Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 56: Chương 56:




Thẩm Trĩ Tử cầm cuốn nhật ký, ngây người nửa ngày.

 

Trong kí ức của cô, Cận Dư Sinh dường như lúc nào cũng bí ẩn, trầm mặc.

 

Bất luận là trước kia giận dỗi cãi nhau với cô, anh im lặng không lên tiếng đi theo cô về nhà dưới trời tuyết.



 

Hay trong buổi biểu diễn kịch nói thời cấp ba, anh lấy đi chiếc cốc giấy cô đã uống qua, chỉ vì muốn trộm đi một nụ hôn.

 

Anh luôn luôn tĩnh lặng, khó lòng nắm bắt.

 

Tựa hồ chưa từng thẳng thắn như vậy, gần như tr@n trụi, đem chính mình lột ra cho người ta xem.

 

Bày tỏ tình cảm, đồng thời đem tín nhiệm tuyệt đối cùng lòng trung thành hai tay dâng lên.

 

Giống như bất chấp tất cả, mặc kệ mọi thứ mà chơi xấu một lần.

 

——Dù sao anh cũng không còn gì khác, chỉ thích em vậy thôi. Nếu em không thể chấp nhận, vậy hãy lấy con dao anh tặng em, tới giết anh đi.

 

Tâm tình Thẩm Trĩ Tử có chút phức tạp.

 



Cận Dư Sinh im lặng một lúc lâu, thấy cô vẻ muốn nói lại thôi, bèn quả quyết lấy cuốn sổ lại: “Ăn cơm trước đã.”

 

Khả năng nấu nướng của anh ngon bất ngờ, Thẩm Trĩ Tử vốn còn hơi mất tập trung, ăn hai miếng, không kiềm được mà sáng bừng hai mắt: “Qúa phạm quy, ngay cả trứng chưng anh cũng chưng được ngon như vậy!”

 

“Giỏi thật!” Cô cười rạng rỡ, như đang dỗ dành anh, “Cận Cận đảm đang.”

 

Cận Dư Sinh mím môi, liếc nhìn cô: “Giữ lại để khen ở trên giường.”

 

Thẩm Trĩ Tử lập tức run rẩy cúi đầu.

 

Gỉa bộ không thấy.

 

Anh ăn cơm rất yên lặng, không ai nói chuyện, trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng luộc ngô lóc bóc.

 

Im lặng một lúc, người đầu tiên nhịn không được vẫn lại là Thẩm Trĩ Tử.

 

Cô li3m môi, như phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm: “Anh xem, anh một cái thìa, em một cái thìa, chúng ta bắt đầu ăn ở hai nơi khác nhau, gặp nhau trong đ ĩa.”

 

Cận Dư Sinh thoáng sững lại, liếc nhanh qua trứng chưng trong đ ĩa, trứng đã bị cô múc đi một góc, hơi nóng vẫn lưu lại trên bàn.

 

Anh nghĩ cũng không nghĩ, cúi đầu, cắn lên khóe môi cô.

 

Ý là.

 

——Căn bản không cần đ ĩa trứng kia.

 

Vì sao anh không thể đi theo kịch bản của chính mình.

 

Thẩm Trĩ Tử tức ngực.

 

“Thực ra em muốn mượn đ ĩa trứng này, để bày tỏ.” Cô đẩy anh ra, chớp mắt, “Chúng ta rồi cũng sẽ gặp nhau.”



 

Cách nhau hai vạn dặm, cũng có vấn đề gì.

 

Dù đi bao xa, cuối cùng em vẫn sẽ về bên anh.

 

Cận Dư Sinh ngẩn ra, vẻ mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn không mấy tốt đẹp.

 

Trở lại thì sao, cũng không thay đổi được sự thật một năm có nửa năm cô ở trên trời.

 

Anh đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, vẫn khó lòng chịu được.

 

“Anh không phải sợ, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.” Thẩm Trĩ Tử không hề nhận ra, ngoắc ngón út anh làm nũng, “Ăn cơm xong, anh đưa quần áo cho em trước, em chạy tới bệnh viện một chuyến, thăm cơ trưởng của bọn em, rồi sẽ về chơi với anh... Mấy ngày nay không liên lạc với họ, nghe nói ông đã tỉnh rồi, cũng không biết tình hình cụ thể ra sao...”

 

Thân người Cận Dư Sinh thoáng sững lại, nhìn sang.

 

Ánh mắt lạnh lẽo, viết dòng chữ ‘đừng mơ’.

 



“Vậy anh đừng chạm vào eo em.” Thẩm Trĩ Tử mặt bình tĩnh, dịch bàn tay không an phận của anh ra, “Một mình em ngồi khóc một lát, anh không cần an ủi, cũng đừng nói chuyện với em.”

