Không khí xung quanh nhà hàng thì rất thoải mái, nhưng không khí xung quanh bàn ăn mà Lãnh Kiệt, Kỳ Ái Linh và Liêm Viên đang ngồi thì lại như bị ném vào đó một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.
Liêm Viên cúi gầm mặt ngồi im ở đấy, cô không dám ngẩng đầu nhìn hai phu thê nhà họ, trên đỉnh đầu còn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và ánh mắt như muốn bắn tilaze của Lãnh Kiệt. Điều đó làm cho khí thế của Liêm Viên căn bản không tích tụ được.
Cuối cùng không chịu nổi được tình thế này vẫn là Kỳ Ái Linh, cô ấy lên tiếng trước:"Liêm Viên, cô muốn ăn gì cứ gọi, đừng ngại, show diễn sắp tới tôi còn phải nhờ cô nhiều."
Liễm Viên nghe lời khách sáo đấy thì lập tức ngẩng đầu xua tay nói:"Không phiền, không phiền, được làm việc với Kỳ tiểu thư là diễm phúc của tôi."
Kỳ Ái Linh nghe đến đây thì nhoẻn miệng cười.
Quả nhiên người được nịnh rất vui, còn người bên cạnh thì mặt vẫn lạnh như thế.
Liêm Viên liếc nhìn Lãnh Kiệt một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình, vẫn là cái vẻ mặt đấy nhưng hình như ánh mắt của anh còn mang theo cả sự dò xét.
Cô thấy không ổn rồi, nên định đứng dậy chào rồi chuồn nhanh.
Lãnh Kiệt ngồi đối diện biết được ý nghĩ của cô liền mở miệng gọi món:"Cô Liêm nếu không bận thì ngồi lại ăn cơm rồi về, coi như vì nể mặt vị hôn thê của tôi đi."
"Đúng đúng." Kỳ Ái Linh bên cạnh gật đầu phụ họa, hay tay mềm mại như nước quấn quanh tay anh, nhìn cô.
Liêm Viên đang định ra về lại nghe hai người họ nói vậy, thêm cả câu Lãnh Kiệt nhấn mạnh "vị hôn thê của tôi" cùng với hành động thân mật của Kỳ Ái Linh, cô biết bữa cơm hôm nay căn bản không có khẩu vị vì bị cho ăn cẩu lương đến no rồi.
Trong lòng nhỏ bé của Liêm Viên khóc một dòng sông, cô đi cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Cuối cùng vất vả lắm mới qua bữa ăn, quá trình ăn hầu như cô không đụng đũa, Kỳ Ái Linh gắp cho cô gì thì cô ăn đó, nhà hàng lớn cho nên món ăn cũng đặc sắc, nhưng sao cô lại chẳng có tâm trạng để ăn nó. Vì đồ ăn ở đây quá đắt hay vì chính bản thân để ý đến những thứ khác nhiều hơn?
Lúc ra khỏi nhà hàng, cô đi sau Kỳ Ái Linh, tay nắm chặt túi xách, Lãnh Kiệt đi lấy xe trước. Đúng lúc bước xuống bậc thềm, vì Kỳ Ái Linh đi giày cao gót nên trượt chân ngã, Liêm Viên phản xạ có điều kiện giơ tay bắt lấy tay cô ấy nhưng không ngờ mình lại cũng bị kéo theo, lúc chuẩn bị ngã xuống cô còn lấy tay ôm eo Kỳ Ái Linh.
Kết quả là bả vai cô bị đập xuống đường, chân bị trật khớp cộng với cả lúc cô đỡ cho Kỳ Ái Linh, cô ấy đè lên người cô nên cánh tay đập xuống đường tê rân, nhức không nhấc lên nổi.
Liêm Viên ngẩn ngơ nằm bên lề vỉa hè, cô thấy mình đúng là xui hết chỗ nói rồi, khóc không ra nước mắt. Kỳ Ái Linh luống cuống đứng dậy đỡ cô, người đi đường thấy vậy cũng quay lại giúp một tay.
Nhưng mà bả vai cô đau quá, cánh tay cũng đau, chân cũng đau, còn mấy chỗ xước da đến chảy máu, cô căn bản không còn sức để đứng dậy rồi, ban nãy hình như đầu còn bị đập xuống đường. Liêm Viên nhìn trời thấy quay cuồng.
Bên tai lại nghe tiếng hét của Kỳ Ái Linh:"Liêm Viên, cô...chảy máu mũi rồi."
