Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 57




Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, đang định cùng cô mở một cuộc thảo luận học thuật.



Cận Dư Sinh nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Cô có thấy mình nhàm chán không?”



Một câu nói chặt đứt mọi lời cô định nói.



Phó Thiên Sương: “...”



Thanh đại đao tám mươi mét xuyên qua ngực, thanh máu nháy mắt báo đỏ.



Cô nghẹn họng, treo hơi thở cuối cùng, không cam tâm hỏi: “Chị thấy sao?”



Vẻ mặt cô nhóc rất là không phục, Thẩm Trĩ Tử chợt thấy buồn cười.



Mặc dù cô cảm thấy, không cần thiết phải tính toán với một cô nhóc sống trong ảo tưởng.



Nhưng...



Sờ sờ khớp ngón tay Cận Dư Sinh, Thẩm Trĩ Tử nhịn không được, cũng học theo đối phương trợn lớn mắt: “Chị thấy người đó nói rất có lý, chị rất tán thành.”



Vẻ mặt ngây thơ vô tội.



Như con mèo nhỏ trộm cá khô xong, còn vu oan giá họa đổ thừa cho mèo nhà người ta.



Cận Dư Sinh thấy tức cười, không nhịn được đưa tay lên, vuốt đỉnh đầu mềm mại của cô.



Anh rất thích cảm giác ỷ lại này, cho dù là cố tình giả bộ.



Động tác thân mật rơi vào trong mắt Phó Thiên Sương, làm dấy lên cơn tức ngực mãnh liệt.



Cô thất thần ‘ừm’ một tiếng, ngồi xuống, mở màn cả một đêm buồn bực không vui.



Trong phòng ánh đèn sáng rỡ, trên bàn cơm rượu qua chén lại.



Sau khi Từ Hựu bày tỏ quan điểm ‘Cận Dư Sinh ngoại trừ cái mã đẹp ra thì chẳng có gì, xấu tính xấu nết lại không dễ chọc’, Thẩm Trĩ Tử sâu sắc cảm thấy quá đúng, cấp tốc cùng cô xây dựng tình hữu nghị cách mạng.



Phó Thiên Sương ngồi một góc, bên tai đầy tiếng nói cười vui vẻ, một mình cô tựa như bị ngăn cách bên ngoài.



Cô cắn môi, điện thoại để trên bàn, do dự rất lâu, cô mở weibo gửi tin nhắn riêng:



[Này, tôi muốn cung cấp một tin.]



***



Bữa tiệc kết thúc, đã rất khuya.



Nơi ăn uống cách chỗ ở không xa, thành phố B không có ban đêm, đường phố đông nghìn nghịt, Cận Dư Sinh lại vừa uống rượu, cho nên dứt khoát để xe lại cho tài xế(*), hai người cùng đi bộ về.



(*) Bản gốc là 代驾: dịch vụ thuê tài xế đến lái xe mình khi mình say rượu không thể lái.



Ánh đèn tản mác, người qua lại như nêm.



Không rõ mấy ngày nay đang chuẩn bị tổ chức cái gì, việc kiểm tra an ninh dường như nghiêm khắc hơn so với đoạn thời gian trước, Thẩm Trĩ Tử bị Cận Dư Sinh nắm tay, ý đồ phân biệt với cầu vai của nhóm tiểu ca ca trên đường.



Nhìn tới nhìn lui, cầu vai chẳng có gì mới mẻ, ngược lại những khuôn mặt trên cầu vai ai nấy đều rất khiến người ta phải suy ngẫm.



Cô cảm thán: “Em thấy phố Trường An nên đổi tên thành phố tiểu ca ca.”



Gía trị nhan sắc của mỗi một người đều có thể trực tiếp kéo đi debut.



Cận Dư Sinh rũ mắt nhìn cô một lát, giọng nói rất thấp: “Em nói gì?”



Thẩm Trĩ Tử giật thót, đột nhiên phản ứng lại.



Trời, người đứng cạnh cô là Cận Dư Sinh, không phải Thịnh Nhiễm hay Thẩm Trạm.



Không phải người có thể cùng cô bình phẩm giá trị nhan sắc đàn ông.