 

“Buổi tối có một bữa tiệc.” Cô dịch sang bên cạnh, anh cũng dịch theo, cánh tay vẫn vòng qua eo cô. Hồi lâu sau, giọng anh đè thấp đến khó chịu, “Muốn đưa em đi.”

 

Thanh niên hơn hai mươi tuổi, thành tích ưu tú, điều kiện giàu có cùng không có sở thích xấu, nhân phẩm không có gì đáng nói, vẻ ngoài còn đẹp trai muốn đòi mạng, đi một mình, những người xung quanh ai cũng muốn ra sức làm thân.

 

Thành phần cốt cán của viện nghiên cứu.

 

Đồng thời cũng không một ai tin tưởng cách nói rằng anh ‘đã có bạn gái’.

 

Cả viện nghiên cứu đều kiên trì tin rằng, bạn gái kia là do anh tự tưởng tượng ra.

 

Anh quyết định, lần này dù thế nào cũng phải để bọn họ gặp người thật.

 

Cô tốt như vậy.

 

Anh cũng chẳng tiếc cho bọn họ gặp một lần.

 

“Đi đi, đi đi, chúng ta cùng đi.” Thẩm Trĩ Tử chớp mắt lia lịa.

 

“Nhưng mà...” Cô nuốt cổ họng, hơi do dự, “Em vẫn nên đi thăm cơ trưởng trước đã.”

 

“Sau khi xuống máy bay em vẫn luôn nghĩ, mặc dù là bị động, nhưng khi đó nếu không phải nửa người ông ấy che chỗ đó... em không chỉ bị bỏng lạnh, có lẽ còn bị thương nặng hơn hiện giờ.”


 

Nửa người cơ trưởng treo bên ngoài, chắn đi phần lớn gió, công kích trực tiếp nhất đều tập trung hết lên người ông.

 

Còn cô ngoại trừ xướt xát một tí, thì không có việc gì.

 

Điều này khiến cô ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.

 

Cận Dư Sinh không nói gì, đồng tử màu lưu ly nhạt, không chút cảm xúc. Anh nhìn cô một lát, cúi đầu hôn lên môi cô, như dự kiến, trong mũi truyền tới hương sữa thoang thoảng.

 

Không muốn từ miệng cô nghe tên của tên đàn ông khác...

 

Không chỉ tên, chức vụ cũng thế.



 

“Anh đừng... đừng có hôn.” Hơi thở của anh mang theo tính công kích, Thẩm Trĩ Tử vừa hôn tới liền cảm thấy mơ hồ, vội vàng đẩy ra, “Em, em thấy cần phải nói rõ với anh.”

 

“Dù rất lâu trước đây, từ lúc điền nguyện vọng thi đại học, hai chúng ta đã có tranh cãi về chuyện này...” Áo cô hơi loạn, bối rối gãi gãi đầu, “Nhưng dù cho hiện tại, xảy ra chuyện như vậy, em vẫn rất thích bầu trời.”

 

“Tạm thời em chưa thể nói rõ làm phi công có ý nghĩa thế nào đối với em.”

 

“Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn rất tốt với em. Hai người rất yêu em, em cũng rất tự do.”

 

“Em... em thích cảm giác này.”

 

Ngược gió lên cao, ở trên tầng mây trong suốt mà tự do.

 

Ôm ấp một bầu trời rộng lớn, như thiếu niên mãi mãi trẻ trung, mãi mãi không chịu khuất phục.

 

“Nhưng mà,” Cô ngước mắt nhìn anh, hai mắt rưng rưng, như động vật nhỏ ngây thơ mà nghiêm túc, “Mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không rời xa anh.”

 

“Hình như anh rất không có cảm giác an toàn.” Cô cầm tay anh trấn an, không dám nắm quá mạnh, sợ anh lại nổi cơn mà đè mình xuống, “Nhưng em có rất nhiều, không sao, em có thể chia cho anh một ít, hoặc là nếu anh muốn, em cho anh hết cũng được.”

 

Cô nhìn hắn, hai mắt long lanh, như một mặt trời nhỏ bé.

 

Cận Dư Sinh im lặng một hồi, nắm ngược lại tay cô, bàn tay cô nhỏ hơn anh một chút, mười ngón mềm mại, cổ tay thon trắng, vết đỏ do bị caravat trói vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

 

Hầu kết lăn động, anh hôn xuống một cái, khàn giọng: “Nếu em đi, anh sẽ cướp em về, khóa lại.”

 

Chân trời góc bể cũng phải đuổi theo bắt về, trừng phạt, trói trên đầu giường, không cho cô thấy ánh sáng, không cho cô trốn chạy.

