Nghe hắn nói vậy, Chu Viễn giật mình, lờ mờ đoán ra gì đó, “Ngươi...... Ngươi cũng thích y à?”
Tiêu Kính Hàn thoáng sửng sốt rồi chối ngay: “Nói hươu nói vượn!”
“Vậy ngươi quan tâm ta gọi y có thân thiết hay không làm gì?” Chu Viễn lầm bầm, “Mắc mớ gì tới ngươi?”
Tiêu Kính Hàn không thèm nói lý: “Ồn quá, ta nghe khó chịu.”
Chu Viễn: “......”
“Ngươi giả ngây giả dại ở cạnh y,“ Chu Viễn lấy hết can đảm hỏi, “Rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tiêu Kính Hàn trả lại nguyên văn cho hắn, “Mắc mớ gì tới ngươi?”
Suýt nữa Chu Viễn đã thốt lên ta cũng khó chịu!
Nhưng thấy vẻ hung hãn của Tiêu Kính Hàn, hắn lại rụt cổ làm thinh.
“Ta khuyên ngươi quản lưỡi mình cho tốt đi,“ Tiêu Kính Hàn cúi đầu nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi nói, “Nếu nói những lời không nên nói thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngâm rượu đấy.”
Xử lý xong đám người, Tiêu Kính Hàn dẫn ám vệ Ất Bính về, còn chưa tới cổng thì thấy ám vệ Giáp vội vàng chạy ra, không đầu không đuôi nói: “Chủ tử, Bùi tiên sinh trách ngươi không làm chuyện khác với y kìa.”
Ám vệ Bính: “Oa!”
Ám vệ Ất: “Bùi tiên sinh táo bạo vậy sao?”
Tiêu Kính Hàn: “......Chuyện khác gì?”
“Ý là đừng chỉ hôn thôi,“ ám vệ Giáp nói sinh động như thật, “Còn phải thế này thế kia nữa, đủ kiểu luôn!”
Tiêu Kính Hàn sực nhớ lại hôm đó Bùi Thanh Ngọc uống say đòi mình sờ y......
Cổ hắn nhất thời ngứa ngáy, mất tự nhiên nói: “Khụ, nói bậy bạ gì đó?”
Ám vệ Giáp: “Đâu có nói bậy, Bùi tiên sinh chính miệng nói mà, không tin chủ tử đến hỏi y đi.”
Tiêu Kính Hàn nửa tin nửa ngờ, khi về nhà trúc thì thấy Bùi Thanh Ngọc ngồi cạnh bàn đọc sách.
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, “A Tễ? Ngươi về rồi à?”
Tiêu Kính Hàn nhìn y, bỗng nhiên nói: “Ngược rồi.”
Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, “Gì cơ?”
Tiêu Kính Hàn: “Sách bị ngược kìa.”
Bùi Thanh Ngọc quay đầu nhìn, giờ mới phát hiện quyển sách trong tay bị mình cầm ngược nên luống cuống lật lại.
Tiêu Kính Hàn đã hơi tin lời ám vệ Giáp.
Hắn đi tới ngồi cạnh Bùi Thanh Ngọc, đổi sang ánh mắt ngây thơ vô tội hỏi: “A Thanh, bọn họ nói phải làm chuyện khác, nghĩa là làm gì?”
Bùi Thanh suýt làm rơi quyển sách trong tay, “Không phải......”
Y lắp bắp: “Không, ta đâu có nói muốn làm chuyện khác...... Ta nói chỉ hôn một cái thôi......”
Tiêu Kính Hàn: “À, vậy là phải hôn hai cái đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc: “Không phải!”
Tiêu Kính Hàn: “Vậy hôn mấy cái?”
“Hôn......” Bùi Thanh Ngọc suýt nữa bị hắn thao túng tâm lý, vội vàng sửa lời, “Ta đâu nói muốn hôn!” Sao càng nói càng loạn vậy?
“Không hôn,“ Tiêu Kính Hàn càng thêm hào hứng, “Vậy là muốn sờ chứ gì?”
Bùi Thanh Ngọc lập tức bịt miệng hắn, “Không cho nói!”
Đáy mắt Tiêu Kính Hàn tràn ngập ý cười mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Hắn kéo tay Bùi Thanh Ngọc xuống, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Không cho nói, vậy muốn sờ luôn đúng không? Sờ chỗ nào?”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
Bùi Thanh Ngọc đứng bật dậy, vô thức che mông, che xong lại thấy không đúng, y đâu có nói muốn sờ mông.
Y không nói được nữa, vội vàng đánh trống lảng: “Chẳng phải ngươi đi bắt gà rừng sao? Bắt được chưa?”
Bắt gà rừng? Tiêu Kính Hàn lập tức đoán ra ám vệ Giáp lừa y nên thuận miệng nói: “Ừ, chưa bắt được.”
Bùi Thanh Ngọc hỏi: “Ngươi muốn ăn gà à?”
Tiêu Kính Hàn: “...... Ừ.”
Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy ta sang nhà Vương đại nương mua một con nhé?”
Nhà Vương đại nương gần nhà Chu Viễn, Tiêu Kính Hàn chột dạ, bỗng nhiên hơi sợ y gặp được Chu Viễn.
Mặc dù hắn đã đe dọa Chu Viễn nhưng lỡ đầu óc Chu Viễn chập mạch nói hớ thì sao?
Hay là cắt lưỡi trước cho chắc nhỉ?
Bùi Thanh Ngọc nhấc chân định đi ra ngoài, Tiêu Kính Hàn vội vàng kéo y, “Đừng mua, không ăn cũng được.”