“Em nói,” Cô rất biết nghe lời phải, “Phố Trường An vẫn đẹp như xưa.”



Trong bóng đêm, cô làm bộ ngoan ngoãn vô cùng, hai mắt sáng ngời, sau lưng là ánh đèn muôn nhà, ngay cả cô cũng tựa như tấm ảnh cũ bong rìa mép.



Cận Dư Sinh khẽ nhéo mặt cô, quyết định không truy cứu: “Ăn no chưa?”



Trên bàn cơm, thầy dường như rất có hứng thú với nghề của cô, túm lấy hỏi rất nhiều câu.



Suốt cả bữa cơm, cô chẳng động được mấy đũa.



“Trời nóng quá, em không thấy đói.” Thẩm Trĩ Tử lắc đầu.



Nhưng nhắc tới bữa cơm, cô lại nhớ tới Phó Thiên Sương: “Phải rồi, vị sư muội kia của anh, có phải hơi đơn thuần quá không?”



“Ai?”



“Họ Phó đó.”



Vẻ mặt Cận Dư Sinh càng thêm mờ mịt.



Anh dừng bước, hỏi lại lần nữa: “Ai?”



Bộ dạng nghiêm túc này không hiểu sao lại lấy lòng được Thẩm Trĩ Tử.



Cô lập tức trở nên rộng lượng: “Không sao, coi như em chưa hỏi.”



Ngay cả tên anh cũng chẳng nhớ.



Cô không có rảnh rỗi đi tranh cao thấp với người qua đường Giáp.



Đèn đường ẩn sau tán cây hòe xum xuê, ánh sáng nhu hòa, xuyên thấu tầng đêm đen dày đặc.



Đi được một đoạn, Cận Dư Sinh như muộn màng hiểu ra, đột ngột mở miệng: “Không có người khác.”



“Cái gì?” Thẩm Trĩ Tử chưa kịp phản ứng.



Thần kinh anh tự nhiên rớt tới đâu rồi.



“Không có người khác.” Anh nghiêm túc lặp lại, “Chỉ có mình em.”



Ánh đèn đường vàng nhạt, xuyên qua tán cây dày, chiếu nghiêng lên mặt anh, ánh lên vẻ chấp nhất lạ thường.



Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.



Đã qua bao nhiêu năm, nhưng anh vẫn giống thiếu niên cố chấp trước đây, ánh mắt bình tĩnh, bướng bỉnh khiến người ta dở khóc dở cười.



Cũng khiến cô vui vẻ đến không thể thở nổi.



“Em không có nghĩ hướng đó.” Cô chớp chớp mắt.



Cận Dư Sinh quay mặt đi.





Anh vẫn không quen nói mấy lời này, vành tai đỏ lên không cách nào che đậy.



“Em cũng chỉ có mình anh.” Thẩm Trĩ Tử vui vẻ, chạy tới túm góc tay áo anh, “Em đi đường, trước giờ chưa từng nhìn con trai khác. Thi thoảng người ta có liếc mắt đưa tình, em cũng nhanh chóng lướt qua ngay, hoặc có nhận rồi cũng lập tức vứt đi.”



“...”



Ban nãy là ai nói, phố Trường An nên đổi tên thành phố tiểu ca ca.



Nhiệt độ không cách nào xem nhẹ cách lớp vải áo sơ mi mỏng manh truyền tới.



Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được: “Em thật sự không đói sao? Hôm nay cũng tới muộn.”



Thẩm Trĩ Tử cho rằng, trọng điểm của anh là ở nửa câu sau.



Vì vậy cô ngoan ngoãn giải thích: “Lúc tới bệnh viện em gặp phải phóng viên, bị chặn lại hỏi nguyên nhân sự cố, chậm trễ rất lâu... đợi sức khỏe cơ trưởng tốt lên một chút, có lẽ sẽ mở một cuộc họp báo.”



“Có điều, chắc cũng chẳng lâu đâu.” Cô hơi ngập ngừng, “Ông ấy đã ổn hơn mấy ngày trước nhiều rồi, có vợ ông ấy tới, chăm sóc ông rất tốt.”