 

Ngày ngày đêm đêm, làm đồ cất giữ của riêng mình.

 

***

 

Viện nghiên cứu gần đây đang phục chế một bức họa cổ, là một bức trường cuốn, định sẽ trưng bày ở triển lãm tháng tám.

 

Qúa ba tuần rượu, trong lúc ăn mọi người rôm rả trò chuyện, Phó Thiên Sương nũng nịu oán trách: “Nếu không phải vì anh Cận, em mới không thèm tham gia cái hạng mục này đâu.”


 

Phụ chế thư họa cổ là một công việc rườm rà, chỉ cần còn để trong không khí, văn vật sẽ luôn bị tổn hại. Bọn họ vĩnh viễn cũng không phục chế xong, chỉ có thể cố gắng hết khả năng kéo dài tuổi thọ của nó.

 

Giống như đang làm một loại công việc dù biết vô dụng nhưng không thể không làm(*) của chủ nghĩa hư vô.

 

(*) bản gốc là 无用功, người ta không nhất thiết cần nhưng mình không thể không làm.

 

Cận Dư Sinh vẻ mặt lạnh nhạt, ý tứ thờ ơ rõ rành rành.

 

Ông thầy bên cạnh lại bật cười: “Vậy sau này lúc làm việc em cứ gọi anhCận của em tới, nhìn cậu ấy là động lực dồi dào, nói không chừng có thể đẩy nhanh thời gian mở triển lãm.”

 

“Thầy!” Phó Thiên Sương bị câu này làm đỏ bừng mặt, tiếng cười không mang ác ý vang lên trên bàn ăn.

 

Cận Dư Sinh từ đầu tới cuối đều không có phản ứng, mặt mũi lạnh tanh, giống như ngăn cách bởi một tầng sương mù khó có thể phiêu tán.

 



Phó Thiên Sương nghĩ, vẫn có chút không cam tâm: “Đàn anh, mấy hôm trước sinh nhật em, vì sao anh không tới?”

 

Cận Dư Sinh chống tay trên bàn, tay áo hơi cuốn lên, mặt đồng hồ trên cổ tay ánh lên ánh sáng xanh.

 

Ngoài mặt không có biểu lộ gì, kỳ thực trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

 

Anh không hiểu.

 

Đã tám giờ hơn, vì sao Thẩm Trĩ Tử còn chưa tới.

 

Cơ trưởng của cô lẽ nào đẹp trai hơn mình sao.

 

“Đàn anh?” Thấy hắn không có phản ứng, Phó Thiên Sương thử lên tiếng thăm dò.

 

Thanh âm rất dè dặt.

 

Nhưng giây tiếp theo, chợt thấy di động anh để trên bàn rung lên, Cận Dư Sinh phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng dậy, vừa nhanh như cắt song lại làm bộ bình tĩnh nhận điện thoại, vừa khẽ cúi người tỏ ý xin lỗi với người bên cạnh, sau đó đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

 

Cô bắt được một tia vui vẻ cùng nhẹ nhõm xẹt qua đáy mắt anh.

 

Tâm tình Phó Thiên Sương rất vi diệu.

 

Khi quay trở lại, bên cạnh anh có một cô gái theo sau.

 

Cô gái này dáng người cũng không thấp, nhưng Cận Dư Sinh thật sự quá cao, khiến cô gái cao mét sáu tám cũng trở nên nhỏ bé.

 

Cô gái hơn hai mươi tuổi, mặc áo trắng dài tay cùng quần yếm bò nhạt màu, chân dài thẳng tắp, cả người bao bọc rất kín, phần da thịt lộ ra trắng nõn lại hồng hào, tựa như thạch trái cây mê người.

 

Cô không trang điểm, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, đuôi tóc hơi cong, sống mũi cao thẳng, góc mắt đầy đặn, xinh đẹp như hồ nước đầy sao, mang chút vẻ rực rỡ không dính bụi trần.

 


Bởi vì quá mức xinh đẹp, cả người đều lộ ra chút trẻ con.

 

Phó Thiên Sương suýt nữa thì buột miệng hỏi, đây là em gái anh sao.

 

Nhưng...

 

Tầm mắt thoáng di chuyển xuống dưới, cô chợt trông thấy, hai người mười ngón đan nhau.

 

——Thân mật cùng dồi dào tính ám chỉ.

 

Phó Thiên Sương cắn môi.

 

Vẫn là thầy giáo phản ứng lại trước nhất, ồn ào hỏi: “Ấy ấy ấy, cô bé này là ai?”

 

Những người khác như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, cũng hóng theo.

