- Con của ba đói rồi à._Ken đặt tay lên bụng Mary, cười nói.
Mọi người ngơ ngác há hốc miệng trước câu nói của Ken. Đến cảMary cũng sốck không nói nên lời. "Cái thằng chồng này đang nói gì vậy? Mình có chửa đâu mà nói thế. Với cả đã cưới xin gì đâu. Cả một cái danh phận phu nhân tập đoàn AJ còn chưa có nữa mà sao có chửa được. Yu, Mary này không có ăn cơm trước kẻngđâu nha. Về phải cho một bài học mới được, hừm nói linh tinhlàm vấy bẩn thanh danh của Mary này là không ổn đâu, chồng cũng thế thôi."-Mary nghĩ thầm.
- Con?_Jun nhăn mày khó hiểu.
- Ừm đúng đó. Con anh đang ở trong bụng Mary nà._Ken thản nhiên nói mà chẳng mảy may điều gì.
- Mary._Emily và Jenny quay sang phía Mary đợi một lời giải thích.
- "Cốc"_Mary tức giận kiễng chân lên cốc vào đầu Ken một cái rõ đau cho cái tội ăn nói linh tinh.
- Con với cái gì hả? Ăn nói láo toét. Con nào có con với anh?Bộ anh não phẳng sao mà ăn nói hàm hồ thế. Người ta còn ngâythơ vô tội vạ thế này mà anh ám cho người ta cái đấy à(ngâythơ á???)? Còn ăn nói vớ vẩn nữa là ăn..."dơ nắm đấm lên trước mặt Ken"._Mary tuôn ra một mớ câu sắp xếp lộn xộn, còn doạ Ken nữa.hihi
- Thì trước sau gì em chẳng mang trong bụng con của anh. Trêu tí thôi mà có cần ghê vậy không, bà chằnlửa?_Ken bĩu môi nói
- ĐÃ THẾ EM KHÔNG SINH CON CHONHÀ HỌ LÝ NỮA._Nghe cụm từ " bà chằn lửa " của Ken ám chỉmình, Mary tức điên lên hét thẳng vào mặt Ken luôn.
- Câu em vừa nói có mọi người làm chứng nhá._Ken nói rồi cười gian rút điện thoại ra.
- Anh định làm gì đấy?_Mary hạ giọng xuống nhìn mặt Ken gianquá nên hơi sợ. Chắc đây là lần đầu tiên Mary thấy sợ Ken thếnày đấy. Có lẽ tại nãy Mary hơi quá lời.
- Bảo bamẹ là em không sinh con cho nhà họ Lý. Để xem họ giáo huấn côcon dâu bé nhỏ của họ thế nào._Ken bình tĩnh nói như thế đãnắm chắc phần thắng trong tay. Bởi Ken biết điều nhạy cảm vàlàm Mary sợ nhất là ba mẹ chồng.
- Ý, thôi màchồng yêu, chồng đẹp trai, chồng dễ thương, chồng tốt bụng,chồng thương vợ chồng không nói cho ba mẹ biết nha. Vợ chỉ nóiđùa thôi mà._Mary thay đổi 180°. Thay vì tức giận Ken như lúcnãy thì Mary lại quay sang nịnh nọt bằng những câu từ sến sẩm.
- Đùa hả? Vậy là hoà nhé. Nhưng mà..."Chỉ tay vào má"._Kennghĩ bụng "lần này thắng lợi vẻ vang rồi, phải ghi vào lịchsử mới được.
- "Chụt"._Mary hiểu ý Ken, kiễng nhân chân, Mary hôn một cái vào má Ken.
- Được chưa nào?_Mary
- Được rồi, vợ ngoan._Ken cười xoa xoa đầu Mary.