Đáy mắt Cận Dư Sinh thoáng động, nhíu mày nhanh một cái.



Có lẽ suy nghĩ của anh hơi u ám.



Nhưng... anh hi vọng cơ trưởng kia có thể nằm viện nhiều thêm một thời gian nữa.



Miễn cưỡng nằm thêm dăm ba năm, nằm đến khi anh có con rồi, thì...



“Cho nên em cũng rất mau là có thể bay rồi!” Thẩm Trĩ Tử không hề nhận ra, nóng lòng nói, “Tiên nữ như em, nên ở trên trời mới đúng!”



Tưởng tượng trong đầu Cận Dư Sinh thoáng chốc tan thành mây khói.



Suy nghĩ của anh rất không sát thực tế.



Trong một chốc một lát không thể đánh tan sự yêu thích của cô đối với máy bay.



Anh rơi vào trầm tư.



Làm sao mới có thể... phải từ từ mưu tính.



***




Mặc dù Thẩm Trĩ Tử kêu không đói, nhưng về tới nhà, Cận Dư Sinh vẫn hâm nóng một cốc sữa bò, nhìn cô uống hết.



Sữa bò nóng giúp dễ ngủ, cô thì vốn thiếu ngủ, tắm xong ra khỏi nhà tắm, hai mắt cô đã sắp không mở nổi nữa.



Anh ấn cô vào lòng, giúp cô sấy tóc.



Vừa thả ra, cô liền chậm rề rề lăn vào ổ chăn, y như con hồ ly mềm mềm.



Mép áo ngủ gấu con hơi cuộn lên, cẳng chân mảnh khảnh lắc lư bên ngoài. Cổ áo chếch xuống dưới, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, vẫn có thể nương theo ánh đèn mà nhìn thấy dấu hôn.



Ánh mắt Cận Dư Sinh hơi trầm xuống.



Lật một góc chăn lên, anh tắt đèn ngủ đầu giường, từ sau lưng ôm lấy cô.



Thẩm Trĩ Tử mơ mơ màng màng, thấy nóng: “Bỏ ra...”



Cận Dư Sinh không nói gì, trán dán lên cái gáy trắng nõn của cô, hơi thở nóng bỏng luồn vào trong áo ngủ.



Thẩm Trĩ Tử giật nảy: “Cận Dư Sinh, anh không được như vậy.”



“...?” Như thế nào.



Cô rất nghiêm túc: “Bây giờ mà điên cuồng quá, về già thận sẽ hư.”



“...”



Cận Dư Sinh không chút chột dạ, thấp giọng: “Anh không muốn.”



Nói anh nhạt nhẽo có lẽ là thật, nhưng ‘lạnh nhạt’ thì phải xem lại.



Chí ít đối với chuyện này, anh cũng giống mọi tên đàn ông trên đời, chẳng phải quân tử gì.



Nhưng lý trí quay về chuồng, anh vẫn nên có chừng mực.



Biết cô cần nghỉ ngơi, hôm nay không thể tiếp tục.



Cô không tin: “Vậy anh sang phòng bên ngủ.”



“... Đây là giường anh.”



Thẩm Trĩ Tử bị giày vò đến tỉnh cả ngủ, lập tức ôm gối đầu bò dậy: “Được, em sang phòng bên.”



Cận Dư Sinh dở khóc dở cười, giữ lấy cô, một phát kéo vào lòng: “Để anh nhìn em nhiều thêm một chút.”



Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.



Thẩm Trĩ Tử rốt cuộc không nói gì nữa.



Anh vùi đầu vào cổ cô, hít ngửi mùi hương hoa hồng dễ chịu trên tóc cô.



Rất lâu sau, mới ủ rũ nói: “Anh thích em.”



“Em cũng vậy.” Cô đưa tay lên xoa xoa anh.



Anh trầm mặc hồi lâu, khàn giọng: “Anh hơi... khó chịu.”



Trái tim Thẩm Trĩ Tử co rút, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo: “Làm sao vậy?”



“Ngày mai phải đi làm.”



Việc phục chế trường cuốn đã tới giai đoạn cuối cùng, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho buổi triển lãm.



