Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 31




Lâm Vy Lam đưa tay chùi đi nước mắt, xoay người một vòng rồi đứng trầm ngâm dồn hết ánh mắt nhìn bà thật lâu.

Đường chân tóc sắp ngã màu, dấu chân chim như đã gần hiện rõ trên khoé mắt. Cô đưa tay chạm lên làn da dù được chăm sóc kĩ càng nhưng vẫn không thể giấu đi mấy khoảng nám sạm do thời gian đó.

"Mẹ của con vẫn xinh đẹp như ngày nào"

Lý Thúy Anh bật cười đưa tay véo cằm cô.

"Bớt nịn đi cô nương!"

"Mà nè, một lát để mẹ ra ngoài mua thêm nguyên liệu về nấu mấy món con thích, hôm nay phải ăn thật nhiều vào đấy nhé, mẹ thấy con gầy quá"

"Vâng ạ"_Cô mỉm cười.

"Còn đây là...?"

Bà thuận mắt nhìn ra phía cánh cửa, thấy có thêm người về cùng, nhưng theo bà nhớ thì bà chưa gặp người này bao giờ.

Bevis từ lúc bước vào vẫn đứng đó, ánh mắt êm đềm hướng về nơi mẫu tử trùng phùng, thấy họ vui vẻ, hạnh phúc làm lòng anh dâng lên nỗi nhớ nhà kì lạ.

Còn Lâm Gia Kiệt thì khỏi nói, anh cũng chỉ thông thả đi về phía sopha ngồi xuống, đưa tay lấy bừa tờ báo ở gần đó lên xem.

"Đúng rồi! để con giới thiệu với mẹ, anh ấy tên là Bevis, là bạn của anh hai đó mẹ, anh ấy cũng đã giúp đỡ con nhiều lắm"

"Ừm..rất hân hạnh được biết cậu. Thật cảm kích vì bao năm qua cậu đã giúp đỡ con gái tôi"

"Đó không là gì đâu bác, bác đừng khách sáo!"_Bevis gương mặt có chút ngại ngùng đáp lại.

"Cậu...không phải người Trung Quốc?"

"À, vâng ạ..!"

"Anh ấy là người gốc Mỹ mẹ ạ!"



Lý Thúy Anh gật đầu cười hài lòng rồi đưa tay mời cậu ta về sopha ngồi.

"Các con cứ nghỉ ngơi, Bevis con cứ tự nhiên nhé. Lát nữa có muốn cùng mẹ đi trung tâm thương mại không?coi như cho quen không khí ở đây"

"Được ạ!"

"Vâng mẹ!"

"..."

"Anh hai cũng phải đi đấy nhé!"

"Thôi được rồi! Vy Lam à, con lên đây với mẹ"

Nói rồi bà từ tốn nắm lấy tay Lâm Vy Lam cùng nhau bước về phía cầu thang, hướng về căn phòng ở dãy bên phải tầng hai.

"..."

Đột nhiên cả gian phòng rộng rãi yên ắng đến lạ, đến nổi có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc ở ngoài kia.

Bevis bất giác rùng mình quay ngó xung quanh, nhìn vào trong thì thấy bác làm bếp, còn bên ngoài cái cửa sổ kia là mấy người làm vườn.

"Ừm..hưm..hưm! Alan..đang ở công ty cậu hả?"

Anh ta ngập ngừng, ánh mắt lấm lét, hai tay chà chà lên đùi, vờ ngó nghiêng đi hướng khác mà bâng quơ hỏi.

Chẳng biết anh ta có rối quá mà hỏi bậy hay không làm cho Lâm Gia Kiệt có chút bất ngờ, anh tựa người vào thành sopha tay buông tờ báo xuống. Nhướng mày tỏ vẻ thắc mắc nhìn Bevis, thế nào mà hôm nay lại bao đồng hỏi han đến người trợ lý "bé nhỏ" đó của anh nữa, thật quá bất bình thường.

"Có chuyện gì sao?"

"Ừm, à không! chỉ muốn hỏi thăm vậy thôi, hìhì"

"Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì"

Anh ta vừa bê ly trà đưa lên uống, ngay lập tức bị Lâm Gia Kiệt nói trúng tim đen liền ho sặc sụa nói:



"...nghĩ?..nghĩ gì chứ..?"

_____

Dùng bữa xong, Ngọc Y xung phong dọn bàn. Tuy ở công ty trước mặt nhân viên cô luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần vậy thôi. Chứ khi ở nhà cùng người thân, cô cũng chỉ là một Ngọc Y gần gũi, bình dị.

Còn mẹ và mợ hai cô thì vẫn còn nán lại để ngồi đàm đạo, dù hai người chỉ là bà nội trợ suốt ngày quanh quẩn trong nhà, lâu lâu lại rủ nhau đi shopping, nhưng cứ hễ gặp nhau là không ngớt chuyện để nói.

Cô đứng ở bồn rửa bát, sực nhớ còn Vĩ Tuấn chưa thấy ló mặt về nên quay người ra hỏi:

"Bác sĩ Mai Vĩ Tuấn có nói khi nào về không mợ?"

"À, đúng rồi! nãy giờ cứ lo ăn uống, mợ quên nói với mọi người một chuyện"

"Có chuyện gì sao chị?"

Bà Diệp vừa đưa tay lấy miếng táo vừa sẵn giọng hỏi.

"Thật ra thì vài tuần trước, chị có nghe Vĩ Tuấn nó khoe là có bạn gái rồi, nên là nhân cơ hội này chị bảo nó dẫn về ra mắt, chắc nó đang đi đón con bé đấy"

"Vậy sao? vậy là chị sắp có con dâu rồi nha!"

Tần Thụy nhoẽn miệng cười, gương mặt tràn trề sự vui vẻ, hài lòng nói:

"Chị cũng mong lắm đấy chứ, mà chúng nó chỉ mới đôi mươi thôi, cứ để thoải mái mà tìm hiểu nhau đã, chị sợ Vĩ Tuấn nó ham chơi rồi làm khổ con gái nhà người ta"

"Còn Y Y thì sao con? mợ với mẹ con có cược với nhau, xem ai là người có cháu bồng trước đấy nhá"

Nghe đến hai chữ cháu bồng, bà Diệp có chút buồn, trong lòng vẫn cứ man mán tiếc nuối chuyện của cô và Đỗ Nam. Bà cũng đã từng nghĩ chắc hẳn là do cô có chuyện gì đó khó nói muốn giấu bà.

Còn Ngọc Y thì cũng chỉ biết cười gượng trước câu hỏi đó của mợ. Một lần nữa chẳng biết lí do tại sao khi nghe đến mấy câu hỏi về thành gia lập thất, nội tâm cô lại dâng lên nỗi nhớ nhung khó tả. Cô chỉ cuối mắt nhìn xuống đống bát đĩa còn đang rửa dở.

....