Đến giờ Mary và Ken mới để ý 1...2...3...4.., con người đang đơngười nhìn Mary và Ken không chớp mắt. Ai bảo cái đôi này tựnhiên quá quên mọi người xung quanh luôn. Khi Mary và Ken biếtmình bị nhìn như vậy thì mọi người nhìn thẳng vào cả hai.Còn trước đấy vài giây, mắt của mọi người không ngừng hoạtđộng khi cứ đảo qua Mary rồi lại đến Ken như một cái máy. Maryvà Ken xấu hổ không thốt nên lời. Mary thầm đổ tội tại Ken nênmới bị như vậy nè. Rồi Mary đánh mắt sang 2 con bạn chícốt(Emily và Jenny) cầu cứu. Nhận được ánh mắt quen thuộc, anhhùng Emily ra tay cứu mĩ nhân Mary luôn:
- Ây da, đó lắm rồi nè, đi mua đồ ăn thôi._Emily nói rồi quay sang nháy mắt với Henry
- Ờ ờ đúng rồi đó. Ai làm việc nấy đi ha._Henry
Ăn trưa xong Kelvin để Emily ở lại chăm sóc Jenny. Còn lại quay vềtrường với lý do hội học sinh có cuộc họp đột xuất.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhận được thông báo thành viên trong hội học sinh nhanh chóng tậphợp tại phòng của hội. Lúc Kelvin chưa đến mọi người bàn tánxì xầm không biết họp đột xuất như vậy chắc hẳng có chuyệngì to tát lắm. Nhưng chẳng ai biết, mọi người cứ đoán bừa lung tung hết cả lên. Cho đến khi Kelvin bước vào thì cả căn phòngim bặt đến cả bước chân của Kelvin còn nghe rõ. Như thói quen,Kelvin đảo mắt điểm danh bằng ánh mắt sắc lạnh. Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới...
- Ai là người đặt bẫy trong WCdưới căng tin để hại Jenny?_Kelvin giọng đều đều nói xong nhìntừng khuôn mặt, từng biểu cảm của từng người.
- Ailàm vậy???_Cả căn phòng lại xôn xao bàn tán. Nhìn thoáng quacó vẻ như người làm ra chuyện đó không phải người trong hộihọc sinh, vì nhìn qua mọi người rất bình thản như mình chẳngbiết gì cả. Nhưng ở góc kia có 3 khuôn mặt sợ sệt đang cố tỏra bình thường. Đáng khen thay trình độ diễn suất của mấy nhỏđó khá cao, đến cả con mắt tinh tường như Mary còn không nhìnra. Nhưng làm sao có thể qua mặt Kelvin được chứ. Thay vì giảđóng kịch thì 3 nhỏ đó nên chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn.
- Trước cửa WC dưới căng tin có gắn camera._Kelvin cất giọng phátan bầu không khí ồn ào khiến cả phòng một lần nữa im bặt.
- Khôn hồn thì tự thú luôn đi._Henry nói tiếp lời Kelvin bằngmột giọng khá sắc làm cho một số nữ sinh đã sợ lại còn sợthêm. Bởi lẽ nổi danh là một warm boy của trường, Henry chưa baogiờ nặng lời cả. Còn lần này thì....
Mọi ngườikhông dám nói gì nữa chỉ quay sang nhìn nhau với ánh mắt cócâu hỏi rằng "là ai vậy" và lời thúc dục "ai thì nhận nhanhđi". 3 con nhỏ đó sợ tái mặt, quay sang nhìn nhau. Không khí một lúc một căng thẳng, Kelvin không muốn nói nhiều mà chỉ muốnngồi đợi 3 nhỏ đó tự nhận tội thôi. Cũng chính vì thế 3 nhỏcàng sợ và...
- Là.....tụi....em.....làm._3 nhỏ cùng đứng dậy nói lè nhè nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
- Muốn tôi xử thế nào?_Kelvin nhìn thẳng vào 3 nhỏ nghiêm mặ nói.
- Xin hội trưởng tha tội ạ, tụi em biết lỗi rồi, lần sau tụi em không làm thế nữa._Một trong 3 nhỏ nói
- Phải đó ạ, chúng em xin lỗi._Hai nhỏ còn lại lắp bắp xin lỗi theo.
- Anh à, dù sao thì chuyện này cũng không to tát lắm, anh xemnương tay với 3 đứa nó một chút, dù sao thì 3 đứa cũng đónggóp khá nhiều cho hội học sinh mà._Jun nhanh chóng lên tiếngnói đỡ 3 nhỏ với Kelvin.
- Chuyện không to tát, nhưng đó là ý thức. Có một sẽ có hai, lần này không to lần sau sẽ là lớn._Mary
- Lên gặp hiệu trưởng nhận hồ sơ._Kelvin chẳng quan tâm ai nói gì nữa mà quyết định đuổi 3 nhỏ ra khỏi trường luôn. Đuổi thìxin trường khác học? Không dễ đâu, trong hồ sơ của 3 nhỏ sẽ bịđánh dấu, và chẳng có trường học danh giá nào dám nhận. Mộtlà bỏ học, hai là tiếp tục nhưng phải vào những ngôi trườngkhông bằng 1/10 trường Start. Đó là cái giá phải trả khi độngvào Jenny-người yêu của Kelvin.
Jun cũng không biếtnói gì để cứu vớt 3 nhỏ nữa đành ngậm ngùi nhìn 3 nhỏ mếumặt bước ra khỏi phòng của hội học sinh.