Gần tới kỳ nghỉ hè, mọi người càng bận rộn.



Thẩm Trĩ Tử thấy rất bình thường.



Không hiểu lắm, anh khó chịu ở đâu.



“7 giờ rời nhà, 12 giờ về, suốt 5 tiếng không được nhìn thấy em.” Giây tiếp theo, anh thở dài, “Trong lòng thấy hoảng hốt.”



“...”



Thẩm Trĩ Tử đột nhiên rất mệt tim.



Cô im lặng đặt xuống kế hoạch ‘Đêm nay thức trắng đêm giúp anh nghĩ cách giải quyết vấn đề, mọi người cùng nhau chống chọi nan đề’, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.



Trước kia anh ấy không có dính người như vậy.




Chỉ không có cô bên cạnh nửa năm thôi, sao anh đã thành cái bộ dạng này rồi.



Thẩm Trĩ Tử không biết phải nói gì.



Cô gần như đã bỏ sót mất một điểm...



Cái ‘điểm’ này giống như cái chốt vùi trong tuyến thời gian, ảnh hưởng tới hướng đi của mỗi sự kiện sau này.



Nhưng cô không biết nó là gì.



Đến khi Cận Dư Sinh nũng nịu xong rồi, mới lưu luyến không rời mà ôm gối đầu, đi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, rời khỏi phòng ngủ, cô vẫn còn đang nghĩ chuyện này.



Càng nghĩ càng tỉnh ngủ.



Thực sự nghĩ không ra, cô dứt khoát lấy di động lướt weibo.



Vụ hạ cánh khẩn cấp chưa qua được mấy ngày, cánh truyền thông lại điên cuồng chạy tới phỏng vấn cơ trưởng, độ hot của vụ việc vẫn chưa hề giảm bớt.



Thẩm Trĩ Tử xem bài phỏng vấn của Nguyễn Nam Tinh, thái độ trung lập, không hề thiên vị, cho nên bài viết không nóng không lạnh, khu bình luận lạnh lẽo.



Lượng truy cập cao, phải là bài viết của một tài khoản nữ khác.



Đặt tên tiêu đề rất hù người, là ‘Trong khi cô ấy lái máy bay cứu được 68 hành khách, bạn vẫn đang ở nhà sinh con’.



Thẳng thắn mà nói, Thẩm Trĩ Tử không hiểu, hai phần trước sau của tiêu đề này có quan hệ đối lập tất yếu gì.



Nhưng nội dung trong bài còn dọa người hơn cả tiêu đề.



Khác với bài viết của Nguyễn Nam Tinh, bài này câu từ sinh động, dùng từ ngữ khẩn thiết, sống động tường thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra trên chuyến bay, đem chuyện hạ cánh khẩn cấp kể thành chuyện lớn kinh thiên động địa, đem tất cả hoạt động tâm lý của phụ lái Thẩm Trĩ Tử lôi hết ra, không hề keo kiệt giấy mực, khen cô thành nữ anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.



Nếu không phải người đích thân trải nghiệm, Thẩm Trĩ Tử cũng suýt thì tin.



Nhưng cảm xúc căng thẳng được hình dung trong đoạn văn, từ thời trung học đã lập nên quan niệm độc lập, tất cả cô đều không có.



Cô vòng lại xem ID của người nọ, xác nhận đi xác nhận lại, mình không có nhận phỏng vấn với bên truyền thông này.



Qúa giỏi.



Thì ra đầu năm nay, viết báo cũng phải dựa vào trí tưởng tượng.



Thẩm Trĩ Tử không nói một lời, lướt xuống dưới, ấn mở khu bình luận với con số khổng lồ.



Bình luận được like nhiều nhất hình như là thủy quân, khen một tràng nào là cô ngầu, nói cô mới là mẫu người mà các cô gái muốn trở thành.



Tâm tình Thẩm Trĩ Tử có chút phức tạp.



Lại lướt xuống phía dưới, cô phát hiện, Phó Thiên Sương cũng hoàn toàn không phải miệng lưỡi nhanh nhảu.



