Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 36




Thời gian hai tiếng mau chóng trôi qua, máy bay hạ cánh xuống đường băng thuộc sân bay Gimhae, Busan, Hàn Quốc.

Diệp Ngọc Y được đưa đón kĩ càng, tận tình đến khách sạn Paradise Hotel. Buổi triển lãm sẽ được tổ chức với quy mô vô cùng lớn ở đó, và Ngọc Y là một những vị khách VIP của tác giả.

Ban đầu, cô định sẽ đến Hàn trước vài ngày, tận dụng khoảng thời gian ít ỏi đó để thư giãn cũng như thực hiện cái sở thích được mặc áo kaki vạt dài, mang dép lê khoan thai đi dạo ở bờ biển, hít thở cái không khí se se lạnh của thời điểm giao mùa này.

Nhưng cũng vì công việc vẫn nối tiếp nhau nằm dài trên bàn của cô, thế là cái mộng tưởng đó đành gác lại vậy.

Đến nơi, cửa xe mở ra. Trước mắt Diệp Ngọc Y bây giờ là tòa nhà hơn năm mươi tầng với nét kiến trúc vô cùng hiện đại, đâu đâu cũng được thiết kế, xây dựng cực bắt ánh nhìn.

"Diệp Diệp, em đến rồi!" [tiếng Hàn].

Một cô gái với mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ đang từ cửa chính vội vàng bước ra. Cô ấy theo đuổi style ăn mặc vô cùng cá tính. Chiếc quần Jean Baggy lưng cao, mặc cùng áo Croptop tay dài, nhìn sơ qua thì cũng đố ai đoán được cô gái này đã gần hai mươi chín xuân xanh rồi.

"Hân hạnh quá, được tác giả Park đích thân ra nghênh đón thế này" [tiếng Hàn].

Ngọc Y vội khoác lên chiếc áo lông ấm áp rồi mới nhanh nhẹn tháo kính bước xuống.

"Nè, sao em không đến sớm vài ngày, chị sẽ làm hướng dẫn viên đưa đường dẫn lối em đi dạo khắp Busan này luôn, cũng đã lâu rồi em không đến" [tiếng Hàn].

Park Haneul mang gương mặt tràn ngập sự vui vẻ, háo hức mà nói liên miên.

"Xin lỗi, dạo này em bận quá!" [tiếng Hàn].

Hai người ôm nhau, đôi tay vẫn nắm lấy không rời đu đưa qua lại, nhìn họ như chị em ruột lâu ngày không được gặp mặt vậy.

"Không sao, không sao! chị hiểu em quá mà, suốt ngày chỉ có công việc thôi" [tiếng Hàn].

"Chúng ta vào trong đi, chị không thấy lạnh sao?" [tiếng Hàn].

Diệp Ngọc Y và Park Haneul cùng nhau đi vào thang máy, tiến lên tầng VIP của Paradise Hotel.

Cùng thời điểm đó, bên ngoài lại tiếp tục xuất hiện thêm chiếc xế hộp sang trọng. Lần lượt bước xuống là Lâm Gia Kiệt, Bevis, Lâm Vy Lam, Alan và cuối cùng là Lý Thúy Anh.



Nhìn quanh họ đâu đâu cũng là khí chất và ưu thế của người giàu, hai nhân viên của khách sạn cũng nhanh chóng chạy ra chào đón. Đúng lúc Park Haneul đang vội vã bước ra từ thang máy.

"Lâm phu nhân, Lâm thiếu, hân hạnh được chào đón mọi người" [tiếng Hàn]_cô ta vừa bắt tay vừa lịch thiệp nói, ánh mắt nhìn Lâm Gia Kiệt tràn đầy sự ái mộ.

"Chà, cô Park đây vẫn trẻ trung, cá tính như ngày nào nhỉ?" [tiếng Hàn].

Nhìn thấy được ý đồ của Park Haneul dành cho Lâm Gia Kiệt, Lý Thúy Anh liền lên tiếng chậm rãi nói. Nghe thoáng qua thì người ta có thể hiểu đó là câu khen ngợi, nhưng ít ai nhận ra trong lời nói đó chỉ toàn là sự mỉa mai từ bà.

"À, bác quá khen. Còn đây là...?" [tiếng Hàn].

Haneul lúc đầu chỉ gửi lời mời đến "hoàng tử trong mơ" của cô ta, ấy vậy mà lại có thêm nhiều người đến như vậy, tinh thần có chút bất ngờ và....khó chịu.

"Đó là em gái cùng trợ lý của tôi!" [tiếng Hàn]_Lâm Gia Kiệt dùng khẩu ngữ vô cùng thẳng thắn đáp lại, rồi lướt qua người cô ta, đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên bước vào thang máy.