Không ai biết cô có bị nặng hay không, chỉ biết rằng trên gương mặt đó ngay cả cái nhăn mày cũng không có, tiếng kêu la cũng không có, chỉ nằm im như vậy cho đến khi Lãnh Kiệt chạy xe đến.
Liêm Viên hơi quay đầu nhìn thấy Kỳ Ái Linh lao vào vòng tay của Lãnh Kiệt, còn ánh mắt Lãnh Kiệt lại nhìn cô, sau đó mí mắt nặng trĩu, còn thấy hình như có bóng người chạy về phía cô.
Liêm Viên nhà ta ngất rồi, hazzz.
Trong bệnh viện.
Sáng hôm sau Liêm Viên đã tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi sát khuẩn thì đã biết mình ở đâu. Lúc mở mắt nhìn quanh không có ai cả, cũng đúng, cô đến cả người thân cũng không có lấy một người thì ai mà vào thăm cô?
Liêm Viên chống tay ngồi dậy, thấy tay mình đang truyền nước biển. Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, y ta đi vào:"Cô dậy rồi à? Sao rồi, trong người thấy thế nào? Cần tôi kêu bác sĩ không?"
"Không sao, không sao....à cái đó, hôm qua ai đưa tôi vào viện thế?"
"Là Lãnh tổng."
"Cô...biết anh ấy sao?" Liêm Viên ngạc nhiên, không ngờ Lãnh Kiệt lại có sức ảnh hưởng đến thế, ngay cả một y tá cũng biết đến anh.
"Đương nhiên rồi, bệnh viện này là của tập đoàn Lãnh Thị mà."
Cô y tá vừa kiểm tra cho tôi vừa nói, hóa ra là thế. Đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì cánh cửa lại được mở ra lần nữa, tiếp đó là tiếng kêu của chị Lãnh Diệp Vân:"Tiểu Viên!"
Cô y tá đang kiểm tra cho cô cũng giật mình ngẩng đầu lên, Liêm Viên cười hì hì vẫy tay:"Em đây."
Lãnh Diệp Vân lao vào bên cạnh cô, giơ tay, giơ chân cô lên xem trước xem sau:"Em bị thương nặng không, để chị xem."
Nhìn dáng vẻ luống cuống đó của chị ấy khiến cô phải phì cười, cảm thấy trong lòng rất ấm áp, ít ra còn có người quan tâm cô:"Em không sao, bị trớt vài chỗ, vai còn đau với lại chân bị trật khớp cũng được nắn lại hôm qua rồi."
"Em làm chị lo chết đi được." Lãnh Diệp Vân mang theo giọng hờn trách nhưng ánh mắt lại đầy sự lo âu, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Y tá kiểm tra xong liền đi ra ngoài.
Lúc này Lãnh Diệp Vân mới hùng hồn tuyên bố:"Em cứu vị hôn thê của tên tiểu tử kia thì lát nữa nó có hỏi em cần bồi thường gì thì để chị nói, nhất định phải moi được một căn nhà từ tay nó."
Liêm Viên nghe xong, há miệng muốn rớt luôn cằm, sao chị gái lại đi đòi nhà của em trai cho một người xa lạ như cô?
"Em không cần đâu, em lấy nhà của anh ấy làm gì chứ."
"Em ngốc quá đi, em bây giờ đến tiền trọ cũng không trả nổi thì tội gì mà không nhân đây kiếm một căn nhà từ nó chứ." Lãnh Diệp Vân nói làm cô nhớ đến tình trạng của mình bây giờ.
Cô quả thật đã dồn hết tiền kiếm được để xây mộ cho mẹ rồi, tháng sau sẽ khởi công, tiền trọ cô vẫn đang khất chủ nhà. Thực ra nói là nhà trọ nhưng còn không bằng cái gác mái, thê thảm không dễ ở, trời mưa có khi còn bị dột. Có giông, sấm chớp liền cảm thấy cả phòng như sắp bị thổi bay.
Bây giờ có một căn nhà khiến cô không phải lo tiền thuê mà ở yên ổn thì quá tốt rồi. Liêm Viên nghĩ đến đây lại thấy Lãnh Diệp Vân nói rất có lí.
Nhưng có một điều cô hơi ngại chính là mình cứu Kỳ Ái Linh cũng không phải lớn lao gì, hơn hết cũng chỉ chầy xước có xíu, mà lại đòi Lãnh Kiệt những một căn nhà có đòi hỏi quá không?
