Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 30




Lúc Ngọc Y đỗ xe vào sân nhà cậu mợ hai thì cũng tầm khoảng gần mười một giờ, đúng lúc mọi người trong nhà đang dọn bữa trưa.

Vĩ Thành thì đang đứng loay hoay, lóng ngóng ở ngoài cửa. Khi nhìn thấy xe cô liền ló đầu vào trong gọi to:

"Ba mẹ, cô dượng! chị Y đến rồi...!"

Nói xong, cậu hớt ha hớt hải chạy ra, Vĩ Thành giờ đây nhìn vào không khác gì một tiểu thịt tươi, thanh niên trai tráng vừa tròn mười tám tuổi. Cả gương mặt và body đều chuẩn như soái ca, nên ở trường cậu thường hay bị vướt vào mấy tin đồn tình cảm rất chi là rắc rối.

"Chị! có mang quà cho em không nào?"

"Không! chị quên rồi"

Ngọc Y giả vờ dùng ánh mắt thản nhiên, ghét bỏ mà trả lời lại. Rồi đi thẳng ra sau mở cốp xe lấy mấy thứ đồ cô vừa ghé vào trung tâm thương mại mua lúc nãy. Nào là đồ uống, trái cây, rồi có thêm cái bánh kem ba tầng bự chảng nữa.

Vĩ Thành như chết lặng, tinh thần phải nói là tuột dốc trầm trọng, mang gương mặt mếu máo của mình tiến lại gần vừa đưa tay ra cầm phụ vừa nói:

"Chị thật sự không chuẩn bị quà cho em sao?"

"Nè, đừng có giở cái thói đó với chị. Vào nhà ăn uống xong xuôi, chị đưa em đi chọn quà"



"Thật sao? chị nhớ phải giữ lời đấy nhá!"

_____

Chiếc Mercedes-Benz của Lâm Gia Kiệt dần ló dạng và hiện hữu trước ngôi biệt thự rộng lớn, xa hoa. Với sự kết hợp giữa hai tông màu trắng xám, tô hoạ thêm cho ngôi biệt thự tám phần sang trọng, nhiều phần bắt mắt.

Xung quanh được chính chủ trồng thêm biết bao nhiêu là cây xanh, mang đến không khí thoáng đảng, dễ chịu. Đó đa phần là mấy loại cây khi theo tín ngưỡng thì nó mang phong thủy vô cùng tốt.

"Mẹ đang ở đây sao anh?"

"Ừm!"

Lâm Vy Lam đưa tay vịn lên thành cửa kính, đôi mắt cùng sóng mũi dần đỏ lên, chân mày nhíu lại rõ rệt. Nước mắt như sắp tràn ra làm nhoè đi cái hình ảnh từ phía hai cánh cổng rộng lớn đó.

Chốc lát, bánh xe dừng hẳn lại. Lâm Gia Kiệt cùng Bevis lần lượt bước xuống. Anh thì vòng ra đằng sau kéo mấy cái vali giao lại cho người phụ việc. Còn Bevis thì bước lên mở cửa xe cho Lâm Vy Lam.

Cô vẫn ngồi như người mất hồn, lòng bàn tay bấu chặt vào nhau, từ từ quay người bước xuống.

"Bà ấy có lẽ đang chờ chúng ta bên trong"

Nghe thấy giọng nói có phần hối thúc đó của Lâm Gia Kiệt, Lâm Vy Lam chợt hăng hái, bắt đầu sải từng bước nhanh nhất có thể tiến vào nơi sảnh thự rộng lớn, nơi có hai cánh cửa cao to đang mở rộng ra như hai cánh tay đang xoè đưa về phía cô mà chào đón.



Từ bên trong, người mẹ_ người phụ nữ quyền lực nổi tiếng Tân Hoa dần xuất hiện, trên môi vươn ra nụ cười hạnh phúc. Miệng cười nhưng nước mắt lại chực chờ rơi. Bà dang đôi tay thật rộng trông chờ giây phút được ôm lấy đứa con gái bé bỏng, bao nhiêu năm xa cách đã quay trở về.

"Mẹ ơi..!"

"Con gái yêu của mẹ, mẹ nhớ con lắm!"

Lâm Vy Lam xà vào lòng bà như con thiêu thân kiệt sức, siết chặt vòng tay xúc động ôm lấy. Hai người âu yếm thiết tha, người cười người khóc. Người thì vỗ về yêu thương, người thì dùi mình tìm lấy hơi ấm người mẹ bao nhiêu năm thiếu thốn.

Gần chục năm trôi qua, người mẹ như bà chỉ được ngắm nhìn cô con gái bé nhỏ qua màn hình điện thoại. Những năm đầu, bà còn thường xuyên tới lui thăm hỏi. Nhưng rồi bi kịch bất ngờ ập đến, mọi thứ như gần sụp đổ và bà phải tự mình gầy dựng lại danh tiếng cho Lâm thị. Dìu dắt đứa con trai duy nhất chập chững trên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn to lớn, rồi khi Lâm Gia Kiệt dần trụ vững ở vị trí đó, bà phải sắp xếp nhanh chóng quay về quản lý mấy chi nhánh đang sa sút như rắn mất đầu ở trong nước.

[Câu chuyện của nhân vật Lâm Vy Lam sẽ được kể chi tiết ở phần ngoại truyện.]

"Sao con không gọi cho mẹ sớm, mẹ ra đón con"

"Con muốn tạo cho mẹ bất ngờ mà, có anh hai đón con là được rồi ạ!"

"Nào..xoay một vòng cho mẹ nhìn ngắm nhan sắc xinh đẹp của con gái mẹ nào"

.....