"Vậy sao? vinh hạnh quá, mời mọi người hướng này" [tiếng Hàn].

Park Haneul nho nhã đưa tay ra mời, rồi nhanh chân bước lên sánh vai với Lý Thúy Anh đang đi cùng Lâm Vy Lam. Cô ta cũng chỉ liếc nhìn qua Bevis và Alan rồi thôi.

"Chúng ta dường như không được chào đón ấy nhỉ?"_Bevis lém lỉnh ghé vào tai Alan nói nhỏ.

"Chỉ có anh thôi, tôi là trợ lý của chủ tịch!"

Alan cũng không thèm đưa mắt qua nhìn, chỉ phung ra một câu rồi nghiêm túc bước tiếp. Bevis có chút đơ người đứng lại, nhếch môi thích thú hướng mắt nhìn theo cậu ấy.

Đằng trước, Haneul bắt đầu nói mấy câu ngon ngọt, dịu dàng với hai "con cờ" đắt giá của cô ta.

"Bác và em đến bất ngờ quá, làm con cảm thấy rất vui đấy ạ" [tiếng Hàn].

Nói rồi cô ta miệng lưỡi lanh lẹ nhìn sang Lâm Vy Lam hỏi:

"Còn em tên là gì, nhìn em dễ thương quá!" [tiếng Hàn].

Vy Lam định mở miệng đáp lại thì đã nghe giọng của Lý Thúy Anh cất lên: "Con bé tên là Lâm Vy Lam, nó không biết tiếng Hàn đâu, cô Park thông cảm" [tiếng Hàn].



"À, thì ra là vậy, con cũng đã chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho mọi người cả rồi, bác với Vy Lam cứ thoải mái nhé!" [tiếng Hàn].

Lâm Vy Lam đi bên cạnh, thấy cô ta cứ nũng nịnh với mẹ mình lại càng cảm thấy chán ghét và ghê tởm. Còn gọi cô là Vy Lam, chắc thân. Cũng chỉ là hồ ly muốn giả làm nai tơ câu dẫn anh hai của cô mà thôi, với mấy chiêu trò non nớt vậy cũng muốn qua mắt cô sao, còn lâu.

Thiện cảm ban đầu cũng có chút ít nhưng giờ tự dưng bị "chó tha" mất rồi, cũng muốn mở miệng nói nhưng thôi cứ giả vờ không biết tiếng Hàn, biết đâu lại phá vỡ được âm mưu thâm độc của cô ta, cô phải thực hiện nghĩa vụ của một cô em chồng thôi, không được để chị dâu tương lai phải thiệt thòi.

"Vy Lam, Bevis, Alan nữa! các con lên trước đi, mẹ muốn hàn huyên với cô Park đây một chút"_Lý Thúy Anh dừng bước, từ tốn xoay người ra sau nói.

Vừa nói mí mắt bà nháy nhẹ lên, ba người họ liền nhận được tín hiệu mà nhanh bước đi một mạch vào thang máy.

"Còn cô Park đây có thể dành cho tôi chút thời gian quý hoá của cô không, tôi muốn trò chuyện với cô một lát" [tiếng Hàn].

Nghe vậy, Park Haneul như được mở cờ trong bụng, giả vờ đưa tay lên nhìn lại đồng hồ. Cũng còn tận hai giờ nữa mới bắt đầu, khâu chuẩn bị cũng đã có nhân viên lo rồi, cô ta liền dịu dàng gật đầu rồi đi theo sau bà.

Lý Thúy Anh tay cầm túi xách, gương mặt hờ hững tràn đầy sự sang trọng, quý phái từng bước ôn nhu đi về phía khu dùng bữa của khách sạn.

Haneul cũng đều bước sánh vai đi bên cạnh, hai tay nắm chồng lên nhau áp sát vào phần bụng ở phía trước, nhìn như cô dâu thảo đang theo phò tá mẹ chồng vậy.

Tới nơi, cô ta nhanh nhẹn tỏ ra thanh lịch đưa tay kéo ghế cho Lý Thúy Anh.

"Mời bác" [tiếng Hàn].

"Được rồi, được rồi! cô cũng ngồi đi" [tiếng Hàn].

Cả hai cùng tư thế ngồi xuống, Haneul liền dơ tay lên ý gọi phục vụ mang menu ra, nhưng Lý Thúy Anh lại nhanh hơn mở miệng nói:

"Không cần đâu, tôi nói vài lời rồi lên ngay" [tiếng Hàn].

"À,... dạ vâng!" [tiếng Hàn].

Cô ta tuy có chút hào hứng vì có được cơ hội lấy lòng bà, nhưng cũng nhiều phần ái ngại cái khí chất ngời ngời của bà ấy lúc này, thật sự quá đỗi ép người.

.....