Cô nhóc lòng dạ non nớt kia quả thực đã tường thuật lại một phần sự thật.



@Tám mươi tư mã: haha, đã chịu đủ nữ tài xế rồi, thật sự không hiểu nổi vì sao công ty hàng không lại tuyển nữ phi công, cô này mà không có quan hệ vững chắc thì dù có bán thân cũng chẳng được bay.



@Không muốn nói: Mấy người nghĩ cơ trưởng vì sao phải dẫn theo nữ phụ lái? Không phải vì cô ta xinh à, trên trời nhàm chán muốn chết, cho nên lấy cô ta để giải buồn thôi.



@Hôm nay cũng rất tích cực: Nói cái gì mà đại diện cho vinh quang dân tộc, đều là rắm thối, nguyên nhân thật sự các chú hiểu mà [Cười đểu]



...



Bình luận như vậy dưới bài viết này, hiển nhiên sẽ bị diss rất thảm.



Bởi vì đọc bài này phần lớn đều là các em gái.



Về mặt số lượng, bọn họ cũng chiếm ưu thế áp đảo.



@SA đảo hoang: Cho lên top, để mọi người chiêm ngưỡng lũ sinh vật chuyên đi kiếm chuyện bằng xương bằng thịt. Đám ung nhọt trong khu bình luận đúng là đã làm tôi đổi mới tam quan, internet đúng là đưa microphone vào tay lũ ngũ xuẩn [Mỉm cười].



@Lật ngược rượu vang: Bình thường thì chả ai há mồm, đến những lúc thế này thì cười đáng khinh hơn ai hết. Liên quan đến kỳ thị giới tính, đám này đứa nào đứa nấy nói giỏi lắm, “Không phải chỉ là đùa giỡn thôi sao, cậu nhạy cảm vậy làm gì.” Tôi nhổ vào.



@Nấm không còn gì để nói: Từ khu bình luận mọi người có thể thấy hoàn cảnh sinh tồn của phụ nữ tồi tệ ra sao, con gái không cố gắng sau chỉ có thể bị ép cùng thứ ngu ngục thấp kém này kết hôn rồi cuối cùng sống không bằng chết, cố gắng leo lên rồi còn bị người ta đánh giá là không biết có đi cửa sau không.



@Trình Trình rất moe: Mặt to bằng nào thế? Dài thêm cái khí quan thì mọc thêm luôn cảm giác ưu việt à? Có phải mấy người cả ngày từ sáng đến tối chỉ dựa vào JJ mà lên trời không? Sao không nói Thẩm Trĩ Tử là trai giả gái luôn đi?



...



Câu cuối cùng, Thẩm Trĩ Tử bật cười ra tiếng.



Cô ngẫm nghĩ, ngáp một cái, bỏ điện thoại xuống.



Trận cãi cọ này rất khó hiểu, chẳng mấy ai thật sự thảo luận về nội dung vụ việc. Từ căn nguyên mà nói, không có liên quan gì tới cô hết.




Cô chỉ là một cái điểm hot bị cọ tới mà thôi.



Cô quyết định ngậm miệng.



***



Thế nhưng ngày hôm sau, cô vẫn bị đưa lên hot search.



Bởi vì cùng cái ID kia, sáng sớm nay đã phát một đoạn ghi âm.



——Mọi người đều nói, phụ nữ không xứng làm phi công, chị nghĩ sao?



Trong đoạn ghi âm, giọng nói Thẩm Trĩ Tử rất nhãn nhã.



——Chị thấy gười đó nói đúng lắm, chị rất tán thành.



***



Lúc Nguyễn Nam Tinh gọi điện tới, Thẩm Trĩ Tử đang ăn sáng.



Vốn dĩ cô còn muốn ngủ thêm lúc nữa, nhưng đồng hồ sinh học không cho phép.



Gần như chân trước Cận Dư Sinh vừa ra khỏi cửa, chân sau cô đã không ngủ tiếp được nữa, mở mắt nhìn trần nhà ngây người một lúc, rồi dứt khoát bò dậy.



Nhìn thời gian, cô hơi tiếc nuối.



