Đừng Làm Tổn Thương Nhau

Chương 10: Quá khứ của Liêm Viên




Cô nhìn Lãnh Diệp Vân, cô ấy nháy mắt với cô.

Liêm Viên biết Lãnh Diệp Vân cũng chỉ muốn cô không phải lo việc nhà ở nên mới kêu cô lấy một căn nhà từ Lãnh Kiệt.

Có điều...cô cảm thấy mình không xứng đáng, nó quá to lớn.

Vì thế không lấy gì cả, coi như giúp người tích đức, Liêm Viên ngẩng đầu định nói với Lãnh Kiệt thì Lãnh Diệp Vân bên kia lại lên tiếng trước cô:"Cho Liêm Viên căn biệt thự cỡ trung bên cạnh căn biệt thự Hoàng Long Đỉnh to lớn đấy của em."

Cái gì? Biệt thự? Liêm Viên vội vã nhìn Lãnh Diệp Vân, cô lắc đầu với cô ấy, trao đổi lời nói qua ánh mắt:"Không được!".

Lãnh Diệp Vân nhìn cô rồi nháy mắt một cái:"Cứ để chị lo.".

Kỳ Ái Linh bên cạnh nghe thấy thế liền tiến lên một bước, gương mặt thất vọng nói:"Nhưng căn biệt thự ấy Lãnh Kiệt đã cho em rồi!"

"Không thể được, căn biệt thự ấy là nơi em dành cho Ái Linh tĩnh dưỡng, không thể cho người khác." Gương mặt Lãnh Kiệt lạnh lùng, anh nhíu chặt mi tâm.

Liêm Viên ngạc nhiên nhìn anh. Anh như vậy là vì căn biệt thự ấy để cho vị hôn thê của anh.

"Em thử nghĩ một chút xem, nếu hôm qua Liêm Viên không đỡ lần ngã ấy cho Ái Linh thì bây giờ người nằm giường bệnh phải là Kỳ Ái Linh đấy." Lãnh Diệp Vân đến trước mặt Lãnh Kiệt, ánh mắt hai người bắt đầu đấu nhau.

Liêm Viên thấy tình thế quá căng thẳng liền lên tiếng:"Được rồi mà, thực ra em không cần biệt thự hay gì đó đâu, em chẳng thiếu gì cả. Nhà có, cái gì cũng có, haha!".

Cô vừa nói vừa cười, nụ cười gượng gạo trên đôi môi ấy khiến Lãnh Kiệt quay lại nhìn cô.

Tại sao phải cười như thế?

Liêm Viên cười xong cũng im lặng.

Cô thiếu! Cái gì cũng thiếu, đặc biệt là tình cảm. Rất rất thiếu! Cả nhà của mình cũng không có.

Kỳ Ái Linh đứng bên cạnh thấy Lãnh Diệp Vân ra mặt nói hộ Liêm Viên thì nắm chặt tay. Người chị gái này của Lãnh Kiệt luôn lạnh nhạt với cô.

Nếu đã vậy thì chỉ còn cách lấy lòng thôi, Kỳ Ái Linh đi đến bên Liêm Viên.

"Được, em đồng ý, Liêm Viên, cô cứ lấy căn biệt thự ấy đi, không sao cả, nếu hôm qua không có cô thì tôi căn bản sẽ phải trì hoãn toàn bộ công việc mà tôi cùng mọi người đã chuẩn bị lâu nay, hủy luôn show gần đây nhất của tôi. Thực lòng cảm ơn cô!" Kỳ Ái Linh đứng bên cạnh giường bệnh của Liêm Viên, nắm tay cô, ánh mắt đầy tội lỗi.

Liêm Viên nghe vậy, cực kì khó xử:"Cái đó...tôi..."

Lãnh Kiệt đến bên Kỳ Ái Linh kéo tay cô ấy về phía mình, ôm vào lòng sau đó nhìn Liêm Viên:"Nếu đã vậy thì được, tôi sẽ cho người chuyển đồ của cô đến nơi ở mới, còn Ái Linh sẽ dọn đến ở cùng tôi."

Nghe đến đây ánh mắt Lỳ Ái Linh bỗng nhiên toả sáng:"Anh nói thật sao?"

"Ừ!" Lãnh Kiệt vừa nhìn Liêm Viên vừa đáp lại cô gái trong lòng.



Ánh mắt anh sao lại lạnh lùng đến thế, cô làm gì sai sao?

Liêm Viên ngẩn người nhìn hai người họ rời khỏi phòng bệnh.

Ra đến cổng bệnh viện.

Tô Thành xuống xe mở cửa cho Kỳ Ái Linh và Lãnh Kiệt.

Lãnh Kiệt bỏ bàn tay đang ôm Kỳ Ái Linh xuống, anh vòng sang bên kia ngồi vào chỗ mình. Kỳ Ái Linh hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ sắp được ở cùng anh nên liền vui vẻ trở lại.

