Đừng Khóc

Chương 13: Là tôi




Nghe Đường Nhiễm nói, thư phòng yên tĩnh vài giây, mỗi người phản ứng một kiểu.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, không mở miệng.

Đường Lạc Thiển có chút bất ngờ. Nhưng, rất nhanh, cô liền cho Đường Nhiễm một ánh mắt “Mày còn biết điều”, liếc xong, lại nghĩ đến con nhóc đó nhìn không được, cô lại ngượng ngùng thu tầm mắt lại.

Ông Lạc còn lớn tuổi hơn cả tuổi tổng cộng của ba đứa, tâm tư bọn họ loanh quanh lòng vòng, ông tất nhiên nhận thấy rõ, cảm xúc của Đường Lạc Thiển thay đổi cũng bị ông nhìn thấy hết.

Nhìn mầm biết cây, địa vị của Đường Nhiễm ở Đường gia như thế nào nhìn là hiểu.

Ông cụ thở dài trong lòng, mặt vẫn cười hiền hoà: “Vậy cũng tốt. Lạc Tu so với thằng nhóc thối nay thì quả thật chăm sóc ân cần hơn, bảo nó dẫn cháu, ông cũng yên tâm.”

“Cảm ơn ông." Đường Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông cụ quay đầu nhìn về phía người hầu bên cạnh, “Vậy anh dẫn bọn họ đi ra ngoài đi. Mắt Tiểu Nhiễm không tốt, cẩn thận chăm sóc.”

“Vâng, lão tiên sinh.”

Người hầu đáp ứng xong liền đi lên dẫn Đường Nhiễm đi ra ngoài.

Đường Lạc Thiển bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời mà tạm biệt ông Lạc, sau khi ra khỏi cửa thì không thèm nhìn Đường Nhiễm lấy một cái mà đi xuống lầu trước.

Lạc Trạm lười nhác mà đi cuối cùng, tới hành lang, hắn tùy tay viết lên một tờ giấy, đưa vào tay người hầu.

Người hầu sửng sốt: “Thiếu gia?”

Ánh mắt Lạc Trạm ý bảo trên giấy trắng.

Người hầu cúi đầu liền thấy: 【 mang Đường Nhiễm đi phòng nghỉ cách vách. 】

Người hầu hoang mang mịt ngẩng đầu, “A? Như vậy không tốt lắm ——”

Đáng tiếc, không đợi hắn nói xong, Lạc Trạm đã lùi về phía sau, trở lại thư phòng, trực tiếp đem cửa đóng lại.

Người hầu ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Đường Nhiễm mãi không nghe thấy tiếng chỉ dẫn của người hầu để xuống lầu, không khỏi tò mò mà nghiêng người, hướng đến phía âm thanh lúc nãy.

“Có chuyện gì sao?” cô gái nhỏ nhẹ giọng hỏi.

Người hầu hoàn hồn, trong chốc lát liền khó xử với câu chữ "nặng ngàn cân " trong tay.

Hắn không dám trái ý của vị tổ tông trong nhà, chỉ đành mở miệng: “Đường tiểu thư, thiếu gia hình như còn có việc muốn nói với lão tiên sinh, hi vọng ngài đi đến phòng nghỉ bên thư phòng chờ một chút.”

Đường Nhiễm hơi giật mình.

Im lặng vài giây, cô nhịn xuống ý nghĩ muốn xuống lầu một mình, nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”

“Vậy Đường tiểu thư lại đây với tôi.”

Người hầu vừa nói, vừa dẫn Đường Nhiễm đi đến phòng nghỉ. Trước khi rời đi, hắn khó hiểu mà nhìn thoáng qua thư phòng đang đóng chặt cửa ——

Tự nhiên cảm thấy tiểu thiếu gia của bọn họ đêm nay kì lạ là có liên quan đến cô gái nhỏ không nhìn được này, là do ảo giác phải không?

Người hầu nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể lắc lắc đầu, dẫn Đường Nhiễm đi.

Trong thư phòng.

Ông cụ thấy Lạc Trạm đi rồi mà còn quay lại, tay đang lấy chén trà dừng lại không trung “Cháu sao lại trở lại?”