Lãnh Diệp Vân thấy Liêm Viên đăm chiêu thì liền hiểu được con nhóc này đang lo cái gì, cô liền mở miệng nói:"Em không cần lo việc đòi một căn nhà có quá đáng hay không, tên tiểu tử ấy có 10 căn cũng cho em được ấy chứ".
"Thật sao?" Liêm Viên ngạc nhiên nhìn Lãnh Diệp Vân.
Nhìn bộ mặt ấy của cô, Lãnh Diệp Vân cười khổ:"Tài sản của Lãnh gia em không cần lo!".
Liêm Viên ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói:"Thôi đùa vậy chứ em lấy nhà làm gì, cứu người là việc đương nhiên, các bác sĩ cứu người chẳng phải cũng vậy sao, nếu một bác sĩ cứu một người lại đòi một căn nhà thì kiếm đâu ra hả chị."
Lãnh Diệp Vân cạn lời:"Sao em có thể lấy hai việc đấy so sánh với nhau được."
Thực ra cô không muốn lợi dụng việc này để vẽ ra còn đường lợi ích cho mình. Đang định lên tiếng nói với Lãnh Diệp Vân thì cửa phòng bệnh lại được đẩy ra lần nữa.
Cô thấy Lãnh Kiệt đứng ở cửa, một tay đút túi quần, một tay dắt theo Kỳ Ái Linh. Hai người như vậy người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy đây là một cặp trời sinh, quá ngọt ngào.
Cảnh tượng ấy đập vào mắt Liêm Viên, gương mặt hơi trầm xuống, cô lặng lẽ cúi đầu. Thật khiến người ta mơ ước, ghen tị.
"Liêm Viên cô có sao không?" Kỳ Ái Linh buôn bàn tay đang nắm chặt tay Lãnh Kiệt chạy lại giường bệnh bên cô.
"Cô làm tôi sợ chết được, tôi xin lỗi, nếu lúc đó tôi không kéo cô ngã cùng thì cô cũng không phải đỡ tôi, cũng không phải ngã thay tôi." Kỳ Ái Linh nắm tay Liêm Viên vẻ mặt rất hối lỗi.
"Không không, việc nên làm mà, lúc đó bất kỳ người nào cũng sẽ làm vậy". Liêm Viên xưa tay, bộ dạng rất khúm núm như sợ đắc tội với ai đó.
Lãnh Kiệt đứng một bên nhíu mày nhìn Kỳ Ái Linh đang đứng bên giường của Liêm Viên liên tục nói xin lỗi, anh bèn đi tới bên cô ấy kéo tay cô ấy lên:"Em thì có lỗi gì, chỉ là sự cố, người cũng không chết được, không cần lo, cũng không cần cảm thấy có lỗi".
Liêm Viên ngồi ở giường ngước lên nhìn người đàn ông, nghe anh nói vậy không hiểu sao trong lòng lại rơi lộp bộp, khó chịu vô cùng.
Hoá ra cô đỡ lần ngã này cho Kỳ Ái Linh là không đáng hay sao, cô cũng là con người, cũng biết đau đấy.
Liêm Viên nhìn đăm đăm vào ánh mắt của Lãnh Kiệt. Lãnh Kiệt cũng nhìn lại cô, trong ánh mắt ấy cô không cảm thấy có chút nào gọi là biết ơn người đã cứu vị hôn thê của mình.
Ánh mắt một mảng lạnh băng, mang theo chút khinh thường, nỗi chua xót không tên dâng lên trong lòng Liêm Viên.
Bỗng dưng cô thấy tủi thân ghê gớm, cô nhìn Lãnh Kiệt đến nỗi hai mắt cay cay. Liền cúi đầu xuống không nhìn nữa, cô sợ nước mắt chảy ra ngoài.
Liêm Viên nuốt nước bọt, ép nước mắt vào trong. Cô không hiểu sao khi thấy Lãnh Kiệt trong lòng cô lại dâng lên một điều gì đó rất bất chợt cũng rất sâu sắc giống như nó không phải tự dưng đến, mà là đến lâu lắm rồi.
Trong lòng cô một mảng rối rắm, suy nghĩ đang quanh quẩn trong đầu thì lại nghe Lãnh Kiệt lên tiếng, anh đứng nhìn cô đang ngồi trên giường, giọng không chút hơi ấm:"Cô muốn bù đắp thế nào, tôi sẽ thỏa mãn cô."
Liêm Viên giật mình.