Sớm biết không ngủ được nữa, trước khi anh ra khỏi nhà, cô nên hôn anh một cái.



Xỏ đôi dép lê con thỏ đi vào bếp, trong nồi là một bát cháo táo đen yến mạch hãy còn nóng, nấu đặc, mùi hương bay tứ phía. Cạnh chiếc đ ĩa trên bàn đặt hai đóa hoa hồng cuộn, nửa bắp ngô, cùng một quả trứng đã bóc vỏ.



Cô mở tủ lạnh, quả không ngoài dự đoán, chỗ bắt mắt nhất là một hộp trong suốt đựng đầy sa lát hoa quả ngay ngắn, bên trên còn dán một miếng giấy nhớ: Nhiệt độ bình thường để nửa tiếng hãy ăn.



Thẩm Trĩ Tử lấy hộp ra, thấy phía sau còn có một đ ĩa đậu phụ khô rau cần, tâm tình thoáng chốc tốt lên.



... Có cảm giác mình đã kết hôn.



Ngồi xuống được hai phút, Nguyễn Nam Tinh hoảng hốt gọi cho cô: “Tiên nữ tỷ tỷ! Chị xem hot search chưa?”




Cô lùng bùng nói: “Đang xem đây.”



Các em gái tối qua còn khen cô hết lời qua một đêm liền phản chiến, soàn soạt mài đao.



Khung cảnh hoành tráng vô cùng, khiến cô tấm tắc khen hay.



“Làm sao giờ tiên nữ tỷ tỷ?” Nguyễn Nam Tinh rất hoảng.



“... Bọn họ chém gió, liên quan gì đến cô!”



“Nhưng tài liệu của họ là lấy được từ chỗ em!”



“...” Ồ, thì ra còn chơi như vậy.



Lấy tài liệu tin tức rồi thêm mắm dặm muối, giỏi.



“Đừng hoảng.” Thẩm Trĩ Tử nói, “Đợi tôi ăn xong đã.”



Ăn cơm, rửa bát xong, cô cất đồ chưa ăn hết vào tủ, chơi game một lúc, an ủi tâm tình bạn học Cận Dư Sinh, rồi mới chậm rề rề gọi điện cho Giang Liên Khuyết.



Cô gọi số riêng, đối phương bắt máy rất nhanh.



“Ừ?”



Thanh âm trầm thấp, lười biếng, vẫn một điệu như trước.



“Thằng nhóc,” Thẩm Trĩ Tử nhàn nhã, “Truyền thông chơi vui không? Làm ăn thế nào?”



Mấy năm không gặp, đối với hướng đi nghề nghiệp của đám bạn cũ, cô vẫn cảm thấy rất là mơ hồ khó hiểu.



Hồi cấp ba cô nghĩ, cho dù phú nhị đại trên toàn thế giới trở về kế thừa gia nghiệp, Giang Liên Thành cũng chắc chắn không về.



Thế nhưng kết quả, hắn không những quay về, còn hô mưa gọi gió trong ngành truyền thông.



Ngược lại là Lạc Diệc Khanh, không chỉ không thừa kế nhân mạch cùng tài nguyên của cha chú, mà còn rời xa vòng phú quý, cầm lên dao phẫu thuật, trở thành bác sĩ ngoại khoa.



Thế sự vô thường.



Cô cảm thán.



“Chơi vui lắm.” Giang Liên Khuyết cười như có như không, “Sức khỏe cậu thế nào? Kết quả kiểm tra đã có rồi phải không? Có vấn đề gì không?”



“Cậu giải quyết chuyện hôm nay giúp tớ, sức khỏe tớ sẽ không có vấn đề gì.” Thẩm Trĩ Tử nói, “Không giải quyết được, tớ sẽ tìm Tần Nhan, hẹn nhảy hồ, tự sát chứng minh sự trong sạch.”



Nghe giọng điệu này của cô, có lẽ cũng không gấp.



Giang Liên Khuyết nhướn đuôi mày, bật cười: “Tớ là kiểu người dễ bị uy hiếp vậy sao?”



“Cũng không phải.” Thẩm Trĩ Tử níu níu tóc, “Chỉ là, đối phó với loại chuyện này, khẳng định cậu có kinh nghiệm hơn tớ.”