Lạc Trạm dừng lại trước sô pha, nghe vậy lười biếng giật giật mí mắt, “Có một chuyện rất tò mò, trở về hỏi một chút.”

“Bây giờ giọng nói lại bình thường hả?” Ông cụ nhíu mày, cho rằng Lạc Trạm vì chán ghét Đường Lạc Thiển nên không mở miệng, “Cả ngày chỉ biết làm chuyện xấu, cháu không thể dừng lại nghỉ tí sao.”

Lạc Trạm cong khóe miệng, không nói gì.

Ông cụ kìm nén cảm xúc, nếm ngụm trà, “Không phải có chuyện muốn hỏi sao? Nói đi.”

“……”

Sau một lúc không nghe thấy động tĩnh, ông cụ vừa nhấc mắt, liền thấy một đôi mắt đen nhánh của Lạc Trạm, lạnh băng, phức tạp mà đánh giá mình.

Ông cụ vừa nhìn đã bực, chén trà trong tay đập thật mạnh lên bàn.

“Ánh mắt cháu là sao?”

“Đường Nhiễm là cục nợ mà ông hoặc ba cháu lưu lạc bên ngoài phải không?”

Hai ông cháu đồng thời mở miệng.

Không gian an tĩnh.

Gần nửa phút ngẩn người, ông cụ không thể tin được mà trợn to mắt: “Cái, cái gì?”

Lạc Trạm dù bận bịu nhưng vẫn ung dung mà lặp lại một lần nữa: “Đường Nhiễm là con của ông hoặc ba cháu——”

“Phanh!”

Chén trà bị ông cụ bực mình ném qua.

Lạc Trạm đứng thẳng người, nhẹ nhàng mà tránh đi, quay người lại, đón nhận sự nổi giận lôi đình của ông nội nhà mình ——

“Mày mày mày mày nói bậy cái gì! Mày muốn tức chết ông mày mới thoải mái phải không??”

Từ ánh mắt và biểu tình của ông cụ mà đoán, sự nặng nề giấu dưới cái khinh mạn lười nhác trong đáy mắt Lạc Trạm chậm rãi biến mất.

Hắn thở dài một hơi, mặt không để lộ, chỉ cười lười nhác khinh mạn: “Trách cháu làm gì? Tặng quà, mua người máy, cháu thấy ông còn không để bụng Đường Lạc Thiển bằng Đường Nhiễm, cháu còn tưởng cô ấy là công chúa nhỏ mà Lạc gia chúng ta giấu ở bên ngoài.”

“Bớt hồ ngôn loạn ngữ, truyền ra thì còn nghe ra cái gì!”

“Vậy thì vì sao?”

“Còn không phải là bởi vì ——”

Chữ “Mày” cuối cùng không ra khỏi miệng, sắc mặt ông cụ đen kịt, không đáp lời, cau mày tức giận mà trừng thằng cháu trai bất hiếu nhà mình: “Mày còn có chuyện khác không? Không có thì chạy nhanh cút đi, thấy mày, ông liền bực mình!”

Không nghe được lý do từ phía ông cụ, Lạc Trạm cũng không để bụng.

Hắn vốn nửa dựa nửa ngồi trên tay vịn sô pha bỗng nhiên đứng dậy, lười biếng mà đi ra ngoài, “Cô ấy không có quan hệ huyết thống với Lạc gia là tốt.”

Ánh mắt ông cụ trên sô pha lập loè, nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu, “Cái này là có gì tốt?”

“Tốt vì... Cháu không có thêm đứa em gái hay cô nhỏ?” Lạc Trạm đưa lưng về phía thư phòng, nhẹ cong khóe miệng.

Ông cụ hừ lạnh một tiếng.

“Đúng rồi,” đi đến cửa thư phòng, Lạc Trạm dừng lại, “Cái vụ người máy phỏng sinh, bảo anh cháu trước khi dẫn Đường Nhiễm đi phòng thí nghiệm thì gọi cháu.”

Ông cụ nhíu mày, “Làm gì?”

