.
Bùi Thanh Ngọc không khỏi nản chí, “Suýt nữa bắt được rồi.”
Tiêu Kính Hàn thấy hơi buồn cười --- Thì ra người đọc sách bắt gà cũng dữ vậy sao?
Họ lại đợi hơn nửa ngày mới thấy một con gà rừng khác đi tới cúi đầu mổ thóc.
Bùi Thanh Ngọc vội vàng kéo dây.
Con gà kia lại muốn chạy, Tiêu Kính Hàn tiện tay nhặt một hòn đá ném tới, con gà lập tức ngã vật xuống, bị sọt của Bùi Thanh Ngọc ụp lên.
“Bắt được rồi!” Bùi Thanh Ngọc không biết gì mà cứ tưởng mình bắt được gà nên hớn hở đứng dậy chạy tới, ai ngờ sơ ý vấp phải dây thừng, lảo đảo ngã xuống.
Tiêu Kính Hàn lanh tay lẹ mắt ôm lấy người.
Bùi Thanh Ngọc ngã vào lòng hắn, chân phải đau điếng, “Ui......”
Tiêu Kính Hàn thấy y biến sắc thì vội hỏi: “Sao thế?”
“Chân đau,“ Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nói, “Hình như bị bong gân rồi.”
Tiêu Kính Hàn cởi giày y ra, thấy mắt cá chân đã sưng đỏ.
“Đến gặp đại phu đi.” Hắn đưa tay bế Bùi Thanh Ngọc lên.
“Khoan đã,“ Bùi Thanh Ngọc giãy giụa nói, “Không được.”
Tiêu Kính Hàn đè chân y lại rồi nói: “Chân ngươi đau mà, làm sao đi được.”
“Nhưng cũng đâu thể...... ôm kiểu này......” Bùi Thanh Ngọc vẫn không chịu, đường xa như vậy, lỡ bị ai thấy thì sao?
Tiêu Kính Hàn đành phải cõng y.
“Khoan đã,“ Bùi Thanh Ngọc ôm cổ hắn nói: “Còn gà nữa.”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Thế là một lát sau, Tiêu Kính Hàn cõng Bùi Thanh Ngọc đi trên đường núi, trong tay Bùi Thanh Ngọc cầm sợi dây cột gà, cùng đi với bọn họ.
Ngày xuân ấm áp nhưng nắng hơi gắt. Bùi Thanh Ngọc nhặt một cái lá chuối ven đường che nắng cho hai người.
“Còn đau không?” Tiêu Kính Hàn hỏi.
Bùi Thanh Ngọc nằm trên lưng hắn “ừm” một tiếng.
Tiêu Kính Hàn đi nhanh hơn.
Bỗng nhiên trong rừng có mấy người nhảy ra chặn đường.
“Đường này do ta mở,“ đại hán cầm đầu vác đao nói oang oang, “Cây này do ta trồng......”
Bùi Thanh Ngọc giật mình, lá chuối trong tay cũng rơi mất --- Sao lại có cướp ở đây?
Tiêu Kính Hàn ngước mắt hừ lạnh một tiếng.
Đại hán kia lập tức quỳ phịch xuống, nơm nớp lo sợ sửa lời: “Trồng, trồng để hóng mát, thời tiết dạo này nóng thật......”
Mấy người bên cạnh hắn chẳng hiểu ra sao, thì thầm nhắc nhở: “Đại ca nói sai rồi, chẳng phải chúng ta đến ăn cướp sao?”
“Cướp cái đầu ngươi ấy!” Đại hán vội cất đao đi rồi hiền lành nói với Bùi Thanh Ngọc, “Công tử đừng sợ, đây, đây là...... dao chặt thịt thôi, đúng vậy, chặt thịt heo thôi.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”