Bùi Thanh Ngọc nghĩ hắn đã chạy lên núi bắt gà rừng thì nhất định rất thèm, vẫn nên mua một con.
“Không sao, ta sẽ về ngay.”
Tiêu Kính Hàn đành phải nói: “Vậy ta đi với ngươi.”
Bùi Thanh Ngọc cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu, dẫn hắn đi chung.
Quả nhiên họ đụng phải Chu Viễn ở nhà Vương đại nương.
Chu Viễn đang gánh nước cho Vương đại nương, từ xa trông thấy Tiêu Kính Hàn và Bùi Thanh Ngọc đi tới, sợ đến nỗi thùng nước trong tay rơi xuống đất.
Vương đại nương: “Ôi, sao vậy?”
Chu Viễn nhặt thùng nước lên, “Không, không sao ạ.”
“Vương đại nương, Chu huynh......” Bùi Thanh Ngọc đẩy cổng sân ra chào bọn họ rồi nói rõ mục đích đến đây.
Vương đại nương lập tức đáp ứng, kéo Bùi Thanh Ngọc đi chọn gà.
Tiêu Kính Hàn im lặng nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn liều mạng múc nước, không dám nhìn hắn.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Ngọc và Vương đại nương xách gà về, “Vậy chúng ta đi trước đây.”
Chu Viễn không nhịn được nữa, bật thốt lên: “Thanh Ngọc!”
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trở nên lạnh lùng.
Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi: “Chu huynh, gì thế?”
“Ta......” Chu Viễn lắp bắp, “Chuyện là......”
Tiêu Kính Hàn nhìn hắn chằm chằm.
Sống lưng Chu Viễn lạnh toát, nói đứt quãng: “Ta, ta mới ủ mấy hũ rượu, muốn, muốn tặng ngươi một vò.”
Bùi Thanh Ngọc nhớ lại mình uống say nói lung tung, đừng nên uống thì hơn.
“Đa tạ ý tốt của Chu huynh,“ y từ chối, “Nhưng dạo này ta không uống rượu được......”
“Đúng vậy,“ Tiêu Kính Hàn kéo y ra ngoài, “Y không uống đâu.”
Lòng Chu Viễn nóng như lửa đốt, “Nhưng......”
Tiêu Kính Hàn quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm, “Ngươi còn gì muốn nói nữa à?”
Chu Viễn bủn rủn tay chân, “Không, không có.”
Tiêu Kính Hàn hài lòng kéo người đi.
Bùi Thanh Ngọc xách gà, mờ mịt tự hỏi có chuyện gì vậy? Khi A Tễ quay đầu lại, hình như gà cũng im bặt thì phải?
Trong biệt viện Vương phủ, Tiêu Ký Ngôn ngồi trên giường, trước mặt bày một bàn cờ, cầm quân trắng và quân đen đánh cờ một mình.
Trên bàn đốt đàn hương, trong phòng chỉ có tiếng quân cờ hạ xuống.
Thật lâu sau, y không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Chẳng phải có tin tức của lão Tam rồi à? Sao ngươi còn chưa đi?”
Trong phòng trống trơn, một lát sau Cận Mộ đi ra từ sau cửa, cụp mắt đứng một bên không nói gì.
Tiêu Ký Ngôn thả quân cờ trong tay ra rồi hỏi: “Chủ tử ngươi không có đây, còn ở lại làm gì?”
Cận Mộ há to miệng, cuối cùng chỉ nói: “Có người đi tìm Tam công tử rồi ạ.”
Tiêu Ký Ngôn: “Vậy sao ngươi chưa đi?”
Cận Mộ lại trầm mặc.
Chỉ biết giả câm! Tiêu Ký Ngôn tức giận, nhịn không được ho lên, “Khụ khụ khụ......”
“Công tử......”
Cận Mộ thuần thục rót nước cho y thông cổ.
Uống nước xong, Tiêu Ký Ngôn chợt nói: “Ngươi chẳng vỗ lưng ta gì cả.”
Cận Mộ đang định cầm chén bỗng khựng lại.
Trước kia mỗi lần công tử nhà hắn ho, hắn luôn vỗ nhẹ lưng y cho dễ thở. Nhưng giờ hắn lại không dám.
Tiêu Ký Ngôn đẩy bàn cờ ra nói: “Không chơi nữa.”
Cận Mộ yên lặng đẩy bàn cờ ra.
Tiêu Ký Ngôn duỗi thẳng hai chân trên giường rồi nói: “Tê chân.”
Cận Mộ ngồi xuống nâng chân y lên, cẩn thận từng li từng tí xoa cho y.
Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn, ngoại trừ vết sẹo trên thái dương thì Cận Mộ vẫn như xưa, chỉ là kiệm lời hơn.
Mười ba tuổi Cận Mộ trở thành thị vệ của y, xưa nay luôn ngoan ngoãn phục tùng, sai gì làm nấy không hề thắc mắc.
Nhưng sau nhiều năm, Tiêu Ký Ngôn chợt nhận ra hình như mình chưa bao giờ biết Cận Mộ muốn gì cả.
Trên đùi chợt đau nhói, Tiêu Ký Ngôn nhíu mày, nhịn không được hừ một tiếng, “Ưm, đau......”
Cận Mộ run tay bóp thêm một cái.
Tiêu Ký Ngôn vừa đau vừa tức, “Ngươi còn bóp nữa à?”
“Xin lỗi công tử......”
Cận Mộ xoa nhẹ hơn.
Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn rồi buồn bực hỏi: “Sao tai ngươi đỏ vậy? Nóng lắm à?”
Cận Mộ: “......”