“Vì đó là của cháu——” Lạc Trạm nhăn mi, sửa miệng, “…… Phòng thí nghiệm của cháu.”

“Được, đã biết. Cút đi.” Ông cụ tức giận mà đuổi ra khỏi thư phòng.

Ra thư phòng, Lạc Trạm không dừng lại mà lập tức đi phòng nghỉ cách vách.

Người hầu vẫn luôn chờ ở ngoài phòng nghỉ, thấy Lạc Trạm đi tới, hắn hơi khom người, “Thiếu gia, Đường Nhiễm tiểu thư ở bên trong.”

Lạc Trạm nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, hạ giọng, “Ừ, cậu đi xuống đi. Nơi này không có việc của cậu.”

Người hầu sửng sốt, theo bản năng nhìn tệp giấy trắng kẹp trong khuỷu tay Lạc Trạm “Nhưng lát nữa tôi phải đưa tiểu thư Đường Nhiễm xuống lầu……”

Lạc Trạm không nói chuyện, nhàn nhạt liếc hắn.

Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, người hầu chỉ có thể liên tục đáp lời, xoay người bước rời đi.

Lạc Trạm đứng ở ngoài phòng hai giây, giơ tay đẩy cửa.

Phòng nghỉ cạnh thư phòng Lạc gia cũng là một phòng đọc nhỏ, dùng kệ sách để phân cách hai bên, các loại sách có kích thước lớn đều trưng bày ở trên kệ sách. Toàn bộ một bên phòng khác thì lại được bố trí một bộ bàn ghế gỗ phong cách đơn giản.

Cô gái nhỏ được người hầu dẫn vào lúc này đang ngồi trên ghế gỗ cạnh cái bàn tròn.

Có lẽ là nghe được tiếng mở cửa, cô gái nhỏ đang dựa vào góc bàn sắp ngủ lập tức căng lỗ tai, cảnh giác mà cầm gậy dò đường, hướng về phía cửa.

Lạc Trạm thấy tất cả, im lặng mà cong cong khóe miệng. Hắn đến cạnh bàn, duỗi tay kéo cái đĩa mà trước đó bị hắn đặt ở đây, cầm lấy cái muỗng bạc.

Đường Nhiễm ngồi ở cạnh bàn nghe thấy tiếng động, chậm rãi rụt về phía sau một chút, giọng nhẹ nhàng, lễ phép: “Lạc Trạm…… Ca ca?”

“……”

Tay Lạc Trạm dừng lại.

Giây lát sau, hắn khẽ nâng mắt, cười như không cười mà nhìn cô gái nhỏ đang cẩn thận “nhìn” hắn.

Đây là điều mà Lạc tiểu thiếu gia sống biết bao lâu nay phát hiện—— được người nhẹ giọng gọi ca ca là một việc rất vui, thậm chí là rất mang tính "hưởng thụ".

Coi im lặng là cam chịu, cô gái nhỏ sờ sờ, muốn từ cái ghế gỗ tròn đứng lên, “Nếu anh xong việc rồi thì chúng ta xuống lầu đi?”

Vừa mới dứt lời, tay Đường Nhiễm bị nắm lấy, ấn lại lên trên bàn.

Đường Nhiễm bỗng dưng dừng lại, khẩn trương mà ngẩng mặt.

Bàn tay đang bị cầm vô thức mà nắm chặt, ngón tay trắng dài bấu vào lòng bàn tay, chặt đến mức móng tay nhỏ như vỏ sò lộ ra màu hồng nhạt, lòng bàn tay trắng bệch.

Lạc Trạm rũ mắt nhìn hai giây, ma xui quỷ khiến mà duỗi tay qua, lấy cái thìa kim loại lạnh lẽo khẽ nhét vào lòng bàn tay cô.

Kim loại làm cô gái nhỏ bị lạnh, tay run lên.

Đến rất gần, Lạc Trạm thậm chí thấy cặp mắt thon dài hơi vểnh lên đang nhắm chặt, lông mi theo đó mà nhẹ nhàng run rẩy.

“Lạc, Lạc Trạm ca ca……”

Bởi vì nhìn không được nên không biết hắn đang cầm cái gì, muốn làm cái gì, cô gái nhỏ sợ tới mức xém nữa không nói được.

