Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 35




"Tuần sau em đi công tác ở Hàn đúng không?"

Bất ngờ từ phía sau lưng, Đỗ Nam cất tiếng hỏi vọng tới, khiến cô có chút giật mình xoay người lại.

"Sao anh lại biết được?"

"Là Cẩm Dương tình cờ nói anh biết"

Ngọc Y nghe vậy cũng gật đầu rồi thôi, cô nhàn nhã đi lại chiếc băng ghế bằng gỗ gần đó ngồi xuống.

"Anh đi cùng em nhé..!"

"Hả? không cần đâu, anh còn công việc mà. Với lại bên đó đã có thư ký Kim đồng hành cùng em rồi, anh đừng lo"

"Ừm..vậy anh cũng yên tâm"

"Anh làm như đây là lần đầu em đến Hàn Quốc vậy"_cô cười mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt có chút uất ức nói.

"..."

"À, em đợi anh một lát"

Đột nhiên lúc Đỗ Nam đang nhìn chằm chằm vào cô thì liền sực nhớ còn thứ quan trọng nên vội quay người đi thẳng ra xe, mở cửa bên ghế phụ ra lấy, rồi gấp gáp quay trở lại.

"Tặng em!"

Anh ta lịch sự đưa thẳng hộp quà có cái nơ mềm mại màu đỏ chấm bi ra trước mặt cô. Ngọc Y đang khom người bỗng giật mình ngước mắt lên.

Nhìn Đỗ Nam từ góc độ này thật lịch lãm, nam tính biết bao. Với gương mặt điển trai được "mài giũa" kĩ càng tạo nên những góc cạnh vô cùng đẹp đẽ, sóng mũi cao thanh tú, được mấy cái ánh đèn lấp lánh ở trên rọi xuống, phản chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng tinh kia, lại làm cô sực nhớ về hình ảnh của Lâm Gia Kiệt bảy năm trước.

"Đây là...?"

"Em mở ra xem đi"

Nghe theo lời Đỗ Nam, cô một tay bê hộp quà, một tay từ từ mở chiếc nắp ấy ra. Bên trong là cuốn sách dày với chiếc bìa vô cùng quen thuộc.

"Là quyển mới nhất của The Sun Flowers sao?"

"Em bất ngờ không, anh đã săn nó từng ngày đấy"

The Sun Flowers là chuỗi tiểu thuyết mà Ngọc Y tâm đắc và yêu thích nhất. Cô rất hâm mộ người viết ra nó, Mr.Vincent.

Bộ tiểu thuyết ấy nói lên nỗi lòng, sự trải nghiệm của người con gái đối với tình yêu, và niềm khao khát được yêu thương che chở. Chính Diệp Ngọc Y cũng tự mình cảm nhận được nữ chính cũng là một cô gái thuần khiết đầy sự ngây thơ giống như cô năm đó vậy.

Dù gặp biết bao sóng gió, đoá "hoa mặt trời" ấy vẫn vươn mình tự tin dưới nắng, phô ra nét đẹp riêng biệt và đặc trưng riêng của nó.

_____

Chẳng mấy chốc, một tuần đầy mệt mỏi lại trôi qua. Chắc cũng khoảng mười lăm giờ chiều nay Ngọc Y sẽ rời khỏi Trung Quốc, theo dự tính thì đúng mười chín giờ tối cô sẽ tham gia buổi triển lãm tranh của vị tác giả nổi tiếng Hàn Quốc, Park Haneul.

Còn về phía Lâm Gia Kiệt, anh vẫn ẩn mình im hơi lặng tiếng. Âm thầm quan sát Ngọc Y từ xa, anh muốn mình và cô sẽ đối mặt với nhau trong tình huống bất ngờ nhất.

"Chủ tịch, ngài sẽ tham gia buổi triển lãm ấy chứ?"

Alan vừa để tập hồ sơ lên bàn vừa lễ phép hỏi. Lời mời từ tác giả Park đã được gửi đến cũng hơn ba ngày trước, nhưng chủ tịch vẫn không nói không rằng là có đồng ý đi hay không, khiến cậu có chút hoang mang.

"Cậu sắp xếp đi cùng tôi"

"Vâng, chủ tịch!"

Sau khi bóng lưng Alan khuất khỏi cánh cửa, điện thoại trong túi Lâm Gia Kiệt liền rung lên bần bật.

"Alo..!"

"..."

"Hấp tấp đến vậy sao? cứ tập trung ở sân bay cả đi, mười lăm phút nữa tôi đến"

"..."

"Tôi không phải vì cậu, nhưng đừng làm quá, tình yêu không phải cứ ép buộc là được"

_____

Diệp Ngọc Y sẽ rời đi bằng máy bay tư nhân, nó được đặt cách đậu ở sân bay trung tâm thành phố, vậy nên từ MYV đến đó cũng tốn không nhiều thời gian.

Xe dừng lại, cánh cửa ở hàng ghế phía sau từ từ mở ra. Ngọc Y diện trên người chiếc váy đơn giản màu xanh rêu dài qua gối, tà xẻ một bên với hai ống tay phồng bồng bềnh đến khuỷu.

Mộc Cẩm Dương từ phía ghế phụ bước xuống vòng lại đi về phía cô, còn hành lý được vệ sĩ riêng đem đến.

Ngọc Y vẫn đứng sát vào cửa xe vì xung quanh hiện đang dần xuất hiện nhiều nhà báo và phóng viên. Cô nán lại nói vài lời với Mộc Cẩm Dương.

"Cậu ở lại, công ty có vấn đề gì cứ liên hệ trực tiếp với mình"

"Được, cậu cứ yên tâm. Nếu không phải công ty còn nhiều việc mình sẽ cuốn gói đi theo cậu"

"Huh...câu nói này nghe quen quá!"_cô cười nhếch mép rồi liếc mắt qua Cẩm Dương.

"Hì hì, nhưng mà cậu nhớ ăn uống cho đúng bữa, đừng để cơn đau dạ dày tái phát lại"

"Cậu yên tâm, giờ thì quay về đi, hẹn ba ngày sau gặp lại, tạm biệt!"

Ngọc Y vừa nói vừa chỉnh lại chiếc kính từ từ sải bước ở sau lưng vệ sĩ tiến vào bên trong.

"Chủ tịch Diệp, mời bên này"

Từ trước đã có nhân viên của sân bay đứng chờ cô ở đó, họ đều là tiếp viên nhiều kinh nghiệm sẽ đồng hành cùng cô.

Bên ngoài, khi Mộc Cẩm Dương định quay người bước lên xe, thì bỗng gương mặt cô cứng đờ lại, đôi đồng tử giãn ra bất ngờ hướng về phía cửa ra vào bên cạnh.

"Đó..đó chẳng phải là Lâm Gia Kiệt hay sao?"

.....