Cô cố gắng bao lâu nay, bây giờ anh mới nhận cô. Là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng lúc nhỏ cô chỉ được gặp anh vài lần.

Càng trưởng thành thì càng lạnh lùng hơn. Là một thương nhân, anh nghiễm nhiên phải trở thành một người như thế.

Đặc biệt là với Kỳ Ái Linh, anh vốn dĩ đã không để ý cô thì bây giờ lại càng không nói chuyện nhiều.

Cô và anh mới chỉ qua lại với nhau trong thời gian gần đây.

Hôm đi ăn cô biết chắc chắn không phải do anh tự nguyện đi. Con người anh làm việc luôn vì mục đích. Mục đích là gì dĩ nhiên cô biết.

Hai gia đình đi đến hôn nhân cũng chỉ là vì lợi ích.

Đến giờ cô cũng không rõ anh có yêu cô thật hay không. Anh không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình khi bên cô.

"Ngày mai anh sẽ cho người đến dọn đồ em về Hoàng Long Đỉnh." Lãnh Kiệt vừa nói vừa nhìn về phía trước.

"Vâng." Kỳ Ái Linh mỉm cười ấm áp, áp sát người anh, đôi gò bồng đào không ngừng cọ tới cọ lùi trên cánh tay Lãnh Kiệt.

Lãnh Kiệt không ngốc đến nỗi không biết ý đồ của Kỳ Ái Linh.

Anh quay mặt ra cửa sổ xe, gương mặt lạnh băng càng trở nên nguy hiểm.

Trong phòng bệnh.

Lãnh Diệp Vân ngồi nói chuyện cùng Liêm Viên một lúc rồi trở về vũ đoàn.

Cô trầm tư nằm trên giường bệnh. Nếu cô chuyển đến nơi ở mới thì sẽ ngay bên cạnh biệt thự lớn của Lãnh Kiệt.

Cô và anh dường như càng ngày càng có nhiều chuyện liên quan đến nhau hơn. Cô muốn tránh xa anh nhưng căn bản là tránh không được.

Liêm Viên nhanh chóng ngồi dậy thử đi lại xem chân còn vấn đề gì không, cô muốn xuất viện sớm. Ở lâu sẽ mất nhiều tiền, huống gì bệnh viện tư nhân của Lãnh gia không hề tầm thường.

Hoàng Long Đỉnh.



Lãnh Kiệt ngồi trước bàn làm việc. Tài liệu liên quan đến Liêm Viên đều trước mặt anh.

Lãnh Kiệt đã cho người tìm hiểu về Liêm Viên, chỉ trong phút chốc đã có kết quả.

Anh nhìn chằm chằm vào laptop.

Họ tên: Liêm Viên.

Tuổi: 20.

Hiện đang là sinh viên trường Đại học X.

Là thiên kim tiểu thư của Liêm gia. Còn gái của Liêm Đằng - Chủ tịch hội đồng quản trị Liêm Thị.

Đọc đến đây Lãnh Kiệt bỗng dừng lại. Liêm Thị?

Chẳng phải Liêm Thị chính là tập đoàn mà năm xưa Lãnh Thị đã thâu tóm hay sao!

Liêm Thị là tập đoàn sản xuất mỹ phẩm rất có tiếng. Thậm chí đã được tạp chí nổi tiếng ở Mỹ đưa tin, rất được những ngôi sao hàng đầu làm đại sứ thương hiệu. Quy mô không hề nhỏ.

Năm đó nếu không phải vì chuyện hàng loạt mỹ phẩm có chất cấm khiến cổ phiếu rớt giá sau đó bị Lãnh Thị thu mua thì hiện tại có thể sánh ngang bằng với Lãnh Thị rồi.

Hoá ra Liêm Viên lại chính là con gái của Liêm Đằng.

Lãnh Kiệt suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục đọc.

Năm cô được sinh ra tin đồn về Viên Gia Tuệ (mẹ của cô) đã tự tay bóp chết con mình được lan truyền khắp nơi nhưng rất may là Liêm Viên được bà ngoại phát hiện rồi cứu sống.

Đó cũng là năm Liêm gia, Viên gia đều sụp đổ. Cô được ông bà ngoại nuôi. Liêm gia thì chuyển ra nước ngoài sống đến nay thì đã không còn tung tích.

Mẹ cô sau đó qua lại với người đàn ông của mình, còn sinh ra một đứa con trai.

Năm cô 7 tuổi, mẹ cô mất sau tai nạn giao thông. Ông bà ngoại vì quá thương tâm nên cũng bỏ cô lại một mình.

Đứa con trai cùng người đàn ông của mẹ cô từ đó cũng biến mất.

Liêm Viên sống một mình cho đến khi lên đại học rồi học tập và làm việc tại thành phố này.

Lãnh Kiệt tắt máy tính.

Một cô gái 20 tuổi sống một mình từ 7 tuổi đến bây giờ, vậy thì cô sống kiểu gì? Làm sao có thể trụ được đến hiện tại?

..........