Jenny chạy về lớp với bộ dạng khiến bao người thắc mắc, tò mò không biết Jenny bị sao. Nhưng Jenny vẫn mặc kệ, chạy thậtnhanh về lớp lấy quần áo rồi ra phòng thay đồ của hội họcsinh. Jenny thật xui xẻo mà, phòng thay đồ của hội học sinh tựdưng mất chìa khoá nên không vào được. Jenny đành đi đến WC. Đến WC cũng không được khi mà bác bảo vệ nói:
- WC trong trường đang tu sửa lại, chỉ còn WC dưới căng tin thôi, cháu chịu khó xuống dưới đó nha.
- Vâng. Cảm ơn bác._Thế là Jenny lại hì hục chạy xuống WC dưới căng tin.
Đến trước cửa phòng WC dưới căn tin Jenny không suy nghĩ gì, đẩycửa vào luôn. Một bước...hai bước...ba bước...bốn bước....nămbước...tất cả mọi thứ tưởng chừng như rất ổn, rất bìnhthường. Đến bước thứ sáu thì...."Á..." Jenny chỉ kịp hét lênmột tiếng, một thức chất lỏng rất chơn dưới sàn làm Jennychượt ngã, trong lúc hoang mang Jenny cố bám vào tường nhưng trên tường có gương nên tay Jenny không bám được mà trượt xuống bồnrửa tay, và khi đó cũng chính là lúc mông Jenny tiếp xúc vớisàn. Chưa kịp định thần lại thì..."ầm..." Một xô đựng một thứ chất lỏng...Jenny cũng không xác định được thứ chất lỏng đólà gì mà chỉ biết nó có mùi sầu riêng rất nồng nặc. Xô nước đổ xuống làm Jenny ướt từ đầu đến chân. Dùng tay quệt nướctrên mặt đi bớt để mở mắt, Jenny mới đảo mắt nhìn xung quanh.Giờ Jenny mới biết chất lỏng làm Jenny trượt chân té ngã lànước xà phòng. Trên tường có đầu một sợi dây, đầu sợi dây còn lại được buộc vào xô. "Một cái bẫy" ba từ này dần dần xuấthiện trong đầu Jenny. Chưa kịp suy nghĩ gì thêm Jenny cảm thấyđau rát như bị thứ gì đó đâm vào mông. Cố gắng đứng dậy, Jenny đưa tay sờ mông và thấy có gì đó vướng vướng, động vào rấtđau, có lẽ vật đó đâm khá sâu vào mông Jenny thì phải. Hít thở thật thật sau, Jenny lấy hết cam đảm rút vật đó ra khỏi môngmình rồi đưa ra trước mặt xem đó là gì. Mặt Jenny tái mét đổmồ hôi hột, tay chân Jenny giun lên bần bật làm vật trên tay củaJenny rơi xuống đất phát ra tiếng "leng keng". Đó là một chiếcđinh to bằng hai que tăm, dài chừng 1cm. Jenny chưa bao giờ dámnghĩ thứ này chọc vào mông Jenny, rồi còn chính tay Jenny tựrút nó ra nữa. Jenny sợ đến mặt trắng bệch như không còn mộtgiọt máu. Không biết ai mà chơi ác vậy nữa. Không suy nghĩ vềviệc này nhiều, Jenny nghĩ về cách giải quyết luôn. Jenny đivào rửa mặt xong rút điện thoại ra nhắn tin cho Kelvin rằng cóviệc bận nên về nhà trước. Sau đó Jenny ra khỏi phòng WC bằngnhững bước chân khó khăn vì cái mông của Jenny đang rất đau,Jenny lén rẽ ra con đường cổng sau để tránh mặt nhóm Kelvin.Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Jenny, học sinh trong trườngbắt đầu xì xào bàn tán.
- Eo ơi, mùi gì ghê thế?_Học sinh 1
- Hình như là mùi sầu riên đó. Mà hình như mùi này bắt nguồn từ cô ta._Học sinh 2
- Ủa, kia chẳng phải bạn gái anh Kelvin sao? Trời ơi, như thế cómà xấu mặt anh Kelvin thôi à. Nhìn cô ta giờ chẳng khác nàocon vịt xấu xí bị dính bùn cả._học sinh 3
-......