Âm cuối run run mà lên giọng làm Lạc Trạm nhớ lại dòng suy nghĩ của mình ở thư phòng, hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm mà chọc cô.

“Là tôi.”

Giống giọng hướng dẫn quen thuộc, lười nhác lãnh đạm còn có chút ta đây.

Đường Nhiễm ngơ ngẩn: “Lạc Tu?”

“…… Ừ.” Cái cách xưng hô này làm Lạc Trạm khó chịu mà nhăn mi.

Vai Đường Nhiễm đang căng thẳng bỗng dưng rũ xuống dưới, ngón tay đang nắm chặt cũng vô thức buông lỏng ra, “Em còn tưởng là Lạc Trạm……”

Lạc Trạm nhướng mày, “Em sợ nó như vậy?”

“Có một chút. Bà nói anh ấy rất đáng sợ, bảo em không được trêu chọc đến anh ấy.” Đường Nhiễm buông ngón tay ra, chạm vào kim loại lạnh băng vừa nãy, cô tò mò mà sờ vào, “Đây là cái gì?”

“Muỗng đồ ngọt.”

“?”

“Buổi tối không phải em không ăn gì sao?” Lạc Trạm hoàn hồn, đem muỗng nhỏ màu bạc bỏ vào tay cô, sau đó kéo đĩa đến trước mặt cô, “Cũng không biết kêu đói.”

“Không phải ở nhà, em ngượng ngùng……” Cô gái nhỏ giọng nói, nhớ tới cái gì đó, “Buổi tối em không ăn gì, sao anh biết? Em nghe bọn họ nói đêm nay anh có việc, sẽ không xuất hiện.”

Lạc Trạm ngồi vào cái ghế tròn đối diện cô, tay chống cằm, lười biếng mà đáp: “Tôi ở lầu ba thấy.”

“Vậy sao anh không xuống?”

“Lạc Trạm không cho.”

“A?”

“Lúc nó ở nhà, không thích tôi xuất hiện.” Lạc Trạm nói xong, khoanh tay gõ gõ đĩa, “Ăn đi, để đói lâu sẽ đau dạ dày.”

“…… Vâng.”

Cô gái nhỏ gật gật đầu, nghe lời mà cầm lấy muỗng đồ ngọt chạm vào đĩa.

Lúc Lạc Trạm đang định nhìn cô gái nhỏ ăn điểm tâm ngọt, điện thoại trong túi quần bỗng reo lên.

Đường Nhiễm đối diện nâng đầu.

Lạc Trạm khó chịu mà hừ nhẹ, lấy điện thoại, “Tôi đi nhận điện thoại, em ăn đi.”

“Được.”

“……”

Thấy mọi việc an toàn rồi, Lạc Trạm mới ra ngoài phòng nghỉ, đóng cửa phòng, bắt máy.

Người đối diện ấp a ấp úng: “Trạm, anh Trạm, anh đêm nay bận, bận không……”

“Có việc thì nói.” Lạc Trạm ngừng hai giây, nhíu mày, “Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện là.. là... buổi sáng đưa người máy phỏng sinh tới, em lúc ấy không ở phòng thí nghiệm nên cũng quên nói, bọn họ tưởng mua về để thí nghiệm, hình như……”

“Hình như cái gì.”

Lạc Trạm vốn lười biếng mà dựa vào trên tường bỗng ngồi dậy, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

Âm thanh như khóc tang ở đối diện: “Hình như, bị hỏng rồi.”

Lạc Trạm: “……”

- ---------------------------------------------------------------

*Thông báo không biết là vui hay buồn *

Nôm na là thế này, tui còn đi học á, nên khi vô học sẽ bận và không edit được. Thế nên tui chỉ edit đến khi nhập học thoi. Lúc đó nếu chưa xong thì... Chắc 1 tuần /chap ๏_๏

Thế nên là... Mn hối tui làm đi (╥_╥) chứ để kiểu này chắc hông kịp (╥﹏╥)

Mấy ngày trong tuần tui rảnh vl lun mà lười (|||゚д゚)