 

Trong mắt Cận Dư Sinh mang theo ý cười nhàn nhạt hiếm thấy, giống như màn sương giăng lâu ngày rốt cuộc cũng tan. Anh nắm tay cô, thấp giọng giới thiệu: “Đây là bạn gái em, Thẩm Trĩ Tử.”

 

Chính bản thân anh cũng không nhận ra.

 

Rõ ràng thanh âm rất thấp, thế nhưng lại mang theo sự tự hào như cậu nhóc thi được 100 điểm.

 

Giống như đang khoe khoang với bên ngoài, mình có được bảo tàng quý giá nhất trên đời.

 


Người khác không có.

 

Chỉ mình anh có.

 

“Aiya, trước đây chưa từng gặp qua, đặt tên hay lắm.” Cô gái môi hồng răng trắng luôn được yêu thích, thầy rất vui vẻ, “Ba mẹ con nhất định rất thương con.”

 



“Vì sao ạ?” Thẩm Trĩ Tử không hiểu.

 

“Trĩ Tử Trĩ Tử, hi vọng cả đời con luôn là đứa trẻ?” Thầy cười đáp, “Phải là cha mẹ tài khí đủ đầy mới có thể nuôi nổi con cả đời không lớn.”

 

Bàn ăn lập tức phát ra vài tiếng cười thiện ý.

 

Cận Dư Sinh không nói gì, đáy mắt khẽ động.

 

Lực chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn qua đây, Phó Thiên Sương nghĩ nghĩ, rót một ly rượu trắng, mỉm cười đứng dậy khỏi đám người: “Quy tắc cũ, đến muộn phải bị phạt rượu, em rót đầy cho chị rồi, phải uống hết ba cốc đó.”

 

Trực giác Cận Dư Sinh cảm thấy, văn hóa trên bàn rượu là khối u.

 

Nhưng Thẩm Trĩ Tử không cảm thấy gì, thực ra cô uống rất được.

 

Vì thế liền cười ha hả, định nhận lấy.

 

Cận Dư Sinh vội ngăn lại: “Cô ấy không uống rượu.”

 

“Lái xe tới à?”

 

Cận Dư Sinh mím môi, lắc đầu: “Không.”

 

“Vậy thì sợ gì? Đây là quy định trước giờ của chúng ta mà.” Phó Thiên Sương chớp mắt, “Uống đi uống đi, chỉ ba ly, rất ít mà.”

 

Ha.

 

Cận Dư Sinh cười lạnh một tiếng, giống như đang cười nhạo trí tưởng tượng nghèo nàn của cô: “Cô ấy lái máy bay.”

 

Phó Thiên Sương: “...”

 

CMN.

 

Này là gì? Khoe giàu kiểu khác sao?”

 

Nhà cô cũng không nghèo, máy bay không phải không mua được, nhưng dám lấy nó làm phương tiện đi lại ở thành phố B... ai dám!

 

Phó Thiên Sương lại nhìn Thẩm Trĩ Tử, ánh mắt thay đổi.

 

“Chị gái ngầu thật nha, lái máy bay cơ?” Bạch Thuật nhìn thấy mặt cô thì sửng sốt, chợt nhớ ra cái gì, “Đợi đã, chị không phải... nữ phụ lái gần đây rất nổi tiếng trên weibo sao?”

 

Thẩm Trĩ Tử rất lâu rồi không có xem weibo.

 

Cô hơi mờ mịt: “Hả?”

 

“Đúng rồi, gần đây weibo đều đưa tin, có một chị gái phụ lái rất ngầu, cứu được tất cả hành khách trên chuyến bay.” Ảnh trên bản tin là chụp góc nghiêng, nhưng Bạch Thuật nhớ lại, càng nhìn càng thấy giống, mừng đến run rẩy, “Không... không phải đúng là chị đấy chứ?”

 

“Chị...” Không ngờ lại bị nhắc tới ở nơi này, Thẩm Trĩ Tử hơi bối rối, “Ừ.”

 

Thầy nghe xong, mang theo vài phần kinh ngạc, biểu cảm trở nên vô cùng tán thưởng: “Giỏi, anh hùng xuất thiếu niên? Không——xuất thiếu nữ.”

 

Cô cười cười: “Là cháu tốt số.”

 

Nhờ ơn trời mới không có chết trẻ.

 

“Nhưng——” Phó Thiên Sương chợt lên tiếng ngắt lời, vô tội chớp chớp mắt, “Nhưng rất nhiều người đều nói, vì phụ lái là phụ nữ nên cơ trưởng mới bị thương nặng như vậy.”

 

“Bọn họ nói, phụ nữ không xứng làm phi công.”

 

Cô ngây thơ ngước mắt nhìn, hỏi: “Chị nghĩ sao?”