Jenny chẳng còn tâm trạng nào quan tâm đến lời nói của thiên hạ nữa mà một mạch bước đi không ngoảnh đầu lại. Ra đến ngoài cổngtrường Jenny bắt một chiếc taxi. Khi chuẩn bị lên xe Jenny mớinhớ ra cái mông của mình nên thôi đành ngậm ngùi bước bộ về.
Mọi người đợi Jenny mãi mà chẳng thấy đâu. Mary đứng dậy đi vệsinh và vô tình nghe được lời bàn tán của nhóm học sinh bàntán về Jenny. Mary vội chạy về đem chuyện kể lại cho cả nhómnghe. Thế là bữa sáng không ăn được, bữa trưa cũng bất đắc dĩphải nhịn luôn. Ba chiếc xe mui trần đi ra khỏi nhà để xe rồimất tăm trong làn bụi mịt mù. "Kítttttttt......" tiếng phanh xegấp của ba chiếc xe tạo ra ấy vệt trên đường. Xe vừa dừng hẳn mọi người lao ra chạy đến bên dánh người nhỏ nhắn đang ngẩnngơ nhìn mấy người vừa từ trong xe ra như sinh vật lạ.
- Jenny, em có làm sao không?_Kelvin cầm hai cách tay Jenny một cách khá thô bạo rồi gấp gáp hỏi.
Sự lo lắng của mọi người dành cho Jenny cực lớn(trừ Jun), lớnđến nỗi chẳng ai để ý đến mùi sầu riêng trên người Jenny nữa.
-..._Jenny không trả lời Jenny vì nói không nên lời nữa rồi. Jenny chỉbiết nấc lên từng tiếng, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên má.
- Không sao đâu mà, nín đi. Chúng ta về nhà rồi nói sau ha._Henry chen vào vỗ vai an ủi Jenny.
- Ukm, chúng ta về nhà rồi nói chuyện sau._Ken đồng tình với ý của Henry.
- Ơ...từ từ đã._Emily réo lên khi phát hiện mông Jenny đầy máu.
- Sao vậy?_Jun giả vờ quay sang hỏi.
- Mông Jenny chảy máu rất nhiều._Đúng lúc đó Mary cũng phát hiện ra nên song kiếm hợp bích cùng Emily đồng thanh.
- Vậy làm sao mà ngồi xe được đây._Jun nói với vẻ mặt lo lắngnhưng giọng nói đậm chất mỉa mai. Và tất nhiên điều nhỏ nhặtnhất này cũng được thu vào tầm nhìn của Mary rồi.
Kelvin bất giác bế Jenny lên rồi chạy một mạch về nhà Jenny. Kelvinmặt hậm hực tức giận thề rằng sẽ xử đẹp với người đã làmJenny thảm hại như này. Những người còn lại đứng đơ nhìn nhaumột phút rồi mới lên xe về nhà Kelvin. Nhưng...
- Ai lái xe anh Kelvin?_Jun lên xe rồi mới sực nhớ ra không có người lái xe.
- Anh Ken qua lái xe anh Kelvin đi, xe anh Kelvin em sợ lái khôngquen._Mary nhanh chóng xử lý tình huống bằng cách cho Ken lái xe Kelvin, còn Mary lái xe của mình. Ken gật đầu nghe lời vợ luôn.
Đoạn đường về tới nhà Jenny không còn xa nên Emily vừa mở cổng thìKelvin cũng vừa về đến. Kelvin bế Jenny lên phòng cho nằm sấprồi gọi bác sĩ tới.
- Anh đỡ em dậy để em đi tắm, mùi này ghê quá à._Jenny mặt nhăn mày nhó thều thào nói.
- Em bị vậy liệu có tự tắm được không?_Henry
- Để anh tắm cho._Kelvin tiến đến định đỡ Jenny dậy...
- hahahhahahh......._Một tràng cười sau câu nói của Kelvin, chỉmỗi Jun không cười và Mary lại chú ý đến biểu cảm của Jun.
- Im._Kelvin giờ mới nhận ra câu nói của mình có vấn đề nặng,nên dùng cái uy nghiêm để bào chữa cho cái tội nói không nghĩcủa mình luôn..
- Thôi được rồi. Để em giúp Jennytắm. Henry và Emily đi mua đồ ăn đi, đói lắm rồi nà._Mary vừanói vừa xoa xoa bụng. Hành động của Mary làm Ken có một âm mưuxoẹt qua đầu, để trả thù Mary hôm qua mới có 8 giờ đã tống Ken về phòng.