Bạn gái nhỏ của cậu ta, hồi cấp ba chính là cái người không ngừng leo lên hot search.



“...”



Giang Liên Khuyết im lặng, nhận thấy bản thân không cách nào phản bác: “Âm tần tớ đã đưa đi giám định rồi, nội trong hôm nay sẽ có kết quả, cậu tạm thời đừng nóng nảy, đợi tin tức của tớ.”



“Được rồi, cảm ơn cậu.” Dù sao âm tần là bị người ta xử lý qua, Thẩm Trĩ Tử không lo lắng, trái lại cảm ơn rất chân thành.



Ngẫm nghĩ, cô lại hỏi: “Đúng rồi, blogger kiếm tiền kiểu gì vậy?”



“Nói cái này, kỳ thực hiện giờ mọi người gần như... đều dựa vào lưu lượng, người chính là tiền.”



“Ồ——” Cô kéo dài giọng, như đang suy nghĩ điều gì, “Vậy, tội phao tin đồn bịa đặt thì bị phán bao nhiêu năm?”



“...”



“Con người tớ, rất là nhỏ bé, cũng chẳng làm được gì khác.” Cô nhàn nhạt nói, “Cứ, để pháp luật trừng phạt bọn họ đi.”



***



Giang Liên Khuyết thoạt nhìn không mấy đáng tin, nhưng giống như Lạc Diệc Khanh, hiệu suất làm việc đều rất cao.



Thẩm Trĩ Tử quyết định nghe theo cậu ta, ngồi đợi.



Công ty vẫn chưa hoàn toàn tra ra nguyên nhân sự cố, cô đang trong kỳ nghỉ phép.



Không có gì làm... rất muốn gọi điện cho Cận Dư Sinh, nhưng lại sợ quấy rầy anh làm việc.



Cô chán ngắt, ngồi ngây ngốc nửa ngày, rồi đứng dậy vào thư phòng.



Nơi làm việc của Cận Dư Sinh cũng lãnh đạm y như con người anh.



Nhưng có lẽ suy nghĩ đến việc cô sẽ dùng đến, nên một nửa giá sách là để lại cho cô, chỉnh thể trang hoàng thiên về vẻ nhu hòa.



Cô tiện tay lật sách, xem hết sách vật lý hóa học của Cận Dư Sinh một lượt, hồi đại học anh thích kẹp những ghi chép trang đơn vào sách, thể chữ rất đẹp, vào cuối kỳ luôn được các bạn học khác tranh nhau mang đi photo.



Cứ ngồi xem sách như vậy, cô ngồi suốt cả buổi sáng.



Mặt trời lên cao, cô nghĩ, có lẽ Giang Liên Khuyết đã giải quyết xong mọi chuyện rồi. Cô đứng dậy, nhấc tay định cất cuốn sách cuối cùng lên giá, nhét được một nửa, chợt khựng lại.



Tay thoáng ngừng, cô rút cuốn sách ra lần nữa, cúi đầu xem, mới nhận ra bên trong vẫn còn một cuốn nữa.



Kích cỡ nhỏ hơn một chút, giấu rất bí mật.



Cô lôi ra, hơi bất ngờ.



Là cuốn《 West with the night》cô mua hồi đại học.



Chắc là để sai chỗ, nên mới nhét sang bên giá của Cận Dư Sinh.



Tiện tay lật lật, chợt thấy một đoạn trích anh kẹp trong sách:



“Mâu thuẫn là, mọi người để đạt được cái vĩnh hằng, thì cần thiết phải bảo tồn được những cái thoáng qua trong chớp mắt.”



Ngốc ngếch.



Cô cười.



Vừa định đặt sách trở về, chợt phát hiện, mặt sau hình như có viết chữ.



Cô không mấy để ý tùy tiện lật trang giấy qua.



—— “Cô ấy nói muốn gả cho tôi. Tôi rất vui.”



Thời gian là vào ngày sinh nhật 22 tuổi của hắn.



Đầu Thẩm Trĩ Tử nổ ầm một tiếng, trống rỗng.